Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 242: Không Thấy Phán Tình

Trước Sau

break

Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Cô cứ nghĩ mình có thể đập vào Thang Á Nam, nhưng không nghĩ đến lúc đó anh ta lại buông môi cô ra, lại tiện thể xoay người cô lại, mà đầu cô do dùng sức hơi quá, nên đập mạnh vào đầu giường.

“A ——” Cô kêu ra tiếng. Ôi cái trán của tôi. Cú va chạm này làm đầu cô quay cuồng váng vất. Vươn tay xoa đầu. Còn Thang Á Nam lúc này đã thuần thục cởi quần áo, động tác nhanh đến nỗi người ta nhìn thấy phải líu lưỡi.

“Đừng.” Đau đầu quá đi. Trịnh Thất Muội vừa mới nghĩ đến, thân thể lại bị người đàn ông đó ôm lấy.

Còn không chờ cô phản ứng lại, liền cảm nhận được thân thể lại bị xoay lần nữa, lúc này cô đã ngồi trên người anh ta. Bàn tay to vô cùng hữu lực, nhấc thắt lưng của cô mà phóng tới.

“A ——” Thất Thất lại thét lên một tiếng chói tai. Loại này tư thế, làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng vô cùng. Cô ngồi ở trên thân dưới của Thang Á Nam, trong thân thể có nơi cao ngạo đó của anh ta.

Tràn ngập cảm giác gắn khít, vật nam tính của anh ta xâm nhập thẳng vào chỗ sâu nhất của cô. Sự tiếp xúc như vậy làm cho Thang Á Nam vô cùng kích thích. Lại một lần nữa dùng sức. Trịnh Thất Muội không chịu đựng nổi, cả người không ngừng rung lắc.

“Đồ khốn ——”

Còn có sức lực mà mắng người sao? Mày Thang Á Nam nhíu lại. Động tác càng ngày càng kịch liệt hơn trước.

Không biết có phải do anh ta lâu ngày không thân mật với phụ nữ hay không, mà cảm giác khi trên người cô ấy nhập thành một thể với anh ta thì vô cùng phù hợp. Dường như mỗi lần kết hợp là có thể mang đến cho anh ta khoái cảm cực điểm.

Có lẽ lấy một người phụ nữ như vậy về nhà cũng không có gì là xấu cả, ít nhất thì khi bọn họ ở chung cũng có phương diện nào đó rất hợp.

“Anh, anh buông ra.” Thắt lưng bị anh ta ôm không ngừng vận động từ trên xuống dưới, Trịnh Thất Muội cảm giác thắt lưng của mình đang đứt ra từng đoạn rồi.

Thang Á Nam cũng không vì cô nói như vậy mà buông tha cô, cứ như vậy ngồi xuống, lại đổi người cô sang một tư thế khác. Một lần nữa lại đến.

“Đừng ——”

Trịnh Thất Muội kháng nghị không có hiệu quả, cả một đêm cô bị gã đàn ông này dày vò dây dưa, tới tới lui lui lăn qua lăn lại.

Anh ta như một con mãnh thú không biết đủ. Biến hóa đủ các loại tư thế đa dạng và dày vò cô. Đến tận sau nửa đêm, rốt cuộc cô chịu không nổi nữa, ở dưới thân anh ta khóc ngất đi.

Nhưng không ngờ sáng sớm, lại bị gã đàn ông này đánh thức.

Cô hoài nghi anh ta quả thực không phải là người: “Khốn khiếp, anh buông ra.”

Câu trả lời giành cho cô, là anh ta càng tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mà động đậy.

“Lưu manh ——” Trịnh Thất Muội bị chọc tức, tay đấm vào lưng anh, móng tay bén nhọn hung hăng đâm vào lưng. Tính làm người đàn ông này bị đau mà buông cô ra.

Nhưng cô đã xem nhẹ người đàn ông cường ngạnh này rồi. Anh ta đã từng chịu bao nhiêu đợt huấn luyện khắc nghiệt, không chỉ một vết cào như vậy, mà ngay cả bị đạn bắn vào người, anh ta cũng có thể không ‘hừ’ một tiếng.

Nhưng hành động của cô, trái lại cổ vũ dã tính của đàn ông.

“Yêu tinh.” Rõ ràng đã muốn cô cả một đêm. Nhưng nơi đó của cô, vẫn làm cho anh ta thấy chặt như cũ. Cái loại cảm giác này làm cho đàn ông thật lưu luyến.

