“Vậy thì khó nói.” Đến lúc này, Kiều Tâm Uyển đối với Cố Học Võ đã hoàn toàn hết hy vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, một chút hy vọng cũng không còn: “Mặc quần áo, không nhất định là con người, tự nói mình tốt bụng, nói không chừng lại là lòng lang dạ sói…”
Không kịp nói câu tiếp theo, đôi môi đã bị Cố Học Võ chặn lại. Anh hôn cô, hoàn toàn không để cho cô cơ hội mở miệng. Nhất là mở miệng mắng người.
Kiều Tâm Uyển ngay từ đầu đã giật mình, không nghĩ anh lại hôn mình, nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Cố Học Võ đã cùng “Chu Oánh” ôm lấy nhau. Cơn tức vừa mới dằn xuống lại bùng bùng nổi lên. Không đợi anh đưa lưỡi xông vào miệng mình, cô há mồm, dùng sức cắn thật mạnh vào môi anh. Sau đó nhìn Cố Học Võ đau đớn buông tay, cô nhanh chóng đẩy anh ra. Như còn chưa thấy đủ, cô nâng tay lên, giáng một bạt tai về phía Cố Học Võ. Nhưng lúc này Cố Học Võ đã có phòng bị mà bắt được tay cô.
“Kiều Tâm Uyển!” Có phải cô đánh nhiều thành nghiện rồi không?
“Cố Học Võ, tôi đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh.” Kiều Tâm Uyển tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông đáng chém ngàn dao trước mặt này quả đúng là cực phẩm nhân gian.
“Anh qua lại với Chu Oánh rồi mà còn hôn tôi? Anh không ngại bẩn nhưng tôi ngại!” Còn là ghê tởm đến già.
Chỉ cần nghĩ đến Cố Học Võ đã từng chạm vào Chu Oánh, Kiều Tâm Uyển lại kích động muốn tạt axit sunfuric lên mặt anh để xem anh còn mặt mũi làm càn nữa không!
Cố Học Võ sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới cảnh tượng diễn ra lúc Kiều Tâm Uyển vừa mới bước vào: “Tôi không hôn cô ta.”
“Đâu liên quan tới tôi?” Kiều Tâm Uyển không cho là Cố Học Võ đang giải thích với mình, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu: “Anh không hôn cô ta là vì đúng lúc đó tôi bước vào. Nếu tôi không vào, hai người đừng nói là hôn, đến chuyện thân mật hơn nữa cũng có thể làm. Không phải sao?”
Cô nói vậy đều có lý do, vì ngay cả ở trên xe Cố Học Võ còn có thể động tay động chân với cô huống chi đây là văn phòng, địa bàn của anh, anh muốn làm thế nào mà chẳng được!
Cố Học Võ ngớ ra, vừa rồi anh đã nghĩ người đó không phải Lý Lam mà là Chu Oánh. Anh chắc chắn Lý Lam không phải là Chu Oánh, nhưng có đôi khi, cô ta lại khiến anh có cảm giác rất giống Chu Oánh. Giống đến mức anh cũng không phân biệt được ai là ai. Vừa rồi khi ôm Lý Lam, quả thực anh có một chút mê muội, nếu Kiều Tâm Uyển không bước vào, có phải anh sẽ hôn Lý Lam hay không? Anh cũng không biết, đối với những chuyện không xảy ra, anh không thể đưa ra đáp án chính xác cho Kiều Tâm Uyển.
Anh im lặng, vậy chính là khẳng định. Kiều Tâm Uyển không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa, trong lòng tràn ngập oán hận, cô dùng sức dẫm lên chân Cố Học Võ. Hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Hôm nay cô mang giày cao gót, gót giày dẫm lên mu bàn chân Cố Học Võ khiến anh tê rần, lúc định thần lại thì Kiều Tâm Uyển đã mở cửa bỏ đi mất. Nhìn Kiều Tâm Uyển giống như một con chim công cao ngạo rời khỏi văn phòng mà trong lòng Cố Học Võ liền xuất hiện một cảm giác khó hiểu, gần như là mất mát. Đây là lần đầu tiên anh nếm trải cảm xúc ấy, mà anh cũng không xác định ý nghĩ của anh có chính xác hay không.
Anh bỗng thấy bối rối, Kiều Tâm Uyển không thể giải quyết khủng hoảng của công ty nên mới tìm đến anh, nhưng với bộ dạng hiện tại của cô thì nhất định là sẽ không tìm anh nữa. Hơi nhướng mày, nghĩ đến nụ hôn ngắn ngủi kia, Cố Học Võ xoa môi. Nơi đó dường như vẫn còn mùi hương của Kiều Tâm Uyển. Mùi hương hoa hồng nhè nhẹ giống như mùi hương trên người cô.
