Cô có vội không à? Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, cực kỳ phản đối sự khiêu khích của anh: “Tôi chắc chắn. Cố Học Võ dẹp những trò hề này của anh đi, tôi sẽ không mắc mưu đâu.”
Đùa giỡn, trêu chọc cô, nhìn cô xấu hổ không chịu nổi thậm chí tức giận đến giậm chân, chẳng qua cũng chỉ vì muốn ép cô giao quyền nuôi con cho anh. Đáng tiếc, kế hoạch của anh nhất định sẽ thất bại
Anh đúng là muốn chở cô về nhà, nhưng không hiểu sao nghe cô nói vậy anh liền thay đổi? Con ngươi đen của Cố Học Võ lần thứ hai hiện lên một tia khó chịu, nhìn Kiều Tâm Uyển cất bước bỏ đi, anh không chút nghĩ ngợi tóm lấy tay cô.
“Tôi chở cô về.”
“Không cần.” Kiều Tâm Uyển muốn rút tay khỏi tay anh, nhưng sức lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, cô căn bản không có cách nào thực hiện được đành để anh kéo tới trước chiếc xe màu đen của anh, mở cửa xe, nhét cô lên xe.
Anh đóng cửa xe lại rồi sau đó lên xe. Nhìn Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mình mà anh bỗng thấy đây hình như là mỗi khi cô gặp anh vẻ mặt này sẽ thường xuất hiện nhiều nhất.
“Tôi muốn thăm con gái, tiện đường thôi.”
“Đê tiện.” Kiều Tâm Uyển vừa phát hiện mức độ trơ tráo, vô lại của Cố Học Võ cũng không phải là ít: “Tôi nói cho anh biết, việc con gái đi Đan Mạch đã quyết định rồi. Anh đừng có dùng thủ đoạn mà cướp con bé nữa.”
Cố Học Võ chẳng hề đáp lại sự khiêu khích của cô, khởi động xe, bình tĩnh lái đi. Trời chiều bắt đầu buông xuống, ánh tà dương nhuộm đỏ cả bầu trời. Màu đỏ ấy không trong veo cũng không rung động lòng người. Bầu trời nơi này lúc nào cũng u ám, cứ như là bị phủ một lớp vải thưa lên vậy. Lúc này người xe qua lại như mắc cửi, thành phố vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Kiều Tâm Uyển nhìn về phía trước. Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi xe Cố Học Võ. Thân là vợ Cố Học Võ, thường xuyên phải cùng anh đến một số chỗ. Bất luận đi đâu, Cố Học Võ cũng đều đeo cái bộ mặt lạnh lùng, khi đó, mặc kệ cô nói gì, anh cũng không trả lời. Anh keo kiệt với cô, đến cả một nụ cười cũng không chịu cho cô. Bởi vì anh chẳng bao giờ cười nên cô thường xuyên nghi ngờ có phải Cố Học Võ bị mắc căn bệnh, gọi là không biết cười hay không. Vậy mà gần đây, cô dường như cuối cùng cũng có thể thấy anh cười.
Khóe môi hơi giơ lên, có gì đó cười mà tựa như không cười. Cô quay sang nhìn Cố Học Võ, anh đang chuyên tâm lái xe, đường nét sườn mặt anh cương nghị hết sức anh tuấn đẹp trai.
Mất tự nhiên xoay mặt đi, tự bảo mình không được để gã đàn ông này ảnh hưởng nữa. Kiều Tâm Uyển, mày có khí phách chút đi, ngàn vạn lần không được vì một chút chiêu trò nhỏ của anh thì giao con gái ra. Nhất định không được.
Có điều nhìn phong cảnh hai bên đường đang vụt qua, cô kinh ngạc phát hiện, đây không phải đường về Kiều gia. Cô khiếp sợ quay sang.
“Anh đưa tôi đi đâu? Đây căn bản không phải là đường về Kiều gia.”
“Đừng khẩn trương như thế.” Thần sắc Cố Học Võ vẫn không thay đổi, nhìn gương mặt căng thẳng của Kiều Tâm Uyển: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi có thể giúp cô tỉnh táo lại, nói chuyện đàng hoàng với cô.”
“Bình tĩnh?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với anh, hừ lạnh một tiếng: “Tôi rất bình tĩnh. Cố Học Võ, anh thả tôi xuống xe.”
“Cô muốn dẫn con gái đi Đan Mạch, cô cho rằng tôi cho phép?”
“Anh cho phép hay không là chuyện của anh. Tôi muốn hay không là chuyện của tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi muốn đưa con đi là tôi sẽ đưa đi, tôi quyết định rồi.”
Cố Học Võ đáp trả bằng cách dùng sức nhấn ga hết tốc lực. Kiều Tâm Uyển tức giận kinh khủng, vươn tay định kéo cửa xe nhưng kéo không ra. Cô quay sang trừng mắt với Cố Học Võ, không biết anh muốn đưa cô đi đâu.
“Khốn nạn, anh thả tôi xuống, anh có nghe hay không?”
Lời kêu gào của cô, Cố Học Võ không quan tâm chỉ chuyên chú lái xe. Lúc xe dừng lại trước cổng công viên Hương Sơn, cô liền ngẩn ra, Cố Học Võ đưa cô tới đây làm gì?
Kiều Tâm Uyển hơi bất ngờ, không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì. Cô xuống xe, không muốn vào cửa, lại bị anh kéo tay lại. Cố Học Võ nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Kiều Tâm Uyển, kéo chặt tay cô, dẫn cô vào bên trong.
Kiều Tâm Uyển né ra, không muốn để anh chạm vào. Nhưng cô phát hiện cô lại nhìn sai Cố Học Võ. Anh cường thế vươn tay, kéo cô vào khu rừng lá đỏ bên trong Hương Sơn.
Trời chiều còn chưa tắt nắng, cả ngọn núi bị lá đỏ nhuộm thành một màu đỏ rực. Điểm xuyết trên nền thảm đỏ là đủ sắc lá cây vô cùng tươi đẹp từ vàng đến đỏ rồi cả lá xanh… Sắc màu rực rỡ như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta vui tươi thanh thản, cảm giác rất thoải mái.
Kiều Tâm Uyển lúc này cũng quên mất phản kháng, mặc cho Cố Học Võ kéo tay mình, chỉ ngẩn ra nhìn cảnh đẹp trước mắt. Nói thật, trước đây cô đã tới công viên Hương Sơn, cũng biết nơi này rất đẹp. Nhưng từ hơn bốn năm trước, sau khi ở chỗ này chứng kiến Cố Học Võ hôn Chu Oánh, cô chẳng còn tâm trạng nào mà trở lại đây. Lúc này theo Cố Học Võ tới đây khiến cô có cảm giác cảnh còn người mất.
Bốn năm trước, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, toàn tâm toàn ý mong đợi lấy Cố Học Võ,làm cô dâu của anh. Không nghĩ khi quay về lại nhận được tin Cố Học Võ yêu người phụ nữ khác. Nếu ngay từ đầu cô biết cuộc tình này là vô vọng, vậy cô còn có thể không kiên trì không quay đầu nhìn lại để đến mức bản thân không còn chút đường lui như thế này không? Nhất định sẽ không. Muốn cho mình một đáp án như vậy nhưng cô hiểu thật ra cô vẫn sẽ như vậy.
Bởi vì trong lòng cô biết rất rõ, tính của cô làm gì nếu không đụng phải chân tường thì sẽ không bao giờ quay đầu lại, quantrọng hơn là cô luôn luôn cảm thấy cuộc đời cô chính là phải ở bên Cố Học Võ. Trước kia cô ở trước mặt anh, yêu đến mất tự tôn, quên thân mình. Còn hiện tại. . . . . .
Cảnh sắc trước mặt quá đẹp, Cố Học Võ cũng đã rất lâu không tới đây. Mấy năm nay, anh bận rộn, vô cùng bận rộn. Bình thường ít ở Bắc Kinh. Người đi theo con đường chính trị mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận, không thể làm sai để cho người ta đàm tiếu. Nhất là người xuất thân thế ra giống như anh. Nếu không làm tốt nhất thì càng dễ khiến người ta chú ý.
Hương Sơn, anh có đến một lần, là vào bốn năm trước, anh đã dẫn Chu Oánh tới đây. Bốn năm trước, mỗi lần nghĩ đến Chu Oánh, anh sẽ nghĩ có phải anh đối với Chu Oánh còn chưa tốt cho nên cô mới có thể lựa chọn bỏ đi?
Anh đưa cô đến Bắc Kinh chơi, nhưng chưa đến vài ngày, cô đã về, nói là cô không thể bỏ các em học sinh trong trường được. Thậm chí đến Trường Thành mà Chu Oánh cũng chưa đến, Cố Học Võ khi đó cũng không để ý, anh chỉ nghĩ nếu sau này hai người sống chung thì thiếu gì cơ hội. Mà hiện tại ngay cả cô ở đâu anh cũng không biết. Cũng không biết cô thế nào, sống có tốt hay không?
Còn anh đã kết hôn, ly hôn thậm chí bây giờ còn có cả con. Anh thật sự không xác định, nếu Chu Oánh quay về thì có thể chấp nhận anh, ở bên anh hay không? Hay là. . . . . . .
Hai người, đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Kiều Tâm Uyển giẫm phải một hòn đá nhỏ dưới chân khiến cô sực tỉnh, nhìn Cố Học Võ đang kéo tay mình, đi thẳng về phía trước, cô đột nhiên dùng sức rút tay về, oán hận trừng mắt liếc nhìn anh.
“Cố Học Võ, anh rốt cuộc đem tôi tới nơi này làm gì?”
Cô không mất trí nhớ, cô cũng không quên, ở chỗ này bốn năm trước Cố Học Võ đã hôn Chu Oánh. Cô lui ra phía sau một bước, bây giờ đang là mùa du lịch, ở đây còn có những du khách khác, Kiều Tâm Uyển phát hiện gần đó có vài người liếc nhìn cô. Cô hắng giọng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên
“Cố Học Võ, đưa tôi về nhà.” Cô không muốn đứng ở đây, một phút cũng không.
Cố Học Võ nhìn sự ngoan cố trong mắt cô, lại thấy cách đó không xa có một cái ghế đá, anh đưa mắt ra hiệu bảo cô ngồi xuống ghế.
Kiều Tâm Uyển không nhúc nhích, xoay người muốn bỏ đi. Cố Học Võ lại mở miệng.
“Kiều Tâm Uyển, cô sợ tôi?”
“Buồn cười.” Kiều Tâm Uyển như là nghe được chuyện hài nào đó, cô xoay người nghênh mặt đối diện với khuôn mặt Cố Học Võ: “Tôi sợ anh? Anh đừng đùa nữa được không?”
“Không sợ thì tốt.” Cố Học Võ ngồi xuống ghế dài, nhìn ánh tà dương le lói đằng xa, nhanh thôi tất cả sẽ biến mất như chưa từng có. Cách đó không xa có mấy du khách đang chụp hình, nhìn nắng chiều buông xuống thì đều lũ lượt ra về.
Kiều Tâm Uyển vẫn đứng bất động lúc này cũng động đậy. Cô bước hai bước về phía trước, ngồi xuống ghế, ánh mắt cũng dừng ở hướng mặt trời chiều, ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng đang dần dần vụt tắt.
“Cố Học Võ.” Anh gần đây thật sự rất không bình thường, rất quái lạ, bất kể anh muốn giở trò gì, Kiều Tâm Uyển cô cũng không theo hầu: “Anh còn trẻ thế này, về sau nhất định sẽ kết hôn, cũng sẽ có con. Anh hà tất phải cướp con của tôi?”
“Cô cũng còn trẻ mà, sau này cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ có con, cần gì phải cố chấp như vậy?” Cố Học Võ dùng lời cô đáp trả lại cô, kỳ thật vấn đề bây giờ đã không phải là muốn cướp con, mà là anh đang muốn đối phó với cô.
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, cô cong khóe môi: “Tôi sau này nhất định sẽ không kết hôn nữa. Cũng sẽ không có đứa con khác. Cho nên tôi nhất định phải cố chấp.”
Cố Học Võ nhướng mày, nghiêng mặt qua nhìn Kiều Tâm Uyển. Nhìn từ góc độ này, ánh tà dương sau lưng nhuôm lên người cô một lớp ánh vàng, tôn lên sự kiên định hết sức thu hút ánh nhìn trên mặt cô.
Cô xinh đẹp, anh luôn luôn biết điều này. Có điều bây giờ ngoại trừ xinh đẹp, còn có thêm một số thứ khác. Chẳng hạn như, khi cô chăm sóc Bối Nhi, trong mắt còn có sự dịu dàng của một người mẹ. Ví dụ như khi cô kiên quyết và quật cường bảo vệ con. Những chuyện này khiến cô càng xinh đẹp, khiến cô nhìn càng hấp dẫn.
“Không kết hôn?” Cố Học Võ nhướng mày, anh không tin điều này, song: “Tôi thật không biết cô lại yêu tôi như vậy? Yêu đến mức vì tôi mà không kết hôn.”
“Cố Học Võ . . . . . .” Cô thật không biết Cố Học Võ có thể không biết xấu hổ như vậy: “Anh mà cũng không biết xấu hố nói thế sao?”
“Tôi chỉ nói sự thật.” Cố Học Võ nhìn một màu đỏ cách đó không xa: “Cô còn nhớ không? Ở chỗ này, cô đã vô cùng tức giận kéo tôi lại, nói tôi là của cô. Chắc là cô chưa quên nhỉ?”
“Anh…” Kiều Tâm Uyển đứng lên, cơn tức giận bắt đầu dồn lại trong lòng: “Cố Học Võ, anh, anh nhớ rõ như thế để làm gì? Đó là do tôi trước kia còn trẻ ngu ngốc. Căn bản không phân biệt rõ ràng mối quan hệ giữa yêu và say nắng. Kỳ thật nói toạc ra anh có cái gì tốt? Ích kỷ lạnh lùng lại tàn nhẫn. Suốt ngày bày mặt lạnh làm như người ta mắc nợ anh không bằng. Loại đàn ông như anh, ai muốn yêu?”
Cố Học Võ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, con mắt thâm thúy hơi nheo lại, đột ngột đứng lên, anh vừa đứng dậy, vóc dáng cao lớn liền khiến Kiều Tâm Uyển có cảm giác áp lực. Cơ thể theo phản xạ lui về sau, một bàn tay to lại đột nhiên đặt trên lưng cô, ôm thắt lưng cô không chịu buông.
“Đúng vậy, còn trẻ ngu ngốc, mãi cho đến năm hai mươi mấy tuổi, năm ngoái còn trước mặt tôi rống lên, cô nói cho dù cô chết cũng phải chiếm giữ vị trí cô Cố không buông, câu nói kia, hình như là cô nói đúng không?”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thực sự tức giận, cô giơ tay lên vung vào mặt anh: “Đồ mặt dày.”
Cô muốn tát tai Cố Học Võ nhưng Cố Học Võ không cho cô cơ hội. Anh nắm tay cô, dùng sức quặt cô ra sau, nghiêng người nhìn sự xấu hổ, giận dữ và bối rối, đủ loại cảm xúc trong mắt cô.
“Kiều Tâm Uyển, tính tình của cô thật sự cần phải sửa đổi đấy.”
“Tôi cứ như vậy.” Cô đây không cần sửa, Kiều Tâm Uyển hơi giãy dụa, muốn tránh khỏi lồng ngực anh: “Cố Học Võ, anh không phải rất ghét tôi sao? Anh không phải ghét bỏ tôi sao? Vậy bây giờ anh đang làm cái gì?”
Cố Học Võ im lặng, nhìn khuôn mặt trắng ngần trước mắt: “Trước kia cô đúng là khiến người ta rất ghét.”
Ích kỷ, tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh, làm theo ý mình. Tùy tiện lấy một cái trong số đó ra cũng đủ làm cho người ta ghét, mà không riêng gì ghét, anh thậm chí còn căm ghét cô, liếc nhìn cô một cái cũng không thèm. Cái này không phải do mặt cô mà là cảm xúc nó như vậy.
Vẫn biết là như vậy nhưng nghe lại lần nữa cô vẫn thấy khổ sở, Kiều Tâm Uyển trừng mắt với Cố Học Võ, ngẩng đầu lên, không chịu thua chút nào: “Đúng vậy, nếu như tôi khiến anh ghét vậy anh đang làm cái gì vậy? Ôm một người anh ghét, người phụ nữ anh căm ghét sao?”
Cố Học Võ im lặng một lúc, nhìn sự tức giận trên mặt cô, anh nhếch môi: “Cô hiện tại hình như không đáng ghét như thế.”
Không đáng ghét như thế? Vậy vẫn còn ghét?
“Sau đó thì sao, bởi vì tôi có con với anh. Chúng ta có một đứa con gái cho nên anh ban đầu rất ghét tôi, hiện tại lại không ghét nữa phải không?”
Là thế sao? Cố Học Võ hẳn là phải gật đầu, nhưng anh lại thấy hình như cũng không phải. Cảm xúc này, có vẻ anh cũng không rõ lắm, cho nên không thể đưa ra đáp án mà Kiều Tâm Uyển muốn. Thấy Cố Học Võ không nói lời nào, cô giơ chân lên, dùng sức giẫm xuống chân anh: “Cố Học Võ, anh đi chết đi.”
Cố Học Võ bị đau nên sức lực trên tay cũng giảm đi vài phần. Kiều Tâm Uyển thừa cơ hội gắng sức đẩy anh ra, xoay người bỏ đi. Chẳng ngờ động tác quá mau, quá lớn khiến dưới chân không giữ được thăng bằng. Chân phải vướng vào chân trái, người cô mất thăng bằng ngã về trước.
“Á. . . . . .” Lúc sắp ngã xấp xuống thì Cố Học Võ nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay vung vẩy của cô, lại dùng lực kéo lại, cô lại một lần nữa quay về trong lòng anh.
Thở hổn hển, Kiều Tâm Uyển vẫn chưa hết hoảng hồn. Rõ ràng Cố Học Võ đã giúp cô, cô nên cảm ơn, song với anh, cô lại cảm ơn không nỗi, cố sức vỗ tay anh, cô đứng lên. Cuối cùng tuyên bố một lời.
“Cố Học Võ, nếu anh ghét tôi thì cách xa tôi một chút. Tôi nói cho anh biết. Tôi nhất chính là người điêu ngoa, tùy hứng, ích kỷ, kiêu ngạo, toàn bộ không có chút ưu điểm, anh cút xa càng sớm càng tốt, bằng không tôi chắc chắn sẽ làm nhiều chuyện khiến cho anh càng ghét hơn.”
Giọng nói của cô hơi gấp gáp, nói một mạch những lời này khiến cô hơi hổn hển. Cô trừng mắt với Cố Học Võ, trong đầu thôi thúc muốn ngũ mã phanh thây anh ra. Oán hận xoay người, cô cấp tốc đi xuống dưới chân núi. Bước chân rất vội vàng, giống như là phía sau có quỷ đuổi theo. Cô đi quá mau nên không nhìn thấy cô bị một hòn đá vướng vào. Lúc này đây, đã không có Cố Học Võ giúp đỡ nên số mệnh cô cũng không tốt như vậy. Cô ngã thật mạnh về phía trước. Cô cẩn thận chống xuống đất, dưới chân lại truyền đến một cơn đau, cô kêu “Úi” một tiếng.
“Đau.”
Muốn đứng dậy nhưng phát hiện chỗ mắt cá chân đau khủng khiếp. Không đợi cô đứng dậy, cơ thể đã bị người khác bế thốc lên. Cô kinh hô một tiếng, nhìn Cố Học Võ không biết đã tới từ lúc nào, bế cô đặt xuống ghế.
“Cô không sao chứ?”
“Tránh ra. Anh đừng giả vờ tốt bụng.” Anh quan tâm, anh tiếp cận, đều là vì con gái. Kiều Tâm Uyển quá rõ sức ảnh hưởng của anh với cô, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô lại muốn trở lại như ngày trước, không có tôn nghiêm, không có bản thân, Kiều Tâm Uyển chỉ vì anh mà sống. Mà cuộc sống như vậy cô dứt khoát không cần.
Cố Học Võ từ chối cho ý kiến với hành động giống con nhím của cô. Anh ngồi xổm xuống nâng chân cô lên, phát hiện chỗ mắt cá chân phải cô hơi sưng đỏ: “Cô bị trẹo chân rồi.”
“Còn không phải là do anh hại.” Tự nhiên đem cô tới đây, nếu không phải do anh, cô có thể bị thương sao?
“Kiều Tâm Uyển.” Tính cách này của cô thực sự không hay ho chút nào. Đã bị thương rồi mà vẫn muốn đối nghịch với anh?
Đưa tay chạm vào mắt cá chân của cô, Kiều Tâm Uyển liền hô đau: “Anh làm gì thế? Đau quá.”
“Sưng rồi, tôi đưa cô đến khám bác sĩ.”
Cố Học Võ nói xong liền xoay người sang chỗ khác ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đi.”
Anh có ý gì? Anh muốn cõng cô?
“Không cần.” Kiều Tâm Uyển đứng một chân, nhảy hai bước về phía trước: “Tôi tự làm được.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ thật đúng là không biết Kiều Tâm Uyển có thể tùy hứng ngoan cố thành như vậy: “Cô chắc chắn không cần tôi cõng, vậy thực xin lỗi.”
Cánh tay dài duỗi ra bế người cô vào trong lòng. Kiều Tâm Uyển suýt kêu lên, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, cô đánh đấm lưng anh.
“Cố Học Võ, anh thả tôi ra. Anh có nghe hay không?”
“Chân cô bị thương làm sao mà đi được?”
“Tôi bị thương là do anh.”
“Tôi không bảo cô đi nhanh như vậy.” Chính mình không cẩn thận còn trách người khác?
“Anh còn nói?” Kiều Tâm Uyển tức giận, người này tuyệt đối không chịu nhượng bộ, thật khiến người ta thấy ghét: “Nếu không phải anh dẫn tôi tới chỗ quái quỷ này thì tôi có thể bị thương sao?”
“Chú ý ngôn từ.” Công viên Hương Sơn mà gọi là chỗ quái quỷ? Cô cũng không sợ bị người khác vây đánh sao.
“Chú ý em gái nhà anh ấy.”[1] Kiều Tâm Uyển tức giận đến ngay cả lời nói cũng mang theo tiếng mắng chửi người. Cố Học Võ nhướng mày, ôm chặt Kiều Tâm Uyển hơn, thật đúng là lần đầu tiên nghe Kiều Tâm Uyển chửi người ta như thế: “Em gái tôi ở nhà, tôi sẽ chú ý, cảm ơn đã quan tâm.”
Phụt. Kiều Tâm Uyển muốn hộc máu.
“Anh, anh là đồ mặt dày.”
“Cô còn mắng nữa thì tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là mặt dày.” Cố Học Võ nghiêng người dựa sát vào, miệng thì thầm ở cần cổ cô, mang theo hơi thở đàn ông đặc biệt của anh.
Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Nghĩ tới mấy nụ hôn trước, còn cả cảnh tượng buổi chiều ngày hôm nay anh dùng miệng bón sữa cho cô. Được rồi, luận về việc mặt dày, cô quả thật không phải đối thủ của Cố Học Võ. Oán hận trừng mắt với Cố Học Võ, cô thật sự không biết, da mặt Cố Học Võ lại dày như vậy. Quả thực đúng là dày tới cực điểm.
Du khách còn chưa đi chứng kiến Cố Học Võ cao lớn đẹp trai bế Kiều Tâm Uyển còn tưởng rằng ngôi sao tới đây quay phim, ánh mắt chăm chú của những người đó khiến Kiều Tâm Uyển ngượng ngùng, giấu mặt vào trong ngực Cố Học Võ. Sự chủ động rúc vào lòng của cô khiến Cố Học Võ nhướng mày, khoảng cách này quá gần, anh có khả năng nghe rõ một mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô.
Đó là mùi hương xen lẫn mùi nước hoa và mùi sữa. Chỉ ở trên cơ thể bà mẹ đang nuôi con bú mới có. Trong đầu anh lại hiện lên sự quấn quýt lần trước, nụ hôn kia, còn cả lần dây dưa. . . . . Con ngươi anh tối sầm vài phần, cấp tốc bế cô rời khỏi công viên, đặt Kiều Tâm Uyển lên xe .
“Đi thôi, chở cô khám bác sĩ.”
“Anh đưa tôi về Kiều gia.” Kiều Tâm Uyển không cần anh nhiều chuyện: “Tự tôi sẽ đi khám bác sĩ.”
“Cô không phải nói là do tôi hại sao?” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn sự căm phẫn trên mặt cô. Anh lên xe, khởi động xe rồi lái đi.
Kiều Tâm Uyển lại tức giận, tức cái gì chính cô cũng không biết. Xe nhanh chóng rời khỏi công viên Hương Sơn. Kiều Tâm Uyển nhìn phong cảnh vuột qua hai bên lại quay sang liếc nhìn Cố Học Võ, lúc này anh đang chuyên tâm lái xe, không phát hiện cái nhìn chăm chú của cô.
Cô quay mặt đi, trong lòng có rất nhiều điều chua sót, và bất đắc dĩ. Cô chưa bao giờ biết, Cố Học Võ có một mặt như thế, anh cũng sẽ chơi xấu, sẽ uy hiếp người khác. Thậm chí là bế cô. Cô không biết anh nghĩ gì, không biết trong đầu anh rốt cuộc nghĩ như thế nào. Là nhất thời cao hứng, hay là, hôm nay anh dùng đủ loại thủ đoạn đều là vì con gái.
Mặc kệ thế nào, cô vẫn rất chắc chắn Cố Học Võ không có khả năng yêu cô. Thậm chí hơi thinh thích cũng không có. Bởi vì điều ấy rất rõ ràng, cho nên cô không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt cô, không hề muốn. Mỗi lần anh xuất hiện đều chỉ nhắc nhở cô, cô đã từng đần độn tức cười đến bao nhiêu, cô đã từng kiên trì đến vô vọng bao nhiêu.
Nếu Cố Học Võ còn tiếp cận cô như vậy thì cô không dám cam đoan tình cảm mà cô luôn kiềm chế có thể tái sinh hay không. Có thể bị anh tùy tiện trêu đùa, dụ dỗ thì lại đáp ứng tất cả yêu cầu của anh hay không. Cái cảm giác bất lực này khiến cô quay sang nhìn Cố Học Võ. Thần sắc có một chút khó hiểu.
“Cố Học Võ. Tóm lại anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?”
Cố Học Võ quay đầu nhìn Kiều Tâm Uyển. Sắc trời bắt đầu tối dần, ánh sắng hắt lên gương mặt cô nhìn có vẻ không rõ ràng. Nhưng lời của cô, anhlại nghe rất rõ.
“Cố Học Võ, anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi,lòng buông tha con gái?”
Cô lai nói thêm một câu. Giọng nói bất lực, đầy bất đắc dĩ. Cô nghĩ như vậy sẽ thoát khỏi anh?
Anh bất thình lình dừng xe ở ven đường, nơi này là vùng ngoại ô, dòng xe du lịch, xe gia đình chạy qua bên cạnh đều không ảnh hưởng đến hai người ngồi trong xe, Kiều Tâm Uyển nhìn thẳng vào mắt Cố Học Võ, vẻ mặt có một chút mệt mỏi.
“Tôi thừa nhận tôi chơi không lại anh. Cố Học Võ, cho dù trước kia, bây giờ hoặc tương lai, tôi thừa nhận tôi cũng không phải là đối thủ của anh. Tôi đối với anh bình tĩnh như vậy, có thể làm như đang nói chuyện mua đồ ăn để nói về tương lai của con gái là hy vọng anh buông tay. Đừng trở lại tìm tôi, đừng trở lại dây dưa với tôi. Coi như anh chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của Bối Nhi. Chúng ta đều có cuộc sống riêng, thế này không phải rất tốt sao?”
Rất tốt? Để Bối Nhi từ bé đã không có cha, không có ông bà nội, không có ông bà ngoại, một mình sống ở nước ngoài là rất tốt sao? Cố Học Võ phản đối nhưng lúc này lại không muốn phản bác cô. Bởi vì nét mặt tuyệt vọng, bất đắc dĩ và mệt mỏi của Kiều Tâm Uyển khiến anh có cảm giác hình như đã từng quen. Dường như trong một khoảnh khắc nào đó anh cũng đã từng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển tuyệt vọng như vậy.
[1] Cái này là một câu chửi tục, em gái tương đương với L của Việt Nam mình í