Tiến vào, rời khỏi. Giằng co không biết bao lâu thì gã đàn ông kia rốt cuộc cũng buông tha cho cô, ở trong người cô mà phun trào.

“A ——” Trịnh Thất Muội thét chói tai, thân thể lại một trận một trận run rẩy. Cô bất lực tiếp nhận, không thể đẩy ra, càng không thể kháng cự. Thân thể phản ứng, rất thành thực.

Khi tất cả trở về bình yên thì cô mới phát hiện mình ngay cả đầu ngón tay cũng không có chút sức lực, mờ mịt quay đầu, nhìn ra bên ngoài. Phát hiện mặt trời đã lên cao. Cũng không biết mấy giờ rồi.

Thang Á Nam vẫn còn trên người cô không chịu xuống, cô không phục vỗ vỗ bờ vai của anh: “Này. Lăn xuống ngay?”

Cho dù một lần, hai lần ba lần cô cũng nhận thấy được, chính là gã đàn ông này ăn xong rồi có phải sẽ tạm biệt luôn hay không?

Thang Á Nam rời khỏi người cô, nhưng không có rời đi. Hai tay để ở hai bên người cô, nhìn thấy cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên, ngực cô hơi hơi phập phồng. Thân thể tuyết trắng có đầy dấu vết.

Những dấu vết này làm cho ánh mắt anh ta tối đi vài phần, bàn tay to tham lam hướng về phía hai má của cô, ngón tay cái thô ráp vuốt ve đôi môi như cánh hoa của cô.

Động tác này vô cùng ám muội, làm cho người Trịnh Thất Muội khẽ run lên, có chút sợ hãi nhìn anh ta: “Này, anh. Anh buông ra.”

Hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào, làm cho người ta trầm mê, Thang Á Nam đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ư ——” Trịnh Thất Muội sửng sốt một chút, tiếp nhận nụ hôn của anh ta, cảm giác tay anh ta đã để sẵn ở thắt lưng của cô không cho cô rời đi, trong lòng có cảm giác vô cùng quái dị.

Nụ hôn này thực nóng, anh ta cũng không có quá nhiều kỹ xảo đáng nói, nhưng lại cảm thấy rất bá đạo mà kiêu ngạo đoạt lấy, tham lam cắn nuốt mọi thứ của cô.

Cô đột nhiên còn có chút ngượng ngùng. Đỗ Lợi Tân chưa từng chạm vào cô, mấy lần hôn môi của anh ta, đều là do cô chủ động. Chỉ là môi chạm môi. Nhưng cũng đủ làm cho tim cô như nai con đập loạn nhịp.

Bạn trai trước cũng có hôn cô, nhưng lại vô cùng dịu dàng, tuy rằng cô cũng sẽ trầm mê, nhưng sự bá đạo mà đoạt lấy của người đàn ông này khiến cô có chút cảm giác không giống với những người kia.

Đột nhiên đôi môi bị đau, Thang Á Nam cắn vào môi cô, cô mở to mắt, oán hận trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh, sao anh cắn tôi?”

Thang Á Nam không nói, cũng không muốn nói lúc anh ta hôn cô mà cô dám phân tâm, điều này làm cho tự tôn đàn ông của anh ta không thể chịu nổi, chỉ có thể cắn cô một cái.

“Anh buông ra.” Thân thể còn đang bị anh ta đè nặng, cảm giác như cơ thể anh ta có chỗ nào đó đang lớn dần lên, Trịnh Thất Muội liền chịu không nổi. Không phải anh ta uống thuốc đó chứ?

Thang Á Nam cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, lại vô tình lùi lại, ở trên môi cô cắn một cái, bàn tay lại hướng xuống phía dưới của cô tìm kiếm.

Trịnh Thất Muội sợ hãi, cầm lấy tay anh ta cực lực kháng cự: “Không được. Tôi mệt quá rồi.”

Không riêng gì mệt, một buổi tối bị anh ta quấn quýt như vậy, nơi đó đều đã tê rần, cô thật sự là sợ anh ta chết khiếp rồi: “Anh, anh đừng lại đây nữa.”

Thể lực quá kém, Thang Á Nam nhíu mày, muốn nói cái gì nhưng không có, xuống giường, cũng không mặc quần áo, liền như vậy vào phòng tắm rửa mặt.