Kiều Tâm Uyển, tôi nhất định sẽ chờ cái ngày cô đến cầu xin tôi. Ngồi trở lại bàn làm việc, anh cầm di động ấn mấy con số.
Kiều Tâm Uyển nổi giận đùng đùng bỏ đi khỏi Bộ Thương mại. Mãi đến khi lên xe, cô vẫn không có cách nào bình tâm trở lại. Nội tâm bị vô số cảm xúc bao vây, bóp nghẹt. Từng chút từng chút một khiến cô không thể thở nổi. Cô lắc đầu, làm cho mình bình tĩnh lại nhưng vẫn thấy có chút khó khăn.
Năm nghìn vạn. Trước kia cô chưa từng nghĩ, cô cũng sẽ có lúc chạy vạy khắp nơi vì tiền. Gọi điện cho thư ký và tài vụ bảo bọn họ gửi báo cáo và tài liệu vào hòm thư của mình. Nhìn thời gian cũng đã là buổi chiều. Bối Nhi nhất định là đói bụng lắm rồi. Cô vội vàng chạy về nhà.
Quả nhiên, Bối Nhi đang buồn bực, cả ngày không nhìn thấy mẹ nên không chịu ngủ, đang vô cùng ầm ĩ. Kiều Tâm Uyển phải qua cho Bối Nhi bú, con bé mới không ầm ĩ nữa, sau khi đã bú thỏa thuê thì mới vừa lòng ngủ trên ngực Kiều Tâm Uyển.
Bế con gái về phòng, đặt trên giường ngủ em bé, cô lại dặn dò dì Chu, nói gần đây cô sẽ hơi bận, công việc hơi nhiều, sau đó lại vào thư phòng. Mở máy tính xách tay, Kiều Tâm Uyển nhìn màn hình mà xuất thần. Không mượn được tiền ở Bắc Đô không có nghĩa là chỗ khác cũng không mượn được.
Lúc trước ở thành phố C, Kiều thị đã đầu tư tám ngàn vạn vào ngành bách hóa. Nếu bây giờ đến thành phố C dùng cổ phần công ty để vay nợ, như vậy nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Gọi điện thoại cho Kiều Kiệt, bảo anh ta nói với bên tập đoàn Chính Quyền khoản vốn năm nghìn vạn kia phải vài ngày nữa mới có.
“Vì sao?” Kiều Kiệt thắc mắc: “Không phải ngân hàng đã đồng ý rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng hiện tại có một vấn đề nhỏ.” Kiều Tâm Uyển không có tâm trạng giải thích cho Kiều Kiệt: “A Kiệt, chị sẽ không nhiều lời với em. Dù sao có năm nghìn vạn hẳn là cũng đủ làm cho tập đoàn Chính Quyền bắt đầu tiến vào giai đoạn R&D. Số còn lại hoãn vài ngày cũng không phải không thể. Nếu bọn họ không đồng ý, lần hợp tác này cũng không cần thiết phải bàn tiếp nữa.”
“Chị?” Kiều Kiệt còn đang khó hiểu thì Kiều Tâm Uyển đã cúp máy, cô lần lượt gọi đến mấy ngân hàng trước kia ở thành phố C có quan hệ cũng không tồi.
Nhưng gọi cả bốn năm ngân hàng rồi mà vẫn chỉ được một câu trả lời giống nhau. Kiều Tâm Uyển cúp máy, xoa xoa mày, cô đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, mệt chết đi được. Mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt nên cô có hơi mệt, có lẽ phải chợp mắt một lát. Mới đứng lên tính đi thì da đầu liền nhói lên một cái. Cơn đau làm cho cô choáng váng, cố gắng đứng thẳng nhưng chân lại mềm nhũn, người đổ ra sau.
Nghĩ mình sắp ngã, Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, quơ tay hoảng loạn thầm mong có thể níu được vật gì. Rốt cuộc cũng ổn định lại cơ thể, lúc này cô mới phát hiện mình đã bắt được một đôi tay. Ngẩng đầu nhìn theo cánh tay về phía trước, Cố Học Võ lại đập vào mắt cô. Cô ngẩn người, nhanh chóng buông tay anh, lui ra sau.
Cố Học Võ vào lúc này lại một lần nữa đỡ cô: “Cô có chắc là cô ổn đó chứ?”
“Tôi ổn, chắc chắn, anh bỏ tay ra.” Kiều Tâm Uyển thà ngã xuống đất, cũng không muốn Cố Học Võ chạm vào mình.
Cố Học Võ nhìn cô thật kỹ, vừa rồi anh phát hiện sắc mặt Kiều Tâm Uyển không tốt lắm, lúc này sắc mặt hình như lại tái nhợt: “Cô khó chịu ở đâu à?”
