Cố Học Võ không hề nhúc nhích, ánh mắt tối sầm vài phần, vẫn ở trên người Kiều Tâm Uyển. Bị anh nhìn như vậy, Kiều Tâm Uyển cảm giác mình cứ như là đang không mặc quần áo vậy. Được rồi, hiện tại vốn dĩ cô cũng không mặc quần áo. Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Những điều này cũng có quan trọng biết chưa? Quan trọng là Cố Học Võ làm sao có thể vào phòng của cô, sau đó công khai nhìn chằm chằm cô như vậy? Nhưng bọn họ bây giờ đến một xu quan hệ cũng không có.
Muốn bắt anh rời đi nhưng khí thế vẫn kém hơn một chút. Lời đuổi người cũng vậy không hề có tác dụng với Cố Học Võ. Kiều Tâm Uyển buồn bực, ưỡn ngực buộc bản thân phải quyết tâm. Chỉ ngón tay ra ngoài cửa: “Anh, ra ngoài cho tôi.”
Khụ, cô đúng là có khí thế, có điều, hơi quá mức…
Động tác vung tay của cô quá cao khiến cái khăn tắm bất thình lình rơi xuống. Bởi vì đang ở phòng mình nên cô quen thả rông. Mà cô cũng tin không có ai đi vào. Cho nên cái khăn tắm chỉ là vừa mới tùy tiện quấn quanh một cái, bây giờ chỉ cần cô khẽ động thế này là khăn tắm tự nhiên sẽ rơi xuống.
Mặc dù vừa mới sinh con, cái eo vẫn còn hơi nở nang, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể cô. Người vừa mới tắm lại trắng nõn, trơn mịn, lại có chút đẫy đà chẳng khác nào nữ thần Venus trong tranh Hy Lạp.
Mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ ửng, cảm giác vô cùng xấu hổ, cấp tốc khom lưng nhặt khăn tắm lên định quấn lại. Nhưng Cố Học Võ vào lúc này đã đứng trước mặt cô, bắt lấy bàn tay mà cô muốn quấn khăn.
“. . . . . .” Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển nâng mắt lên định trừng anh thì lại bị đôi mắt thâm thúy của anh thu hút. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian hình như lặng yên ngừng lại.
Cố Học Võ cũng không dùng sức, tay anh chỉ nắm tay cô, trên thực tế, nếu Kiều Tâm Uyển muốn tránh, chỉ cần hơi cố gắng là được. Nhưng cô bởi vì căng thẳng, bởi vì xấu hổ, bởi vì bối rối, còn vì ngượng nên lại không làm.
Cô tự nhận là dáng mình đẹp, nhưng dù sao vừa trải qua thời gian mang thai rồi sinh con nên vóc người cũng đã hơi thay đổi, bắp đùi cũng thô hơn trước, trên eo cũng có nhiều ngấn mỡ. Cảm giác tự ti đột nhiên nảy sinh khiến cô có chút không dám đối diện với ánh mắt của Cố Học Võ. Trước đây chưa sinh con, lúc dáng người còn đẹp cô đã không cách nào khiến anh chú ý chứ đừng nói là bây giờ.
Suy nghĩ đó vừa hiện lên, cô bỗng nhiên không sợ hãi nữa, rút tay mình ra khỏi tay anh, quấn chặt cái khăn tắm lại rồi trừng mắt với Cố Học Võ. Thần sắc có chút ngạo mạn.
“Cố Học Võ, đây là Kiều gia, nơi này là phòng tôi, hiện tại mời anh ra ngoài.”
Cố Học Võ vẫn không di chuyển, nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, ban nãy cô quấn khăn có hơi chặt nên lại càng khiến những đường nét yêu kiều duyên dáng, đầy đặn như lấp ló, nửa lộ ra ngoài. Ánh mắt anh nheo lại, nhiệt độ hình như cũng hơi tăng lên. Anh lại nghĩ tới hai nụ hôn trước. Sắc mặt Kiều Tâm Uyển lúc này hơi bất ngờ, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng, bất luận Cố Học Võ làm gì, cô cũng tuyệt đối không sợ.
“Cố Học Võ, nếu anh còn không ra ngoài thì có tin tôi báo cảnh sát hay không?” Cô cũng không phải người thích hù dọa suông, ánh mắt đảo qua di động của mình đặt ở đầu giường, Kiều Tâm Uyển bước tới muốn lấy nó.
Đứng ở bên giường, Kiều Tâm Uyển cầm điện thoại định gọi thì Cố Học Võ đã từ phía sau chìa tay giật điện thoại của cô.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tức giận, vươn tay sắp giật lấy điện thoại, nhưng Cố Học Võ lại đưa điện thoạt lên cao. Với tay lên nhưng cô hoàn toàn không chạm đến được, trong lòng oán ghét cực độ, cô thậm chí còn muốn nhảy lên giành lại di động.
Cố Học Võ ném di động lên giường, Kiều Tâm Uyển không đề phòng chiêu thức ấy của anh bèn xoay người lại muốn đi lấy. Nhưng cô không ngờ động tác quay người quá nhanh này lại khiến cơ thể mất thăng bằng mà ngã nhào ra sau.
“A.” Cô la nhỏ, theo bản năng huơ tay, nhưng vẫn ngã lên giường. Muốn ngồi dậy thì Cố Học Võ đã nằm đè lên trên. Cô lúc này mới phát hiện ban nãy khi cô quơ tay ở trong không trung đã bắt được vạt áo sơ mi của Cố Học Võ.
Hai tay Cố Học Võ chống người lên, không để mình đè lên người Kiều Tâm Uyển, song tư thế lúc này cũng mờ ám tột cùng. Chóp mũi anh gần như chạm vào mũi cô. Anh có thể cảm giác được hơi thở cô đang quấn quanh chóp mũi anh. Đôi mắt của cô vẫn còn hoảng hốt sau cú ngã ban nãy. Đôi mắt trong suốt, thuần khiết giống như nai con.
Ánh mắt anh lại tối sầm vài phần, Kiều Tâm Uyển mà cũng có thể có ánh mắt trong veo thế này sao? Thật sự khiến anh bất ngờ. Môi cô hơi hơi bĩu, sau khi phát hiện bàn tay mình đang nắm áo sơmi của anh thì cấp tốc thu tay về. Tính đẩy anh ra nhưng khuôn mặt trước mặt càng ngày càng phóng đại. Môi anh một lần nữa không hề báo trước mà hôn lên môi cô.
Lần thứ ba. Kiều Tâm Uyển lại khiếp sợ. Cô hoàn toàn không biết tại sao Cố Học Võ muốn hôn cô?
Khác hai lần trước, nụ hôn lúc này triền miên mà nóng bỏng lại hơi điên cuồng. Anh giống như muốn cắn nuốt cô mà hôn kịch liệt, điên cuồng quấn quýt. Đầu lưỡi bị anh mút vào gần như tê dại. Phía sau là giường, đằng trước là vòm ngực rộng lớn của Cố Học Võ, cô không thể nào trốn mà cũng không có cách trốn.
Nghi hoặc, khó hiểu, mê mang khiến Kiều Tâm Uyển không thể phản ứng, cơ thể cũng hơi nóng lên. Muốn đẩy anh ra nhưng một bàn tay to vào lúc này lại xoa ngực cô, kéo khăn lông, sau đó tiến xuống phía dưới. Cảm xúc nóng rực đó là cái gì? Một lát sau, Kiều Tâm Uyển mới phản ứng kịp. Tay Cố Học Võ đang ăn đậu hủ của cô.
Muốn đẩy anh ra nhưng người anh quá nặng. Cô vung tay lên muốn cho anh một cái tát, anh lại nhanh một bước nắm hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu. Môi anh lại cúi xuống, không tàn sát bừa bãi môi cô nữ mà bắt đầu dao động. Cuối cùng hôn lên nơi tròn đầy của cô. Cảm xúc nhẹ nhàng ẩm ướt kia khiến Kiều Tâm Uyển hoàn toàn kinh động, nhìn mái đầu đen nơi ngực mình mà cảm giác có cái gì đó từ ngực mình chảy ra. Cảm giác như thế cô không hề xa lạ, khi cho con gái bú, con gái cũng mút sữa như vậy.
( Hạ đỏ: *-* : cấp cứu!!!! Tụt máu, nghẹt thở, em ngất…, nước, kích tim…)
Cảm giác dường như vừa mềm vừa tê dại đó khiến lý trí cô trở về. Cô có thể cảm giác được bàn tay của Cố Học Võ hình như càng lúc càng đi xuống, càng lúc càng suồng sã. Nỗ lực của cô bỗng nhiên trổi dậy, anh đang làm cái gì vậy? Hai tay bất động, cô nhấc chân, dùng sức nhắm vào giữa hai chân anh.
(Y-Y: đến xỉu với 2 vợ chồng nhà này)
Nụ hôn của Cố Học Võ vẫn rơi nơi đóa hồng mai nhìn cực kỳ mê người trước mắt, anh khe khẽ mút vào, mùi sữa thơm ngọt tuôn trào trong miệng (@ o @: chết em rồi). Cảm giác này hết sức mới mẻ, đương nhiên thứ làm anh càng ham mê là hơi thở tỏa ra từ trên người cô.
Trước kia chưa từng có cảm giác, lúc này ở khoảng cách gần như thế mới nghe thấy một mùi hương hoa hồng ẩn trong đó là hương thơm nhẹ nhàng sau khi tắm khiến người ta vô cùng dễ chịu, không hề thấy ghét chút nào. Bàn tay to bất giác liền mò xuống phía dưới, với tư cách là một người đàn ông bình thường thì Cố Học Võ đã cấm dục quá lâu, trước mắt lại là một cơ thể mê người như thế, nếu anh không có phản ứng, vậy thực sự không phải đàn ông.
Chẳng qua tay còn chưa đụng tới khóm hoa của cô thì hạ thể bỗng chốc bị Kiều Tâm Uyển đá một cú. Đau đớn, Cố Học Võ buông lỏng tay ra, ngã lên giường. Kiều Tâm Uyển vào lúc này ngồi dậy. Dùng khăn tắm đã sớm bị lột ra quấn lấy cơ thể của mình, trừng mắt nhìn vẻ mặt Cố Học Võ mang theo vài phần phẫn nộ.
“Cố Học Võ, anh vô sỉ.”
Đâu chỉ vô sỉ, quả thực chính là trơ tráo, đê tiện. Anh xem cô là cái gì? Kĩ nữ sao? Muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế ấy hả? Muốn làm nhục cô thế nào thì làm thế ấy à? Cơn tức giận cực độ khiến lòng cô đầy căm phẫn. Cô đi đến tủ quần áo lấy đồ ở nhà ra cấp tốc mặc vào, xoay người liếc mắt trừng trừng với Cố Học Võ, chỉ thiếu điều không phun ra lửa mà thôi.
“Cố Học Võ, nếu anh lại bước vào Kiều gia một bước, tôi sẽ không khách sáo với anh.” Ngày mai cô phải đi mướn hai vệ sĩ đến, thấy anh lần nào thì đuổi lần ấy.
Cố Học Võ không trả lời, mỗi người đàn ông đều có nhược điểm, anh cũng không ngoại lệ. Vị trí cơ thể mẫn cảm nhất bị người ta tấn công như thế, không đau mới là lạ. Nếu không vì ngã vào giường, lúc này nhất định là nằm co quắp trên mặt đất rồi.
Co người lại, ánh mắt anh đảo qua Kiều Tâm Uyển, lúc này cô đang trừng mắt với anh. Cắn răng ngồi dậy, hạ thể vẫn còn đau, dựa vào ý chí cực đại để đứng lên, anh cất bước đi tới trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Kiều Tâm Uyển, cô làm cái gì vậy?” Anh không phải may mắn khi cô là phụ nữ, sức lực có hạn sao? Nếu là đàn ông, đời này anh nói không chừng đã định thành thái giám mất rồi.
“Hừ. Điều này tôi phải hỏi anh mới đúng?” Dám to tiếng với cô? Ai sợ ai? Kiều Tâm Uyển khinh bỉ anh: “Cố Học Võ, anh làm cái gì vậy? Nơi này là Kiều gia. Lái xe từ Cố gia đến đây cũng ít nhất một tiếng, anh ăn no rững mỡ chạy tới đây làm gì?”
Anh chạy đường xa như vậy không phải là tới đây ăn đậu hủ của cô chứ? Nếu là vậy thì cô thật đúng là phải mở rộng tầm mắt. Chỉ cần tưởng tượng đến việc anh vừa làm với mình, khuôn mặt Kiều Tâm Uyển liền đỏ bừng. Càng nhiều là cảm giác bối rối và nhục nhã, cảm giác này khiến cô hạ quyết tâm, cương quyết không lùi bước.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ thực sự sẽ vì người phụ nữ này mà tức chết: “Tôi đến thăm con gái.”
“Không cần.” Kiều Tâm Uyển cười nhạo, thăm con gái? Thăm con gái hay ăn đậu hũ của cô? Nếu cô không ngăn cản thì không phải anh sẽ định tiếp tục làm nữa sao: “Con gái không thích anh, anh không đến thăm con bé lại càng vui.”
“Cho nên?” Cố Học Võ hừ lạnh, cũng không quên việc mình vùa thấy: “Kiều Tâm Uyển, cô không muốn tôi tới thăm con gái cho nên mới tính mang con gái đi, đúng không?”
Kiều Tâm Uyển nhìn mắt anh đứng ở phía sau bàn trà, rõ ràng là anh đã thấy, nhưng vậy thì đã sao?
“Tôi chỉ muốn đưa con đi Đan Mạch chơi, cái gì gọi là mang con đi?” Con gái vốn là của cô mà?
“Đưa con đi chơi?” Cố Học Võ nhướng mày, đối diện với vẻ bướng bỉnh trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Mang con gái đi chơi thì cần xem giấy giới thiệu giáo dục trẻ em sao? Kiều Tâm Uyển, tôi tưởng cô chí ít còn có ưu điểm thành thực.”
“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, nhìn sự phản đối và tức giận trong mắt Cố Học Võ: “Tôi muốn mang con sang định cư. Vậy thì sao? Tôi thích Đan Mạch, cơ chế giáo dục bên đó cũng tốt. Tôi cho con gái tiếp thu nền giáo dục tốt thì có cái gì sai?”
“Cô căn bản là muốn đưa con đi khỏi Bắc Đô. Kiều Tâm Uyển, cô rõ ràng muốn để tôi không gặp được con gái.”
“Đúng.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, không phủ nhận ý nghĩ của mình: “Tôi không muốn cho anh gặp con thì có gì sai sao? Con gái là của tôi, tôi có quyền thay con quyết định tương lai.”
“Con gái cũng là của tôi.” Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm lại, giữa hai chân vẫn còn đau âm ỉ, lúc này nhìn vẻ chuyên quyền độc đoán trên mặt Kiều Tâm Uyển lại không khắc chế được cơn tức giận mà túm tay cô: “Cô không có quyền một mình định đoạt tương lai của con bé.”