Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 27: Cứu Tôi, Có Người Sàm Sỡ

Trước Sau

break

Edit: Wynnie

Beta: Sa & Phong Vũ

Nhanh chóng nhặt lấy điện thoại, Tả Phán Tình không chút nghĩ ngợi vọt đến trước mặt anh: “Này, tôi nói với anh như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Tôi với anh có thù có oán gì hả? Anh đi theo gây khó dễ tôi làm gì hả? Có phải anh ăn no rững mỡ hay không? Các người bảo vệ nhân dân lại nhàn rỗi như vậy sao? Hả? Tại sao tôi đi đến đâu cũng thấy cái mặt anh vậy hả?

Tả Phán Tình rất bực bội, vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng bực bội.

Tháng trước, tên cảnh sát đáng ghét thối tha này vừa bắt vừa giam cô, răng bị anh ta va vào, về nhà đau tận hai ngày trời, còn chỗ lưng bị đập xuống đất phải ròng rã một tuần mới đỡ bầm.

Quan trọng hơn là tên đáng ghét này cũng không nói cho cô biết trên khóe môi có vết máu. Mãi đến khi cô về nhà mới nhìn thấy, máu trên khóe môi gần như không còn, nhưng môi thì lại tấy đỏ lên thoạt nhìn muốn bao nhiêu khủng bố thì có bao nhiêu khủng bố. Thảo nào khi cô ngồi xe về nhà, tài xế cứ nhìn chằm chằm cô suốt.

Mấy món nợ đó cô phải lần lượt tính sổ với tên đáng ghét này mới được. Hiện tại lại có cơ hội. Lắc lắc cái điện thoại Iphone trên tay, Tả Phán Tình cảm thấy mình sắp nổi điên lên rồi: “Anh làm hỏng điện thoại của tôi, anh đền cho tôi ngay.”

Cố Học Văn đứng bất động, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phán Tình vì tức giận mà đỏ ửng. Hai tay khoanh trước ngực, anh hết sức bình tĩnh đưa ra nguyên nhân: “Thứ nhất, là cô đâm vào tôi, thứ hai, là tự cô không cầm chắc điện thoại.”

“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình chỉ tay vào anh: “Anh có ý gì? Anh không muốn đền phải không?”

“Không liên quan đến tôi.” Vẻ mặt Cố Học Văn lạnh lùng: “Tự cô đi không nhìn đường.”

“Rõ ràng là anh đụng trúng tôi.” Tả Phán Tình mặc kệ, hai người vốn đã có hận thù ,hôm nay vớ được cơ hội này, không chỉnh hắn một trận mới là lạ.

“Họ Cố kia,Tôi cảnh cáo anh. Hôm nay anh không đền tôi cái điện thoại khác, anh đừng hòng chạy khỏi đây.”

Đưa tay kéo tay anh, Tả Phán Tình vẻ mặt hả hê: “Nếu anh không đền điện thoại cho tôi, tôi sẽ không buông tay, tôi còn muốn đem việc anh làm nói ra. Tôi muốn mọi người đều biết, cảnh sát chính là bảo vệ người dân như vậy. Tôi xem anh còn làm cảnh sát như thế

Cố Học Văn chau mày. Muốn kéo tay cô ra, Tả Phán Tình lại sống chết kéo tay anh không tha. Phòng vệ sinh của phòng trà ở cuối hành lang dài, đầu kia hành lang, có một phục vụ đang nhìn qua, lập tức thấy qua cảnh này.

“Buông tay ra.” Nhìn Tả Phán Tình, cô hôm nay mặc váy dài màu xanh biếc, trên cổ quàng khăn lụa mỏng màu trắng. Tóc dài búi sau gáy, vài sợi tóc tùy ý buông bên tai, thoạt nhìn có một chút dịu dàng của thiếu nữ.

“Không buông.” Tả Phán Tình ra điều kiện với anh: “Trừ phi anh đền điện thoại cho “Cô–” Cố Học Văn đính chính, cô gái trước mặt này không nữ tính một chút nào, ít nhất cá tính của cô ta một chút cũng không hề giống một cô thiếu nữ dịu dàng.

Anh lại vươn tay muốn gạt tay cô ra: “Tôi nói cô buông ra có nghe thấy không?”

Sức lực tay anh ta rất lớn, một tay cũng đủ khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy đau. Tả Phán Tình trừng anh, thù mới hận cũ cùng nổi lên, cô bất thình lình buông tay, liền lấy tay anh ta đặt lên cổ áo của mình mà kéo.

Căng giọng ra sức hô hoán: “Cứu tôi, có người sàm sỡ. Cứu, sàm sỡ–”

Phục vụ ở đầu kia hành lang di chuyển đến, hai nhân viên phục vụ cùng nhau đi đến phía này.

Cố Học Văn hiển nhiên không ngờ Tả Phán Tình sẽ xuất chiêu này. Sau khi choáng váng, rất nhanh liền kịp phản ứng, giơ tay bịt miệng Tả Phán Tình: “Câm miệng.”

“Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phăn Tình bị bịt kêu không ra tiếng, trong lòng quýnh lên, cô nhấc chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.

—oOo—

Hết chương 27
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc