Kiều Tâm Uyển thật không ngờ Bối Nhi lại biến mất ngay trước mắt mình, lòng cô hoàn toàn rối loạn, nhân viên kia rót cho cô ly nước giúp cô tỉnh táo lại.
“Cô uống nước trước đi, bình tĩnh, từ từ nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, lát nữa tôi sẽ đưa cô đi tìm cảnh sát, chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
“Đúng. Báo cảnh sát. Báo cảnh sát.” Kiều Tâm Uyển cầm ly nước uống cạn một hơi rồi đứng dậy, nắm tay người kia định đi tìm cảnh sát, nhưng mới đi được hai bước cả người đã mềm nhũn mà ngất đi, kế tiếp là không còn biết gì
Bên tai dường như có ai đó đang nói, Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhưng cảm giác mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra được, đầu hơi váng vất, nặng nề, muốn xoa xoa trán nhưng tay lại chẳng có chút sức lực.
“Kiều Tâm Uyển.”
Bên tai hình như có người gọi cô, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại mệt mỏi, mơ mơ màng màng, thiếp đi. Lần thứ hai tỉnh lại, rốt cục, mở mắt, cảnh vật trước mặt hoàn toàn lạ lẫm. Sàn nhà bằng gỗ, vách tường màu lam, phía trên có đeo mấy cái mặt nạ đuổi tà. Xoa xoa ấn đường, muốn ngồi dậy lại phát hiện mình đang ngủ trên cái giường lớn kiểu châu Âu màu trắng, phía trên là tấm lụa trắng mỏng buông rũ xuống có phần mơ mộng.
Đây là đâu? Cúi đầu nhìn người mình, áo khoác đã được cởi ra, nhưng quần áo bên trong vẫn còn. Cảnh vật này rất xa lạ. Cô hoàn toàn không có ấn tượng. Cũng không thể là ở trong bệnh viện, lắc đầu, cô hoàn toàn không biết đây là đâu. Lại đưa mắt nhìn quanh phòng. Ngoại trừ cái giường này, còn có hai ghế sofa đơn, ở gữa là một cái bàn thủy tinh. Ở trên ban công có bày một bình hoa.
Bên ngoài là một màu xanh biếc, nơi này có rất nhiều cây sao? Cô muốn xuống giường nhìn cho rõ nhưng vào lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi lại hiện lên trong đầu, cô cấp tốc xuống giường, đi tới cửa, dùng sức đập.
“Bối Nhi. Bối Nhi. . . . . .”
Dùng sức đẩy cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, mở không ra. Bối Nhi ở đâu? Con bé thế nào? Kiều Tâm Uyển không biết, xụi lơ ngồi dưới đất, mặt đất lạnh lẽo khiến cô thấy cả người đều run rẩy, cô tới đây đã bao lâu? Là ai đưa cô tới? Là ai mang Bối Nhi đi? Hay là người mang Bối Nhi đi và người nhốt cô tại đây là cùng một người?
Trong lòng còn đang lưỡng lự thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Cô vội vàng đứng lên. Ánh mắt đảo quanh phòng, chỉ có một bình hoa xem ra không tồi, cô cầm lấy bình hoa, trốn ra sau cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô cảm giác tim mình cũng ngừng đập, cánh mở cạch một tiếng, cô giơ lên bình hoa định đập người đi vào, cánh tay lại bị người đó siết chặt. Cô căng thẳng, buông tay, bình hoa sắp rơi xuống thì một đôi bàn tay to lại kịp thời chụp lấy, tiến về phía trước vài bước, đặt bình hoa về vị trí cũ.
Kiều Tâm Uyển hoàn toàn sửng sờ bất động tại chỗ, không riêng gì bởi vì một đòn khiến cô ngừng tay, mà quan trọng hơn là vì người đoạt lấy cái bình lại là Cố Học Võ?
“Anh, sao anh ở đây?”
“Anh không thể ở đây sao?” Cố Học Võ xoay người, tiến hai bước về phía trước đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm gương mặt cô, không bỏ sót một biểu cảm trên mặt cô.
Kiều Tâm Uyển hơi ngơ ngác, đại não hoạt động thật nhanh, đột nhiên tiến lên dùng sức nắm quần áo Cố Học Võ. Vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “Bối Nhi đâu? Anh đã làm gì con bé? Anh muốn thế nào?”
“Bối Nhi khỏe lắm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đừng lo.”