Anh ta hảo tâm buông tha cho khiến Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng đã dừng lại nhưng trong đầu vẫn còn lấn cấn một số vấn đề.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện hôm qua kia cảm giác hình như là có ý đồ với Phán Tình, nhưng gã này và người đàn ông đó có quan hệ gì?

Hình như ngày hôm qua cô nghe thấy Phán Tình nói gì mà thuộc hạ, bọn họ không phải là xã hội đen chứ? Chẳng lẽ, Phán Tình bị người của xã hội đen gây khó dễ sao?

Cũng có thể, nghề nghiệp của Cố Học Văn có tính nguy hiểm vô cùng cao, nếu đắc tội với người khác, thì không phải sẽ làm cho nhà người ta tìm Phán Tình trả thù sao, chuyện như vậy cũng là rất bình thường thôi.

Không được, cô lo lắng cho Tả Phán Tình, xuống giường muốn tìm điện thoại. Nhưng chân vừa chạm đất một cái thì cả người đã không còn sức lực mà đi nữa, lại ngã xuống đất.

Lúc này cửa phòng tắm vừa vặn mở ra, Thang Á Nam đi ra, nhìn thấy Trịnh Thất Muội ngồi trên mặt đất, nhíu mày, tiến lên duỗi tay ra, đỡ cô đứng dậy.

“Cô làm cái gì thế?”

“Anh, anh buông ra.” Trịnh Thất Muội sợ anh ta muốn chết được ấy: “Tôi muốn tìm đồ.”

“Tìm cái gì?”

“Tìm di động.” Trịnh Thất Muội xem thường anh ta: “Tôi phải báo cảnh sát là bị anh cưỡng hiếp.”

Thang Á Nam nhướn mày, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, không nói một lời, ánh mắt âm lãnh làm cho Trịnh Thất Muội rụt cổ, anh ta là xã hội đen đó. Không phải sau khi cưỡng hiếp cô là sẽ giết người bịt miệng đó chứ?

Trong đầu hiện lên N đoạn phim trong TV, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên. Người đàn ông lại ôm cô đi về hướng phòng tắm.

Trịnh Thất Muội bắt đầu giãy dụa lên: “Anh tên hỗn đản này, nếu anh dám giết tôi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”

Nói xong, mới phát hiện mình thật ngớ ngẩn, một chút sức lực cũng không có thì không khách khí với anh ta như thế nào đây?

Trịnh Thất Muội tiếp tục la: “Tôi nói cho anh biết, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha anh đâu. Anh thả tôi ra, anh có nghe thấy không? Anh thả ra.”

Đối với tiếng kêu gào của cô, Thang Á Nam không thèm để ý, mà sự giãy dụa của cô cũng chưa bao giờ có thể chân chính lay động anh ta. Vào phòng tắm, nước ở bồn tắm đã đầy.

Không đợi Trịnh Thất Muội phản ứng lại, cả người đã bị anh ta bỏ vào bồn tắm.

Anh ta sẽ không dìm chết mình chứ? Trịnh Thất Muội muốn đứng lên, nhưng lúc này Thang Á Nam cũng đi theo vào bồn tắm lớn. Bàn tay to ôm lấy thắt lưng của cô, cảm giác trong nháy mắt người cô cứng ngắc, anh ta đến gần bên tai cô rồi thản nhiên mở miệng.

“Xem ra sức lực của em cũng không tệ lắm, vậy lại thêm một lần nữa đi.”

“A?” Cái gì cùng cái gì vậy hả? Trịnh Thất Muội muốn phản kháng. Nhưng bồn tắm cũng chỉ lớn có như vậy, cô trốn cũng không có chỗ mà trốn, ngay tại trong dòng nước ấm này, lại bị Thang Á Nam đè lại một lần nữa.

Trịnh Thất Muội quả thực hết chỗ nói rồi. Mặc kệ cô phản kháng như thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.

Chờ cho Thang Á Nam rốt cục thỏa mãn mới đứng dậy khỏi bồn tắm, Trịnh Thất Muội ngay cả một chút xíu sức lực cũng không có, mặc cho Thang Á Nam lau khô nước trên người, ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Lúc cô tắm rửa, di động trong túi cô có vang lên vài lần, nhưng bọn họ không có nghe thấy.

Cả người xụi lơ nằm ở trên giường, nhìn gã đàn ông kia đi tới phía mình, đến động tác xua tay cũng thấy mệt.

