Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt Cố Học Võ không thể hiện suy nghĩ của anh.
“Phải.” Lý Lam gật đầu, có chút phì cười: “Anh tìm đến em, chỉ để hỏi việc này?”
“Không phải.” Cố Học Võ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt nước của cô ta: “Theo tôi được biết, Lý phu nhân chỉ sinh một đứa con gái, chính là cô. Cô là con gái một trong nhà, căn bản không có chị em.”
“À.” Trên mặt Lý Lam không lộ vẻ lúng túng, hai tròng mắt nâng lên, trong mắt hiện lên ý cười: “Anh điều tra em?”
“Cái này cần điều tra? Chỉ cần hỏi là biết?”
“Em đây có thể giải thích là anh đang quan tâm em? Cho nên hỏi mới hỏi chuyện của em?” Lý Lam cười có chút đắc ý, giống như mình có thể hấp dẫn ánh mặt Cố Học Võ, có thể thu hút sự chú ý của anh. Cảm thấy rất vui vẻ.
“Cô hình như rất đắc ý.” Cố Học Võ chỉ ra sự thật, ánh mắt lạnh đi vài phần.
“Đâu có.” Lý Lam lắc đầu: “Em chỉ là có chút vui vẻ.”
Đưa tay về phía trước nắm lấy tay Cố Học Võ, Lý Lam nhìn vào mắt anh, ánh mắt chuyên chú: “Em thích anh, anh cũng có để ý đến em, em thật sự rất vui.”
“Tôi không thích cô.” Cố Học Võ không rút tay về, cảm giác mềm mại bao phủ trên mu bàn tay mình. Đôi tay này không phải là của Chu Oánh.
Chu Oánh là cô nhi, được người dân trong thôn nuôi lớn, từ nhỏ, cô đã phải tự mình làm rất nhiều việc. Tuy rằng tay cô không tính là thô ráp, nhưng trong lòng bàn tay đã có một lớp chai rất nhỏ, hơi mỏng.
Mỗi lần nhìn tay cô, Cố Học Võ đều thấy đau lòng. Đó là một người con gái làm cho người khác phải yêu thương. Cô không chỉ kiên cường, dũng cảm, độc lập đối mặt với cuộc sống toàn đau khổ mà còn lương thiện nữa.
“Vậy Oánh Oánh thì sao?” Vẻ mặt Lý Lam có chút ai oán: “Oánh Oánh anh cũng không thích?”
Ánh mắt đó làm cho Cố Học Võ chợt sửng sốt, nhất thời không thể phân rõ người trước mắt là ai?
“Cô. . . . . .”
“Em chính là Oánh Oánh.” Lý Lam nắm chặt tay anh, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt thảm thiết: “Học Võ, anh thật sự không nhận ra em sao? Em là Oánh Oánh của anh, Oánh Oánh mà anh yêu nhất đây.”
Tay Cố Học Võ chấn động, theo bản năng rút tay mình đi, nhìn vào mặt người giống Oánh Oánh trước mặt: “Cô, cô nói cái gì?”
“Em chính là Oánh Oánh.” Lý Lam mím môi, vẻ mặt có chút đau thương: “Học Võ, em đã trở về.”
Oánh Oánh?
Đối diện với vẻ buồn bã trong mắt cô ta, Cố Học Võ giật mình, bàn tay lại bị cô ta nắm lấy, cô ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh rồi ngã vào lòng anh.
“Học Võ, em đã trở về, em vẫn luôn chờ anh. Chờ anh tới tìm em, nhưng anh không đến, em vô cùng khổ sở, vô cùng mất mát. Không còn cách nào, em đành phải tới tìm anh. Em nghĩ, anh sẽ nhớ em. Nhưng mà không ngờ, em chỉ là thay đổi tên, anh liền không nhận ra em, sao anh có thể như vậy?”
Cố Học Võ không thể nhúc nhích, thân người đang ôm trong lòng thực sự mềm mại, ý thức anh trong nháy mắt có chút mơ màng. Khuôn mặt này, hơi thở này, giọng nói này. Rõ ràng chính là Oánh Oánh.
Bàn tay mở ra, ôm Chu Oánh, cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô: “Oánh Oánh, Oánh Oánh. . . . . .”
“Phải em là Oánh Oánh.” Lý Lam gật đầu: “Oánh Oánh của anh đã trở lại.”
“Oánh Oánh.” Cánh tay siết chặt, hương thơm đi vào mũi làm anh lưu luyến không thôi. Người con gái này, anh đã mong nhớ bốn năm.
“Học Võ, em rất nhớ anh.” Giọng nói của ‘Chu Oánh’ mang theo chút ai oán: “Mấy năm nay em vẫn luôn nhớ đến anh, không có ngày nào không nghĩ đến anh.”
“Anh. . . . . .” Cũng vậy. Cố Học Võ đang muốn nói những lời này thì phục vụ lại bưng đồ đến.
“Thưa anh chị, cà phê của hai người.”
Cố Học Võ phút chốc lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, mình ôm Lý Lam, tay rất nhanh buông ra. Nhìn phục vụ để cà phê xuống, xoay người rời đi.
Anh bát lấy tay Lý Lam, mắt sáng như đuốc trừng mắt nhìn mặt cô: “Nói cho tôi biết, cô là ai?”
“Em là Oánh Oánh.” Vẻ mặt Lý Lam không thay đổi, nhìn vào ánh mắt hung dữ của Cố Học Võ mà không hề sợ hãi: “Học Võ, anh không nhận ra em?”
“Cô rốt cuộc là ai?” Cố Học Võ thừa nhận, vừa rồi anh có chút thất thần, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh.
Anh biết rõ, người này, không phải Chu Oánh: “Lý Lam, vì sao cô lại có vẻ ngoài giống Oánh Oánh như đúc? Chu Oánh đâu? Cô ấy ở đâu?”
“Em chính là cô ấy mà.” Bàn tay đã rất đau, Cố Học Võ thực sự dùng lực rất mạnh. Lý Lam tin chắc cổ tay cô ta lúc này nhất định đã bầm tím. Nhưng mà cô ta không hề sợ. Ngẩng đầu, dũng cảm đối diện với anh: “Anh không phải vừa mới ôm em sao? Sao có thể không biết em là ai?”
Cố Học Võ im lặng, nhìn chằm chằm người trước mặt, bên trong có một tia nguy hiểm. Lực trên tay vẫn không nới lỏng, người con gái này cũng không kêu đau. Nếu không phải thật sự là Oánh Oánh, vậy chỉ có một khả năng người phụ nữ này rất biết chịu đựng.
“Lý Lam.” Cố Học Võ trong lòng đã khẳng định một việc: “Mục đích của cô là gì?”
“Em không hiểu anh đang nói gì.” Mi tâm Lý Lam hơi nheo lại, bởi vì đau nên vẻ mặt có hơi giống như đang bệnh, nhìn càng giống Chu Oánh. Nhưng Cố Học Võ không dễ dàng tin cô ta.
Hai lần, anh vươn tay ôm người con gái này hai lần. Mỗi lần đều cho anh cảm giác giống Oánh Oánh. Anh tuyệt đối không tin trên thế giới có hai người diện mạo giống nhau, thậm chí cả hơi thở cũng giống.
Khả năng duy nhất chính là người con gái này tiếp cận có mục đích. Còn mục đích của Lý Lam, anh vẫn chưa tìm ra, buông tay ra, nhìn thấy trên tay cô đã bầm tím một mảng. Anh không có chút áy náy: “Lý Lam. Tôi mặc kệ cô là ai, cô tiếp cận tôi với mục đích gì. Yêu cầu cô dừng lại, bởi vì cô sẽ không thể chống đỡ nổi sự tức giận của tôi.”
Lý Lam nhìn thấy trong mắt anh có chút uy hiếp, đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng rạng rỡ.
“Học Võ, em thật sự là Oánh Oánh, bỏ anh đi bốn năm trước, Oánh Oánh lại một lần nữa đứng trước mặt anh. Em có mục đích, mục đích của em là anh. Em muốn cùng với anh quay về những ngày ngọt ngào trước kia, như vậy là sai sao?”
“Cô không có khả năng là cô ấy.”
Hai người tuy rằng giống, rất giống. Nhưng trong lòng anh thật sự phân biệt rõ ràng. Người ở trước mặt, đang bắt chước nhất cử nhất động của Chu Oánh. Vẻ mặt mờ ám của cô, thậm chí ngôn ngữ cùng hơi thở của cô.
Anh không biết Lý Lam làm sao mà biết được, nhưng chắc chắn cô ấy nhất định đã gặp Chu Oánh, biết Chu Oánh ở đâu: “Cô ấy ở đâu?”
“Chính là em.” Lý Lam kiên định mình là Chu Oánh: “Em là con gái bị thất lạc ở bên ngoài của Lý gia. Lúc em bị thương bốn năm trước, chết đi sống lại, tỉnh lại cũng chỉ vì anh.”
Cố Học Võ nhìn cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đứng lên, tâm tình kích động trong ánh mắt lúc nảy đã biến mất: “Phải không? Tôi đợi cô biến thành Chu Oánh thật rồi nói sau.”
Dợm bước rời đi, đột nhiên anh dừng lại một chút, hơi hơi nghiêng người, nhìn khuôn mặt vẫn đang cười kia: “Tôi thừa nhận cô bắt chước thật sự rất giống, nhưng mà có một số thứ cô không thể nào học được. Chính là. . . . . .”
Nói xong anh dừng một chút, nhìn thấy trong mắt Lý Lam chợt lóe qua chút khiếp sợ cùng tò mò, khóe môi của anh cong lên, đã khẳng định đáp án của mình: “Phía sau lỗ tai của Chu Oánh có một nốt ruồi son.”
Bởi vì bị mép tóc che đi nên bình thường mọi người không nhìn thấy. Rất nhiều lần, ôm Chu Oánh vào lòng, anh thường xuyên vuốt tóc cô, nên đối với mỗi vị trí trên cơ thể cô đều vô cùng quen thuộc.
Không nhìn đến ánh mắt trừng lớn của Lý Lam, anh đứng dậy, rời đi. Lý Lam này là ai, cũng không quan trọng.
Anh tin cô ta nhất định biết Chu Oánh ở đâu, nhưng cô ta không muốn nói, anh có hỏi cũng không được. Đã đợi bốn năm, anh không ngại đợi thêm một thời gian nữa.
Lý Lam nhìn thấy anh rời đi, vẻ mặt rốt cục lộ ra vẻ thất bại.
“Đau quá.” Trời ơi, tay bầm một mảng rồi, Cố Học Võ này, thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc. Thật đáng ghét. Vì sao phản ứng của anh ta với mình nghĩ lại không hề giống nhau?
Khóe môi cong lên, Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, anh có thể sẽ không biết, tôi hiện tại đối với anh, chính là càng ngày càng thấy hứng thú.
Cất bước rời khỏi quán cà phê, anh lên xe, lúc đi qua trung tâm mua sắm lần trước đã đến cùng với Uông Tú Nga thì đột nhiên anh đạp thắng, tìm chỗ đậu xe.
Lên lầu, đi đến quầy đồ trẻ sơ sinh. Vẫn là nhân viên cửa hàng lần trước, nhìn thấy Cố Học Võ tiến vào liền bước lại chào: “Hoan nghênh quý khách, xin mời vào. Xin hỏi anh cần gì ạ?”
Cố Học Võ nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn, bụ bẫm, vô cùng đáng yêu kia thì đường nét của khuôn mặt nhu hòa không ít, nhìn cô nhân viên cửa hàng: “Bé sơ sinh thì cần những thứ gì?”
“Trẻ sơ sinh?” Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, dẫn Cố Học Võ vào trong tiệm giới thiệu. Sau đó Cố Học Võ nhìn thấy những đồ gì đáng yêu, hữu dụng đều mua hết.
“Anh có cần giúp anh giao đến tận nhà không?” Nhân viên cửa hàng sắp xếp lại đồ dùng trẻ con, đóng gói rồi nhìn Cố Học Võ.
“Không cần. Tôi tự mang đi.” Trả tiền xong, Cố Học Võ xách bảy tám cái túi kia đi, nhìn có chút buồn cười. Nhưng anh lại không chú ý, mang đống đồ ra khỏi trung tâm mua sắm rồi lại lên xe.
. . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . .
Kiều Tâm Uyển nhìn thấy Cố Học Võ mang theo một đống lớn đồ dùng trẻ con xuất hiện ở trong phòng bệnh, liền bị anh làm hoảng sợ.
Không chỉ có cô, mẹ của Kiều Tâm Uyển đêm qua biết tin cũng chạy đến. Lúc này đã ở trong bệnh viện. Buổi sáng ông Kiều cũng đến, nhưng hiện tại đã đi làm.
Trầm Thành cũng đã đi làm, trong phòng bệnh chỉ có Kiều Tâm Uyển cùng mẹ cô. Đứa trẻ mới sinh nằm trên giường trẻ con còn đang ngủ, nhìn ngủ rất ngon.
“Học, Học Võ?” Bà Kiều thấy con rể trước đây thì vẻ mặt khiếp sợ, nhất thời không biết phải nói gì. Cậu ta không phải đã ly hôn với Tâm Uyển sao?
“Bác gái.” Mặc dù đã ly hôn, nhưng Cố Học Võ vẫn rất kính trọng hai người lớn bên Kiều gia, gật đầu với bà rồi đem đồ đã mua đặt trên sofa.
“Cậu. . . . . .” Bà Kiều nhìn thấy một đống lớn đồ dùng trẻ con kia, từ bình sữa đến quần áo, thậm chí còn có cả tả lót liền mở to hai mắt nhìn, Cố Học Võ đây là có ý gì chứ?
“Con đến thăm cháu.” Cố Học Võ cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển, đi đến trước giường trẻ con nhìn đứa bé trắng hồng mũm mĩm còn đang ngủ kia.
Một bàn tay nhỏ bé của nhóc còn đặt vào trong miệng, nghiêng mặt mút, đôi mắt nhắm chặt. Ngủ rất ngon, không biết đang mút 2 ngón tay, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Cố Học Võ vươn tay, đang muốn chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của baby một cái thì cánh tay lại bị người ta bắt lấy, ngẩng đầu, Kiều Tâm Uyển không biết xuống giường từ lúc nào, đang đứng ở bên giường, vẻ mặt phẫn nộ trừng anh.