“Khốn nạn.” Kiều Tâm Uyển giơ tay định tát tai Cố Học Võ nhưng anh đã dùng sức nắm tay cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu, mút mạnh lên cánh môi cô.
Kiều Tâm Uyển sau một lúc nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp liền liều mạng giãy dụa, nhưng đánh không lại sức lực của anh, cô bị anh đè chặt, môi lưỡi anh vô cùng bá đạo, sức lực lớn đến mức cô gần như không thể thở được. Nụ hôn vừa chấm dứt, môi cô đã sưng đỏ, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy căm hận: “Đê tiện.”
“Ai đê tiện?” Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, vẫn không buông tay ra: “Em đã chịu để anh đưa Bối Nhi về Cố gia, vậy mà xoay người một cái, em lại muốn xuất ngoại. Em nghĩ anh cho phép sao?”
“Bối Nhi đâu? Anh nói cho tôi biết, Bối Nhi ở đâu?”
“Bối Nhi ở Cố gia.” Cố Học Võ nhìn sắc mặt cô, con mắt thâm thúy hiện lên một tia tựa hồ là châm biếm: “Lúc này mẹ anh đang chăm con bé.”
Cơ thể Kiều Tâm Uyển mềm nhũn, toàn thân bất lực, nếu không phải có tay Cố Học Võ dìu trên lưng thì chắc lúc này cô đã ngã xuống đất rồi. Kinh ngạc ngẩng đầu, cô nhìn Cố Học Võ khe khẽ lắc đầu, lại lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng. Sao anh làm thế nào được? Anh, anh làm như thế nào được?”
“Tả Phán Tình có đủ sữa. Em không cần lo Bối Nhi sẽ đói bụng. Với lại, cô bé cũng gần sáu tháng, đã có thể cai sữa được rồi.”
“Cố Học Võ, sao anh có thể như vậy?” Kiều Tâm Uyển không nghe, nắm chặt áo anh: “Anh nói cho tôi biết, sao anh có thể như vậy?”
“Anh đã nói với em, em muốn thời gian, anh cho em thời gian. Em muốn suy nghĩ, anh cho em suy nghĩ, nhưng không cho phép em mang con bỏ đi. Em giấu anh làm như vậy, em muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của anh cho nên anh chỉ cho em biết sơ qua về sự lợi hại và thủ đoạn của anh mà thôi.”
Vươn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển, anh đè thấp giọng nói có vài phần uy hiếp: “Kiều Tâm Uyển, em vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Ở phương diện nào đó thì anh cũng thế.”
Là sao? Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, lại lần nữa phát hiện cô hoàn toàn không hiểu Cố Học Võ. Ánh mắt cô lại đảo qua người anh, anh đang mặc một bộ sơ mi màu trắng ngắn tay, phía dưới là một cái quần kiểu đơn giản, tiện dụng. Bắc Đô đang rất lạnh, cô nhìn trên người mình. Buổi sáng trước khi cô lên máy bay, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen dày, bên trong là một cái áo sơ mi. Lúc này chỉ mặc một cái áo, nhưng cô lại không hề thấy lạnh, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu, cô vọt tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài một mảng cây lá là biển rộng mênh mông.
“Biển?” Cô trừng mắt, không thể tin vào mắt mình, quay sang, cô nhìn Cố Học Võ: “Đây, đây là đâu? Anh, sao anh lại mang tôi đến đây?”
“Nghĩ cách thì tự nhiên có thể.”
Cố Học Võ hơi hơi cong môi, đi tới đằng sau Kiều Tâm Uyển: “Đây là một hòn đảo cách rất xa Trung Quốc.”
Không biết có phải Kiều Tâm Uyển ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy trong lời Cố Học Võ nói dường như có chút ý cười, cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
“Anh, anh dựa vào cái gì mang tôi đến đây? Anh có tư cách gì? Anh có quyền gì?Anh…”
Còn chưa nói hết, môi cô đã bị Cố Học Võ hôn, khác với sự bá đạo ban nãy, nụ hôn này, anh đặc biệt dịu dàng. Từng chút từng chút nhấm nháp vị ngọt của cô, tới sau cùng anh buông lỏng tay ra.
“Đi thôi, anh đưa em ra xem bên ngoài.”
