Động tác làm cá của Cố Học Võ rất gọn gàng, nhanh chóng. Thoáng cái hai con cá đã được làm xong. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ở bên cạnh nhìn, anh hơi hơi nhăn mày.
“Em thích kho hay hấp?”
“Cá biển tanh lắm, để kho đi.” Kiều Tâm Uyển chỉ thuận miệng nói chứ không tin Cố Học Võ sẽ thật sự làm cá. Nhưng một lần nữa, cô lại được mở rộng tầm mắt, Cố Học Võ thực sự biết làm cá. Hơn nữa còn làm rất ngon. Cơm xong. Cố Học Võ lại để Kiều Tâm Uyển rửa chén. Lần này, Kiều Tâm Uyển chỉ đánh vỡ hai cái chén, số chén còn lại thì được rửa rất sạch.
Cố Học Võ đứng ở cửa bếp vỗ tay, ánh mắt nhìn Kiều Tâm Uyển rửa chén có chút khen ngợi: “Không tồi, tự mình rửa sạch lại chỉ đập vỡ hai cái.”
“Hừ.” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển có chút đắc ý: “Cũng không khó lắm.”
Chỉ là rửa mấy cái chén mà có gì to tát?
“Cũng đúng.” Có điều mới giảm từ vỡ ba cái thành vỡ hai cái thôi, Cố Học Võ cũng không phản bác cô, gật gật đầu, vươn tay kéo tay cô đi vào phòng khách, cầm lọ kem dưỡng da thoa lên tay cho cô. Thoa xong lại nhìn cô một cái: “Để thưởng cho em, anh quyết định đưa em đến chỗ này.”
Anh đứng lên kéo tay Kiều Tâm Uyển đi ra ngoài nhưng Kiều Tâm Uyển lại kháng cự muốn rút tay về, không muốn đi.
“Anh dẫn tôi đi đâu?”
Cố Học Võ không chịu nói, chỉ kéo tay cô ra bên ngoài. Lúc này ngoài trời đã tối đen, sao đã lên phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Kiều Tâm Uyển cứ nghĩ anh muốn dẫn cô ra ngoài biển, nhưng anh lại dẫn cô ra khỏi phòng, vòng ra phía sau dãy nhà. Ở đó có một khu rừng, ngày hôm qua Kiều Tâm Uyển đã nhìn thấy nhưng vẫn chưa từng đi qua, bây giờ trời lại tối khiến cô có chút chần chờ. Cố Học Võ nhìn cô một cái.
“Yên tâm, đằng sau không có ma đâu.”
“Anh muốn gì thì cứ nói.” Kiều Tâm Uyển có chút sợ hãi mà rụt cổ: “Tối thế này ở đằng trước ngắm sao là được rồi, chạy ra sau này làm gì?”
“Chính là dẫn em đến ngắm sao.”
Cố Học Võ quen thuộc kéo cô đi vào bên trong, đường đi khá gồ ghề, nếu không phải Kiều Tâm Uyển mang giày thể thao thì bây giờ nhất định đã bị cây cỏ hai bên đường cắt vào chân rồi.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển gọi anh, anh lại quay sang, thở dài một tiếng, bộ dạng thần bí. Kiều Tâm Uyển đành thôi không hỏi nữa.
Vào rừng, lại đi tiếp một hồi thì trước mắt đột nhiên trống trải hẳn. Mà ở đó lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều ánh sáng lấp lánh khiến cô phải khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Ở sâu trong cánh rừng có một bãi cỏ, cây nào cây nấy cũng cao tới ngang thắt lưng. Ở trong đó có rất nhiều chú đom đóm đang bay tới bay lui tựa như vô số vì sao đang quấn quanh hai người họ. Cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố nên chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng này, cô quay sang nhìn Cố Học Võ.
“Anh. Sao anh biết được chỗ này?”
“Đẹp không?” Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của cô, anh với tay bắt lấy một con đom đóm mang tới trước mặt Kiều Tâm Uyển.
Nhẹ mở tay ra, chú đom đóm ngay lập tức bay vọt lên. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt ngạc nhiên kêu lên: “Đẹp quá.”
Thật sự rất đẹp. Khắp nơi đều là ánh đom đóm lập lóe hòa cùng với ánh sao trên trời tạo thành vô số ánh sáng xinh đẹp. Quá đẹp.
“Em thích không?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, không che dấu sự khen ngợi trong lòng: “Tôi rất thích.”
“Em thích là tốt rồi.”
Cố Học Võ đứng im ở đó, kéo tay cô. Kiều Tâm Uyển mặc cho anh kéo đi, cảm giác nhịp đập trái tim cũng nhanh hơn.
“Lại đây.” Anh kéo Kiều Tâm Uyển đi vào trong bãi cỏ. Những cây cỏ cánh nhánh cao lớn sượt qua tay có cảm giác hơi xon xót.
“Còn phải đi nữa hả?” Vừa rồi cũng đi ít nhất nửa tiếng rồi mà vẫn còn phải đi nữa?
“Không.” Cố Học Võ lắc đầu, ngồi xuống, vươn tay chỉ chỉ bên cạnh: “Ngồi đi.”
“Ngồi ở đây?” Điên à? Cây cỏ nhiều như vậy bẩn muốn chết: “Không thích.”
“Không thích cũng phải ngồi.” Cố Học Võ kéo cô ngồi xuống, cô còn không kịp phản ứng, lại bị anh kéo, cả người nghiêng ra sau, cô la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Vừa muốn ngồi dậy, mắng anh vài câu, anh lại vươn tay bịt kín miệng cô: “Nhìn lên trên.”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía trước, trên bầu trời những vì sao đua nhau nhấp nháy, dưới mặt đất đom đóm bay lượn đan vào cùng ánh sao càng tô điểm cho cảnh tượng huy hoàng, rực rỡ đến mê mẩn lòng người này. Cảnh sắc ấn tượng đến mức Kiều Tâm Uyển không thể thốt nên lời, cũng quên luôn cả đám cỏ cây đang không ngừng châm chích ở bên dưới. Gió biển từ xa xa thổi lại mát rượi khiến người ta vô cùng thoải mái. Thấy cô cả một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Cố Học Võ quay sang, cầm tay cô: “Nơi này thế nào?”
“Rất đẹp.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, quay sang nhìn Cố Học Võ: “Anh rất có mắt nhìn đấy.”
“Chính xác.” Cố Học Võ cong môi, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tối hôm nay ngủ ở đây đi.”
“Tôi không muốn. Anh điên à?” Ngắm nhìn là một chuyện, hai người ăn mặc phong phanh như vậy đi ra ngoài ngủ sẽ rất dễ dàng bị cảm lạnh.
“Em không thích?”
“Tôi không thích.” Kiều Tâm Uyển vừa rồi còn thấy hình như có muỗi: “Lát nữa bị muỗi chích cho sưng vù lên rồi xem anh có còn thích không há.”
Cố Học Võ nhìn chằm chằm mặt của cô một lúc lâu, cách nghĩ của cô đúng là khác hẳn người thường.
“Đi thôi. Chúng ta về.” Dưới ánh sao, gương mặt anh bỗng trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần cảm nhận đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mặt cũng đủ khiến Kiều Tâm Uyển có hơi mất tự nhiên, không muốn ở lại nữa.
“Anh ở lại đây, em về một mình đi.” Cố Học Võ nằm im, hai tay gác lên trán: “Anh quyết định tối nay sẽ ngủ lại đây.”
“Anh. Anh đùa cái gì vậy?”
Vừa rồi là có anh dẫn đi, nếu anh không đưa cô đi thì làm sao cô quay về được? Ngoài trời tối đen như mực, cô căn bản không nhìn rõ đường đi.
“Em sợ?” Cố Học Võ nghe giọng cô có chút vội vàng, lại xấu xa mở miệng: “Em không dám về một mình?”
“Ai bảo tôi không dám?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh một cái, cô ngồi dậy: “Tôi đây không có gì không dám.”
“Vậy thì tốt.” Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra, tay nâng lên chỉ chỉ vào không trung: “Vừa rồi anh thấy có thứ gì đó bay qua. Không biết lát nữa có quay lại không nữa.”
“Thứ, thứ gì đó?” Kiều Tâm Uyển cứng đờ người, ánh mắt tìm khắp bốn phía, cảm giác có chút lay động: “Thứ gì?”
Cố Học Võ ngồi dậy, kề bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Thứ đó chính là ma, cũng chính là quỷ mà mọi người thường nói…”
“A.” Kiều Tâm Uyển kêu lên, sau gáy đột nhiên tê dại khiến cô đứng bật đứng dậy, xoay người trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
“Anh. Anh đừng có dọa người ta?”
“Anh đâu có dọa em.” Cố Học Võ không thừa nhận, ánh mắt híp lại, đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau Kiều Tâm Uyển: “Không phải là ở đó, em xem đi…”
“Đừng nói nữa.” Kiều Tâm Uyển bị hù, ngồi xổm xuống ôm Cố Học Võ: “Anh, anh đừng nói nữa.”
Những cảnh trong phim ma đã từng xem trước kia lúc này đều ùa về dọa cô phải nắm thật chặt lấy áo anh, không dám buông tay.
“Thật đó, ở ngay sau em, em chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay.”
Cố Học Võ vươn tay ôm chặt cô: “Em chắc là không nhìn chứ?”
“Không nhìn.” Kiều Tâm Uyển hai chân đều mềm nhũn: “Cố Học Võ, chúng ta về đi. Được không?”
“Em không đợi nó đi rồi mới về hả?”
“Câm miệng.” Kiều Tâm Uyển vùi mặt vào trong ngực anh, một cử động nhỏ cũng không dám: “Không được nói. Xin anh đó!”
“Không nói, không nói.” Giọng Cố Học Võ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa: “Em mà cũng sợ ma sao?”
“Anh có thể đừng nói đến chữ đó nữa được không?”
Đêm hôm khuya khoắt mà còn dám nhắc đến, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy tim đập đến rối loạn: “Anh, anh im đi, không được nói.”
“Không được nói cái gì? Ma phải không?”
Cô càng không cho nói, Cố Học Võ lại càng muốn nói. Chân Kiều Tâm Uyển mềm nhũn, tựa vào người anh: “Cố Học Võ, anh còn nói đến cái chữ đó thì tôi sẽ không để ý đến anh.”
Thấy cô phản ứng nghiêm trọng như vậy, Cố Học Võ đành phải im lặng, thản nhiên nhíu mày: “Vậy đi thôi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển bấu hai tay lên vai anh: “Tôi, chân tôi nhũn ra rồi.”
Biết rõ Cố Học Võ cố ý dọa mình nhưng cô thật sự rất sợ, đứng ở đó mà đến một cử động nhỏ cũng không dám.
“Thực nhìn không ra, lá gan em nhỏ như vậy, ngay cả…”
“Không được nói.” Kiều Tâm Uyển ngữ nói đóa: “Anh. Nếu anh mà còn nói nữa, tôi sẽ thực sự không để ý tới anh.”
“Được rồi. Anh không nói.” Cố Học Võ nhìn bộ dáng của cô, ngồi xổm xuống: “Anh cõng em về, được chưa?”
Kiều Tâm Uyển đúng là chẳng còn chút sức, tựa vào vai Cố Học Võ, vùi mặt vào cổ anh. Ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Cảm giác cô đang run rẩy, Cố Học Võ chỉ cảm thấy buồn cười, anh còn tưởng Kiều Tâm Uyển không sợ trời không sợ đất cơ đấy: “Dầu gì em cũng là sinh viên đại học, dù sao cũng phải tin khoa học, trên thế giới này làm gì có…”
“Không được nói.” Tên gia hỏa này tuyệt đối là cố ý, càng không cho anh nói, anh lại càng muốn nói.
Cố Học Võ rốt cuộc cũng im lặng, cõng Kiều Tâm Uyển đi về phòng. Màn đêm vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió lùa qua những đám lá cây. Kiều Tâm Uyển buộc mình không được để ý, dán mặt ở cổ anh. Lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, sự sợ hãi vừa rồi cũng đột nhiên tan biến. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, bờ vai này thật sự rất rộng, rất ấm áp khiến cô dường như chẳng còn sợ gì. Anh cảm nhận phương hướng rất tốt, đi trong rừng tối đen mà không hề bị lạc, cõng cô ra ngoài.
Cô lại đột nhiên nghĩ nếu con đường này cứ dài mãi không có kết thúc thì tốt biết mấy?
Buổi sáng, Kiều Tâm Uyển đang ngủ say, lại bị Cố Học Võ kéo dậy: “Dậy đi.”
“Không, tôi còn muốn ngủ.” Ngày hôm qua từ chỗ bãi cỏ trở về, tên gia hỏa kia nói muốn an ủi cô, lại ức hiếp cô vài lần, cuối cùng vẫn là cô không ngừng xin tha, anh mới chịu buông tha.
Nhưng tới đó cũng đã là nửa đêm, giờ cô vẫn còn rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
“Em nếu không dậy, anh sẽ tự mình ra tay thay đồ cho em.”
“Thay đồ?” Thay đồ gì? Kiều Tâm Uyển không hiểu nhìn anh: “Thay đồ gì?”