“Anh, anh đừng đến đây.” Muốn mắng người, nhưng lại không có sức. Cô quá mệt mỏi, trừng mắt nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt cô có phần cầu xin: “Anh buông tha tôi đi ha.”

“. . . . . .” Thể lực quá kém. Thang Á Nam nhíu mày, nhưng không có nhìn cô, xoay người nhặt quần áo bị ném trên mặt đất mặc vào, nhìn thấy Trịnh Thất Muội bộ dáng như muốn ngủ của cô thì lại để quần áo ở bên giường ngồi xuống.

(Iris: Lão Nam a, có mà thể lực của anh dư thừa ấy, hành hạ người ta như thế mà. Hắc hắc cơ mà em thích hehe)

“Em phải gả cho tôi.”

Còn lâu. Ai thèm gả cho anh chứ, Trịnh Thất Muội xem thường anh ta, cũng không thèm tranh cãi với anh ta, nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác, bất chấp thân thể còn không thoải mái, cô ngồi dậy, dùng sức nắm lấy áo anh ta.

“Này, tôi hỏi anh, người đàn ông ngày hôm qua là gì của anh?”

Thang Á Nam trầm mặc. Trịnh Thất Muội tiếp tục mở miệng.

“Người đó có phải là lão đại của anh không? Các người có phải là xã hội đen không? Anh sẽ không làm hại Phán Tình chứ? Cái người lão đại nhà anh kia muốn đối phó với Phán Tình thế nào?”

“Tả Phán Tình sẽ không có việc gì đâu.” Nếu Hiên Viên Diêu thật sự muốn đối phó với Tả Phán Tình, thì chỉ sợ cô ta có trăm cái mạng cũng không đủ để gặp chuyện không may.

Đó là chưa nói, dựa vào năng lực của Hiên Viên Diêu, muốn đối phó cô ta thế nào, còn không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?

“Thật hả?”

“Ừ.” Gặp chuyện không may, thì đã sớm xảy ra chuyện rồi, còn có thể chờ đến bây giờ sao?

Trịnh Thất Muội không biết phải nói như thế nào, nhìn Thang Á Nam, người đàn ông này thật cao lớn, hơn nữa thoạt nhìn thì vô cùng lạnh lùng.

Còn có một vét sẹo thật lớn ở trên mặt, làm cho người ta mới nhìn thì thấy thật đáng sợ, còn quen mặc toàn đồ màu đen, bề ngoài như vậy chắc chắn làm người ta nghĩ đến xã hội đen.

Anh ta nói Tả Phán Tình không có việc gì, không biết vì sao, Trịnh Thất Muội lại tin, suy nghĩ lại chuyển sang vấn đề khác, nghĩ tới một chuyện khác.

“Này. Chúng ta thương lượng một việc được không?”

Khuôn mặt Thang Á Nam lạnh lùng nhìn cô, không nói. Trịnh Thất Muội tiếp tục nói: “À, tiện nghi anh cũng chiếm rồi, tôi cũng không so đo với anh nữa. Hai lần này cho qua đi ha, từ nay về sau anh đừng tới tìm tôi nữa. Được không?”

Thang Á Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô chờ đợi, vô cùng không khách khí mà đánh gãy giấc mộng của cô: “Chúng ta kết hôn đi.”

“Kết cái đầu của anh ấy.” Trịnh Thất Muội xem thường anh ta: “Ai muốn kết hôn với anh hả? Anh là xã hội đen. Nếu tôi kết hôn với anh, chưa biết chừng ngày nào đó bị bắt giam cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”

“. . . . . .” Sắc mặt Thang Á Nam càng khó coi. Xã hội đen? Trịnh Thất Muội nói như vậy, cũng quá sỉ nhục Long Đường.

“Nếu không ngại, thì bây giờ chúng ta đi đăng ký.” Thang Á Nam là nói thật: “Hoặc là đi gặp ba mẹ cô, nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua?”

“Không được.” Trịnh Thất Muội gần như muốn nhảy dựng lên: “Anh không được đi tìm ba mẹ tôi.”

Nhìn bộ dáng không lay chuyển của anh ta, cô muốn hét lên: “Có nghe thấy không? Không được đi tìm ba mẹ tôi.”

Thang Á Nam nhìn cô, trên mặt có vết sẹo nên nhìn càng thêm âm trầm dữ tợn. Trịnh Thất Muội sợ anh ta, lùi người nằm trở lại trên giường.