“Tôi không đi, anh trả Bối Nhi lại cho tôi.” Bối Nhi không biết thế nào? Cố gia sao, con bé đã bao giờ ở Cố gia đâu cơ chứ, bây giờ thời tiết lại thay đổi không biết con bé có bị lạnh hay không? Có bị đói hay không? Có quen hay không? Con bé…
“Nếu em lo cho Bối Nhi thì anh khuyên em bớt lo đi thì hơn.”
Cố Học Võ nhìn cô bất động, cũng biết hiện tại trong lòng cô nghĩ gì: “Con bé khỏe lắm, mẹ anh sẽ chăm sóc tốt cho con bé, còn nữa, dì Chu hiện tại đã ở Cố gia, em có thể yên tâm chưa?”
Kiều Tâm Uyển đứng bất động tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, nếu đến bây giờ mà còn không hiểu vậy thì cô đúng là ngốc, anh đã có mưu tính trước, đã suy tính xong từ lâu. Thảo nào trước khi cô lên máy bay dì Chu không đến tiễn còn nói cái gì mà sau này sẽ có cơ hội gặp mặt, không cần buồn quá. Thảo nào dì Chu bình thường thương Bối Nhi như vậy mà lại không hề thấy bà có chút gì luyến tiếc, trong lòng cô cứ nghĩ dì Chu máu lạnh, ở bên Bối Nhi lâu như vậy rồi mà một chút cảm tình cũng không có.
Suy nghĩ quá rối loạn khiến cô không biết mình phải phản ứng thế nào, Cố Học Võ nhíu mày, anh không thích nhìn cô ngẩn người, kiên quyết kéo tay Kiều Tâm Uyển, mang cô ra ngoài, mặc kệ Kiều Tâm Uyển có muốn hay không, cô vẫn bị Cố Học Võ dẫn ra ngoài.
Tuy rằng mặt trời chiều đã ngã về tây, nhưng gió biển thổi vào vẫn nóng rừng rực. Hoàn toàn khác hẳn cái lạnh ở Bắc Đô. Cố Học Võ hơi cong môi, nhìn mặt cô rồi dẫn cô đi ra ngoài bãi biển, chọn ngồi dưới bóng một gốc dừa thật cao, ngắm nhìn biển khơi phương xa. Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Kiều Tâm Uyển cũng ngồi xuống.
Kiều Tâm Uyển không nhìn anh, ánh mắt quét một vòng, phát hiện nơi này lại không có một bóng người, ngoài một dãy phòng phía sau thì cũng chẳng thấy những công trình khác, cô đứng đó nhìn Cố Học Võ mà hơi bực bội.
“Rốt cuộc đây là đâu. Tại sao chẳng có ai hết.”
“Anh chẳng phải nói đây là một hòn đảo rồi sao.”
“Tôi đương nhiên biết đây là một hòn đảo.” Cô đâu có ngốc. “Tôi chỉ muốn biết, tại sao không có ai ở đây.”
“Đây là hòn đảo tư nhân thì làm sao có thể có những người khác.”
Ý gì vậy? Kiều Tâm Uyển trừng mắt, phát hiện suy nghĩ của cô hoàn toàn không theo kịp Cố Học Võ: “Đảo tư nhân?”
“Đúng, trên một hòn đảo tư nhân nhỏ trên biển Thái Bình Dương.”
Đảo tư nhân nhỏ? Kiều Tâm Uyển tức giận, thậm chí còn chẳng muốn hỏi đảo là của ai, ngực cô phập phồng kịch liệt, trừng mắt với Cố Học Võ: “Anh, anh nói đây là đảo tư nhân? Thế thì trên đảo này hiện tại chỉ có hai chúng ta?”
“Uhm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Tâm Uyển: “Thông minh, quả thật chỉ có hai chúng ta.”
Chỉ có hai người bọn họ? Kiều Tâm Uyển nắm tay thành đấm, lòng đầy căm phẫn: “Anh, anh có ý gì? Nếu trên đảo không có ai, cũng không thể ra ngoài, vậy ban nãy anh khóa cửa làm gì?” Hại cô tưởng mình bị kẻ xấu bắt cóc, sợ chết khiếp.
“Anh muốn làm em căng thẳng một chút.” Cố Học Võ nhìn cô, không phủ nhận ý xấu của mình. Biết rõ cho dù Kiều Tâm Uyển có tỉnh lại cũng không thể thoát khỏi nơi này nhưng anh vẫn khóa cửa để cô ra không được, quan trọng nhất là muốn…