“Tôi không sao, anh tránh ra.” Cô thấy anh liền thấy phiền, không muốn để ý tới anh.
Dùng sức đẩy Cố Học Võ một cái, không ngờ dùng lực quá lớn lại làm cho cô bị phản lực đẩy lùi về sau. Đầu càng choáng hơn, có nguy cơ là lại sắp ngã xuống. Lại một lần nữa, Cố Học Võ đỡ lấy cô, nhìn thấy mặt cô hơi tái: “Cô bị bệnh?”
Buổi chiều gặp mặt vẫn còn khỏe, mà sao đến khi anh tan sở sắc mặt lại đột nhiên khó coi như vậy?
“Anh tránh ra.” Kiều Tâm Uyển giật phăng tay anh ra: “Không cần anh giả vờ tốt bụng.”
Cố Học Võ đỡ tay cô không buông, ánh mắt liếc qua những tấm danh thiếp trên bàn, toàn bộ là của ngân hàng. Nhưng lại là ngân hàng ở thành phố C: “Cô đang tìm người vay tiền?”
Vì sao lại cố chấp như vậy? Cho dù có tìm ai giúp cũng không tìm anh? Cô thật sự nghĩ anh đê tiện, xấu xa như vậy sao?
“Liên quan gì tới anh?” Đầu Kiều Tâm Uyển càng đau, mới có vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều việc như vậy, cô cảm giác mình sắp ứng phó không nổi, có điều, cô tuyệt đối sẽ không để cho Cố Học Võ cười mình: “Cố Học Võ, anh ăn no rửng mỡ sao? Anh đến nhà tôi làm gì?”
Đầu rất đau, bởi vì đau nên sắc mặt cô dần trắng bệch, đôi môi tái đi, cơ thể hiện tại rất khó chịu, nhưng cô sẽ không để cho anh phát hiện, cũng sẽ không để anh nhân cơ hội này cười nhạo mình.
Cố Học Võ không nói gì, nhìn thấy mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt, mà cô vẫn cố chấp đối diện với anh, vẻ mặt phòng bị như một con mèo nhỏ đang giương móng vuốt, sẵn sàng đối chọi với anh bất cứ lúc nào. Anh đột nhiên vươn tay, bế cô lên.
“Cố Học Võ, anh làm gì vậy?” Kiều Tâm Uyển giật mình, không ngừng vùng vẫy. Cố Học Võ không cho cô cơ hội phản đối liền bế cô ra ngoài.
“Anh thả tôi xuống!” Kiều Tâm Uyển gào lên, Kiều mẹ cùng dì Chu nghe thấy liền chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Học Võ không để ý đến hai người bế Kiều Tâm Uyển xuống lầu, đặt cô vào trong xe mình, sau đó lên xe.
“Cố Học Võ, anh đưa tôi đi đâu?”
Kiều Tâm Uyển đập cửa kính, muốn xuống xe nhưng xe lại khởi động, nhanh chóng rời khỏi Kiều gia.
“Anh thả tôi xuống xe, có nghe không?”
Cho tới khi Kiều mẹ đuổi đến nơi đã không còn thấy bóng người. Kiều Tâm Uyển không ngờ, Cố Học Võ lại đưa cô đến tứ hợp viện lần trước anh đã đưa cô tới. Mùi đàn hương văng vẳng, lúc này vẫn còn là chạng vạng, trời chưa tối hẳn, cô có thể nhìn rõ ràng trong viện thật cổ kính. Bồn hoa, cây tử đằng, đủ loại cây cối đan xen thú vị nhìn vô cùng lịch sự tao nhã, vẫn là người đã đón tiếp lần trước, Cố Học Võ gật đầu với anh ta.
“Thật khéo, gia sư vừa hay đang ở nhà.”
“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, kéo tay cô vào cửa.
“Cậu thật may mắn.” Lệnh Hồ từ phòng trong đi ra, nhìn thấy Cố Học Võ cười cười: “Tôi đang định ra ngoài, nếu tối nay cậu đến thì không gặp được rồi.”
“Giúp cô ấy kiểm tra cơ thể một chút.”
Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái: “Vừa nãy cô ấy ngất xỉu.”
“Anh mới ngất xỉu.” Chẳng qua là bị choáng mà thôi, ai ngất xỉu chứ.
Lệnh Hồ cười cười, ý bảo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống ghế thái sư, anh ta kêu người đem đến một cái gối thơm nhỏ đặt ở dưới cổ tay Kiều Tâm Uyển, bắt mạch cho cô. Kiều Tâm Uyển muốn từ chối nhưng nghĩ đến trước đây người này tặng cô món quà lớn như vậy lại cảm thấy không tốt lắm. Cô ngồi im tại chỗ, chờ anh ta bắt mạch cho mình. Bắt mạch vài phút. Tay trái bắt xong lại đến tay phải. Hai tay đều khám xong, Lệnh Hồ mới đứng lên.
“Không có vấn đề lớn. Chỉ là khí huyết quá yếu lại vừa mới sinh con. Chú ý dinh dưỡng là được.”
“Chỉ là như vậy?” Cố Học Võ có chút không tin tưởng, rõ ràng bộ dạng vừa rồi của Kiều Tâm Uyển như muốn xỉu: “Không có vấn đề khác?”
“Không có.” Lệnh Hồ nhìn Kiều Tâm Uyển liếc mắt một cái: “Cô mấy ngày nay ngủ rất ít?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mấy ngày nay có việc.”
“Cô không nghỉ ngơi tốt nên mới nhức đầu. Vừa nãy choáng váng là do đau đầu. Cô nên chú ý nghỉ ngơi.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển cũng muốn chú ý nghỉ ngơi, nhưng chuyện công ty chưa giải quyết xong lại phải chăm con nên cô mới mệt.
“Cho dù cô có bận thế nào thì cũng phải ăn cơm? Có phải cô còn chưa ăn cơm tối?”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, đâu chỉ là cơm tối, buổi sáng từ lúc họp báo kết thúc cho đến khi nhận được điện thoại liền đi tìm Cố Học Võ, cả cơm trưa cô cũng chưa ăn. Lúc này, Lệnh Hồ nói vậy, cô mới cảm thấy đói bụng.
Như phối hợp với hoàn cảnh, bụng cô vang lên vài tiếng, Cố Học Võ nhìn về phía bụng cô với ánh mắt phản đối: “Sao không ăn cơm?”
“Ai cần anh lo?” Kiều Tâm Uyển xấu hổ, đặc biệt là khi trước mắt còn có người khác, tâm tình khó chịu, không quan tâm đến Cố Học Võ, cô lướt qua anh bước ra ngoài.
Cố Học Võ nhìn theo bóng dáng cô, nhìn sang Lệnh Hồ: “Thật sự không sao chứ?”
“Khí huyết yếu.” Lệnh Hồ thản nhiên nói: “Cơ thể là có hơi yếu. Hơn nữa không nghỉ ngơi tốt, lại trong thời kì cho con bú, chất dinh dưỡng đều bị con hấp thu. Lát nữa tôi kê đơn cho cậu, đều là đồ bổ, không có ảnh hưởng, cậu cứ theo đó bảo người ta nấu cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi.” Cố Học Võ gật đầu với anh ta: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lệnh Hồ lắc đầu, nhìn ra ngoài bĩu môi: “Mau đuổi theo đi, bằng không cô ấy sẽ thừa cơ bỏ chạy.”
“Không sao, cô ấy không chạy thoát được đâu.” Cố Học Võ lắc đầu tự tin nhưng chân đã bắt đầu bước ra ngoài. Lệnh Hồ cười cười, quay vào trong kêu to một tiếng với người bên trong: “Lấy ba lô của tôi ra đây, tôi cũng phải đi rồi.”
Mùa thu, rất thích hợp để đi du lịch. Cũng thích hợp để yêu đương.
Cố Học Võ từ trong tứ hợp viện chạy ra đuổi theo Kiều Tâm Uyển đang muốn rời đi, kéo cô lên xe mình. Kiều Tâm Uyển liều mạng giẫy dụa, nhưng không làm sao thoát được. Cho đến khi bị Cố Học Võ nhét vào xe, cô lại nổi giận.
“Cố Học Võ, anh đủ chưa vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ăn cơm.” Cố Học Võ bình tĩnh khởi động xe, nhìn trên mặt cô đầy tức giận: “Cô có giận thì cũng phải ăn cơm.”
“Ngại quá. Tôi không muốn ăn cơm với anh.” Kiều Tâm Uyển không chừa cho anh một chút mặt mũi nào: “Nhìn thấy mặt anh, tôi sợ nôn.”
Cô tưởng anh sẽ bực bội, nhưng anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái, sau đó đạp chân ga. 15 phút sau, xe dừng lại. Kiều Tâm Uyển không chịu xuống xe, cô muốn gây sự với Cố Học Võ, anh muốn cô đi về hướng Đông, cô liền đi hướng Tây. Anh muốn cô ăn cơm, cô sẽ không ăn, để xem anh có thể làm gì.
Cố Học Võ mở cửa xe, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ngồi bất động tại chỗ, giống như muốn gây sự, anh cũng không bực, không giận.
“Xuống xe.”
“Không xuống.” Kiều Tâm Uyển ngồi ở trong xe không nhúc nhích: “Anh đưa tôi về Kiều gia, tự nhiên tôi sẽ xuống xe.”