Lại trừng mắt với anh ta: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”

Nói vừa xong, cô nhắm chặt mắt lại, như là thật sự mệt muốn chết rồi, nhưng lông mi lại khẽ động đậy tiết lộ thực ra cô không hề ngủ.

Thang Á Nam nhìn thấy bộ dáng của cô, không biết vì cái gì, khuôn mặt vốn lạnh băng đột nhiên lại có vài phần ôn hòa, khóe môi hơi hơi giơ lên, nhìn cô đã nhắm mắt lại. Sau đó hô hấp đều đều, đến cuối cùng thì thật sự ngủ mất.

Người con gái này, dường như rất thú vị.

Tính tình hơi thô lỗ, lại có bề ngoài rất hoàn mỹ, kiều diễm, nhưng rất thẳng thắn. Quan tâm bạn bè, mặc dù có nói hơi nhiều. Nhưng vẫn rất hoàn hảo.

Nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến lời của Hiên Viên Diêu. Cưới cô? Hình như không tồi.

Rất ngoài ý muốn, lần này Thang Á Nam không có đi, nhìn người con gái nằm ngủ trên giường, tâm tình không hiểu vì sao liền có vài phần yên ổn.

Cho đến khi có người gõ cửa phòng khách sạn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta, đứng dậy mở cửa, người tới lại là Cố Học Văn.

Sửng sốt một chút, Thang Á Nam có chút bất ngờ: “Có việc gì?”

Mày Cố Học Văn nhăn lại, không cần đi vào, đứng ở cửa, có thể ngửi được trong phòng dày đặc hương vị tình dục, nháy mắt liền hiểu người đàn ông này đã làm gì Trịnh Thất Muội.

“Tôi muốn đưa cô ấy đi.”

Nếu Trịnh Thất Muội có việc gì, Tả Phán Tình nhất định sẽ tức giận. Cố Học Văn không hy vọng Tả Phán Tình không vui.

“Không có khả năng đó.” Thang Á Nam nhìn Cố Học Văn, đối với người đàn ông này, anh vô cảm: “Anh có thể đi rồi.”

“Tôi nhất định phải đưa cô ấy đi.” Cố Học Văn vô cùng cường thế nói, lướt qua anh ta định vào cửa, Thang Á Nam vẫn đứng bất động trước cửa, vẻ mặt có thêm vài phần lạnh lẽo.

“Cố Học Văn, tôi không muốn động thủ với anh. Người ở bên trong, tôi không thể để anh đưa đi.”

“Tôi cũng muốn động thủ với anh.” Cố Học Văn cũng không để Thang Á Nam vào mắt, anh ta cũng chỉ là một con chó trung thành của Hiên Viên Diêu, không có gì đáng coi trọng: “Cô ấy là bạn của vợ tôi, tôi sẽ không để cho anh bắt nạt cô ấy.”

“Đáng tiếc.” Vẻ mặt Thang Á Nam bình tĩnh: “Tôi và Trịnh Thất Muội đã quyết định sẽ kết hôn. Cho nên. Anh có thể đi rồi.”

“Cái gì?” Cố Học Văn vốn đã trấn định, lúc này cũng có chút kinh ngạc.

“Ở đây đã một ngày một đêm, tôi lại không trói cô ấy, nếu cô ấy không muốn, thì đã sớm chạy rồi.” Thang Á Nam đúng là thật không muốn giao thủ cùng Cố Học Văn, giọng nói thản nhiên: “Anh đi đi.”

Cố Học Văn không hề động đậy, nhìn chằm chằm mặt Thang Á Nam, nhìn thấy vết sẹo dài kia trên mặt anh ta, trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của Hiên Viên Diêu.

Một chiêu này Hiên Viên Diêu đủ cay độc, cũng đủ tàn nhẫn. Biết rõ quan hệ của Tả Phán Tình và Trịnh Thất Muội, lại làm cho thuộc hạ của hắn và Trịnh Thất Muội ở cùng một chỗ.

Cứ như vậy, chẳng những có thể gia tăng cơ hội cho hắn gặp mặt Tả Phán Tình. Thậm chí có thể làm Tả Phán Tình bởi vì lo lắng cho Trịnh Thất Muội mà một lần lại một lần tìm tới hắn.

Không khí ngưng trọng bế tắc, di động Cố Học Văn đột nhiên kêu lên hai tiếng, là Cố Học Mai.

“Học Văn, không thấy Phán Tình đâu cả.”

“Cái gì?”

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc