“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, bước hai bước đến trước mặt cô, ánh mắt u ám, nhìn thẳng vào cô, tựa như muốn nhìn thấu lòng cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi với anh không có gì để nói.” Muốn nói gì thì ngày đó cũng đã nói xong, cô hiện tại thật không muốn nói chuyện với anh.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ vươn tay, còn chưa chạm vào tay cô, cô đã lui ra phía sau một bước dài: “Cố Học Võ. Anh muốn chúc mừng sinh nhật con gái, tôi không ngăn cản. Nhưng chỗ này của tôi không chào đón anh. Còn nữa, giữa tôi với anh thật sự không có gì để nói.”
Ném ra những lời này, cô gần như là chạy trốn về phòng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa, khóa chốt. Tất cả động tác liền mạch lưu loát, giống như sợ Cố Học Võ lúc nào cũng có thể xông đến. Cô đưa tay ôm ngực, nơi đó đang đập kich liệt. Cả người trượt xuống ngồi dưới đất.
Trong đầu cô hiện lên lời Cố Học Võ nói, bọn họ nói chuyện? Còn cái gì để nói? Cố Học Võ có thể nói cái gì với cô? Còn gì ngoài muốn tái hôn, muốn quyền nuôi Bối Nhi, ngoài quan hệ của hai người hiện tại. Nhưng cô lại thực sự không cho là cần thiết phải nói những việc này.
Đã mấy tháng rồi chứ không phải một ngày hai ngày. Nếu muốn xuất hiện thì anh đã xuất hiện lâu rồi, cần gì chờ cho tới hôm nay mới đến. Lại càng không đợi đến sinh nhật Bối Nhi mới đến.
Kiều Tâm Uyển lâm vào rối rắm, nhưng rất nhanh lại cười. Cô đây là đang làm cái gì vậy? Rõ ràng đã sớm biết chuyện này, rõ ràng đã sớm rõ ràng trong lòng Cố Học Võ không có mình, lúc này lại ở khổ sở cái gì? Có cái gì phải khổ sở?
Lắc đầu, không suy nghĩ đến những chuyện không cần thiết này nữa. Cô buộc mình phải bình tĩnh. Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, cô phải cho Bối Nhi một bữa tiệc sinh nhật nữa. Về phần Cố Học Võ thì cứ mặc anh đi, anh thích làm gì thì làm. Con gái là của anh, cô không thể ngăn cản anh đến gặp con gái. Còn cô thì có thể buộc mình không nhìn anh.
Đúng vậy, Kiều Tâm Uyển, lúc này mày không được ngốc nghếch nữa. Trước kia mày thật ngốc. Nhìn không ra. Chỉ cần mày không nhìn anh ấy nữa, chỉ cần trong lòng mày không có Cố Học Võ, chỉ cần mày không cho anh cơ hội thì tin chắc Cố Học Võ sẽ không thể tổn thương được mày.
Tỉnh táo lại, bảo mình đi tắm rửa rồi ngủ nhưng nằm ở trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu cô mới phát hiện mình vẫn không ngủ được. Xoay qua xoay lại. Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì. Cố Học Võ đã đi rồi sao? Anh đang làm cái gì? Đã trễ thế này, anh đã ngủ chưa?
Kiều Tâm Uyển xoay người, lại ngủ không được, nhìn xem thời gian thì cũng đã 1 giờ sáng. Vẫn không có nghe thấy tiếng Cố Học Võ, chắc là anh đã đi rồi nhỉ? Cô xoay người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa. Nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, đèn phòng khách đã tắt, cô thở phào một hơi, đồng thời, trong lòng lại nảy lên vài phần mất mát. Thân thể đứng bất động ở đó, cô cắn môi đang tính trở về phòng ngủ lại bị một bóng người trên ghế sa lon làm cho hoảng sợ.
Vừa muốn hét lên lại cảm giác bóng dáng kia rất quen thuộc, liếc mắt nhìn kỹ một cái, bóng người kia không phải Cố Học Võ thì là ai? Anh không đi, mà ngủ ở trên ghế sa lon, thân thể cao lớn cuộn ở trên ghế sa lon nhìn vô cùng quái dị. Nương theo ánh sáng mờ ảo bên ngoài, dường như có thể thấy mi tâm anh hơi nhăn lại, hình như ngủ cũng không an ổn.
Anh thậm chí không có một cái chăn, thời tiết Đan Mạch lúc này, tuy rằng cũng không lạnh lắm, nhưng nhiệt độ cũng không cao, anh không sợ mình bị bệnh sao?
Cô cắn môi, đứng đó bất động, muốn bảo anh đi nhưng anh đang ngủ vậy cô còn phải đánh thức anh nữa sao?
Kỳ thật vừa rồi khi anh vào cửa, Kiều Tâm Uyển đã phát hiện trên mắt anh có quầng thâm, mà nhìn anh cũng có vẻ gầy đi, có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này anh ngủ không được ngon giấc. Động tác muốn gọi anh dậy cũng dừng lại, cô xoay người đi vào phòng, quên đi, mặc kệ anh.
Nhưng cả buổi tối, Kiều Tâm Uyển vẫn ngủ không được ngon giấc, cứ ở trên giường trằn trọc, rồi chiêm bao. Mà trong giấc mơ chỉ toàn là Cố Học Võ.
Kiều Tâm Uyển cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy, dưới mắt liền hiện lên một quầng thâm nhạt. Cô xoa xoa ấn đường, đưa mắt nhìn Bối Nhi nằm trên giường trẻ, con bé đã thức dậy, chớp chớp mắt nhìn cô, vươn tay muốn cô bế: “Mã ma, mã ma.”
Vẻ mặt của cô trong nháy mắt liền dịu hẳn đi, bế Bối Nhi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt sau đó là đến lượt cô làm vệ sinh cá nhân. Mọi thứ xong xuôi, cô mới nhớ hôm nay không có bảo mẫu ở nhà, nên tính dẫn Bối nhi đi đâu đó ăn cơm, vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy một mùi đồ ăn thơm phức.
Cô sửng sốt một chút rồi đột nhiên nhớ tới Cố Học Võ vẫn còn ở đây. Bối Nhi ra khỏi phòng liền nhìn thấy con gấu nhỏ ngày hôm qua để trên bàn trà, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn qua đó, muốn chạy lại chơi ngay.
“Gấu nhỏ, gấu nhỏ.”
Nghe được giọng con gái, Cố Học Võ từ trong phòng bếp đi ra.
“Anh đang muốn gọi hai người ăn cơm, điểm tâm đã làm xong rồi. Có thể ăn cơm.”
Kiều Tâm Uyển đứng bất động, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ, thật sự không biết phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh: “Cố Học Võ, hình như tôi không có đồng ý cho anh làm như vậy?”
“Em cũng không phản đối.” Cố Học Võ tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Bối Nhi: “Bối Nhi, sinh nhật vui vẻ.”
Bối Nhi nhìn Cố Học Võ, nghĩ đến những chuyện bình thường Kiều Tâm Uyển hay dạy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu, cuối cùng nhìn mặt Cố Học Võ: “Cám ơn cây cao lương.”
Cây cao lương?
Cố Học Võ chau mày, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái rồi lại đưa mắt về trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi: “Ba không phải cây cao lương, ba là ba ba. Con phải gọi là ba ba.”
“Bánh?” Bối Nhi phát âm không được rõ lắm, nhìn Cố Học Võ, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
“Không phải bánh, là ba ba.” Cố Học Võ sửa cách phát âm cho con gái, nhìn ánh mắt nghi hoặc của con gái, anh nắm đôi tay nhỏ bé của Bối Nhi: “Ba là ba ba.”
“Bả bả.” Bối Nhi lại gọi một lần, Cố Học Võ mỉm cười, vươn tay kéo con gái vào trong lòng: “Bối Nhi ngoan quá.”
Động tác của anh rất nhẹ, sợ làm đau Bối Nhi. Bối Nhi có chút không quen, xoay xoay người, nhưng không khóc. Kiều Tâm Uyển vẫn không hề động đậy, nhìn thấy cảnh cha con nhận nhau này cô hẳn là thấy thực ấm áp mới phải, nhưng sao lúc này lại thấy mỉa mai quá vậy.
Mục đích Cố Học Võ đến Đan Mạch, e không phải đơn giản chỉ là muốn chúc mùng sinh nhật con gái. E là anh vẫn đến để giành con gái với cô thôi? Nhìn bộ dạng này của anh, rõ ràng chính là muốn như vậy, Kiều Tâm Uyển trong mắt lại càng phòng bị hơn. Nghĩ đến thủ đoạn của Cố Học Võ, cô cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể. Hai tay nắm chặt lại, mặc kệ thế nào, cô chắc chắn sẽ không để anh mang con gái đi.
Cảm giác được tầm mắt của cô, Cố Học Võ bế Bối Nhi quay mặt về phía Kiều Tâm Uyển: “Hôm nay là sinh nhật Bối nhi. Anh nghĩ, chúng ta cơm nước xong sẽ đưa Bối Nhi đi chơi, được không?”
“Anh quyết định, anh cảm thấy được, tôi có thể phản đối sao?” Giọng của Kiều Tâm Uyển không phải không có châm chọc, hiện tại đối với cô mà nói, Cố Học Võ nói cái gì làm cái gì đều là sai.
“Không được sao.” Cố Học Võ rất cường thế: “Ăn cơm đi.”
Bực, thật sự rất bực. Kiều Tâm Uyển bởi vì sự xuất hiện của Cố Học Võ ở trong phòng mà cảm thấy không khí trong phòng rất áp lực. Cô rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Nhìn Bối Nhi đã bị Cố Học Võ bế vào nhà ăn, cô chẳng còn cách nào chỉ có thể đi theo.
Trên bàn có bánh sandwich, sữa. Cố Học Võ đặt Bối Nhi lên ghế, ánh mắt đảo qua mặt Kiều Tâm Uyển: “Nguyên liệu ở trong tủ lạnh ít quá, chỉ có thể làm được như vậy.”
Kiều Tâm Uyển nắm nắm tay, cô cũng không có ý này, nhưng: “Cố Học Võ, tôi thật sự không…”
“Có chuyện gì thì cơm nước xong hẳn nói.” Cố Học Võ nhẹ nhàng mở miệng, nhìn Bối Nhi đã vươn tay muốn lấy sandwich, anh kiên nhẫn đem sandwich đã làm xong, đặt trước mặt Bối Nhi.
Mùi vị không tệ, Bối Nhi cắn một cái, thấy Kiều Tâm Uyển, bàn tay nhỏ bé lại quơ quơ qua: “Mã ma, mã ma. Cơm, cơm.”
Kiều Tâm Uyển trong lòng tức giận, đứng bất động, cô không muốn ăn đồ Cố Học Võ làm. Nhưng…
“Em xác định em không ăn?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn. Bưng sữa lên uống ngay một hơi. Cố Học Võ đem một cái sandwich đặt trước mặt cô. Thấy cô bất động, anh nhíu mày.
“Em lại muốn làm gương xấu cho Bối Nhi sao?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn con gái đang ăn ngon lành, đành phải cầm lên bỏ vào trong miệng cắn một cái. Mùi vị không tệ, bánh mì gối được Cố Học Võ cho vào trong lò nướng sơ qua nên mùi rất thơm, ở giữa cho thêm trứng gà và rau xà lách.
Cô cũng không biết trong tủ lạnh có những thứ này. Bình thường số lần cô vào bếp thật sự rất ít. Hương vị này, kỳ thật cô không xa lạ, Cố Học Võ chẳng những biết làm đồ ăn Trung Quốc, còn có thể cơm Tây. Lúc ở trên đảo cô đã được nếm thử.
Nhưng mà tâm trạng lúc đó và bây giờ không giống nhau. Lúc đó chỉ đơn thuần là vui vẻ, không giống bây giờ. Tâm trạng của cô…
Ăn cơm xong, Cố Học Võ bế con gái đi vào trong phòng khách chơi, quẳng nhà bếp lại cho cô thu dọn. Lúc này, Cố Học Võ thực sự không nghe thấy tiếng chén bát vỡ. Chờ Kiều Tâm Uyển đi ra, anh vươn tay với cô, lúc này, Kiều Tâm Uyển không cho anh động vào, giấu hai tay ra sau người, nhìn Cố Học Võ, nghĩ đến mình ngày hôm qua cả đêm ngủ không ngon.
“Cố Học Võ. Hôm nay sinh nhật Bối Nhi, anh đã đồng ý với tôi, qua sinh nhật sẽ đi đấy.”
Cố Học Võ nhìn con gái đang chơi đùa, tin tưởng tạm thời sự chú ý của con bé sẽ đặt lên con gấu nhỏ, anh đứng lên đi đến trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Anh không cần phải… đồng ý với em bất cứ chuyện gì.”
“Cố Học Võ.” Vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ? Kiều Tâm Uyển bị chọc tức rồi: “Anh rốt cuộc tới làm cái gì? Anh, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Vì sao không muốn nhìn thấy anh?” Cố Học Võ nhíu mày, tiến từng bước về phía trước: “Cho anh một lý do.”
“Tôi…” Thân thể cô từng bước một lui về phía sau, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt khó nén khẩn trương: “Cố Học Võ, tôi không muốn thấy anh chính là không muốn thấy anh. Không có lý do gì hết.”
“Vậy ngại quá.” Cố Học Võ quay sang nhìn con gái đang chơi đùa vui vẻ: “Con gái anh cũng có phần. Không phải em nói anh đi là anh phải đi.”
“Anh.” Kiều Tâm Uyển thật sự không muốn cãi nhau, bởi vì Bối Nhi còn ở đây, huống chi hôm nay còn là sinh nhật Bối Nhi. Nhưng: “Cố Học Võ, nếu anh thực sự muốn con gái, anh sẽ không để đến bây giờ mới xuất hiện. Anh nghĩ cùng mừng sinh nhật với Bối Nhi là tình thương của một người cha sao? Cho con bé hai món đồ chơi là tình tương của cha ư? Anh, anh căn bản không có tư cách làm cha Bối nhi.”
Cùng lúc trong mắt cô vừa có kích động vừa phẫn hận, vẻ mặt của anh lại quá mức bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn mặt cô, cất giọng thản nhiên: “Anh không nghĩ cho con bé một sinh nhật là tình thương của một người cha, anh cũng không nghĩ con bé hai món đồ chơi là thương con. Anh chỉ là muốn ở cùng con bé, ở cùng con gái của anh. Về phần có tư cách hay không, anh nghĩ không ai mới sinh ra đã có thể làm cha mẹ, đều là cần không ngừng học tập. Đúng không?”
Kiều Tâm Uyển không thể phản bác, quả thật, không ai sinh ra đã có thể làm cha mẹ. Cô cũng đang học tập,tuy đã hơn trước nhưng cô cũng còn nhiều chỗ làm chưa tốt. Cô không phải là người có chết cũng không chịu nhận sai, nhưng cô lại muốn chống lại Cố Học Võ, nhìn chung cô cũng có một chút lo lắng. Đây là một loại cảm giác rất khó hiểu, chính cô cũng không thể giải thích được. Cố Học Võ không để ý đến tâm tình cô lúc này, đưa mắt nhìn quần áo trên người Bối Nhi.
Mùa hè ở Đan Mạch cũng không nóng lắm, Bối Nhi mặc một cái váy màu hòng phấn, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác. Ôm lấy Bối Nhi, anh nhẹ nhàng lấy con gấu trên tay con gái.
“Bối Nhi, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”
“Dạ, đi.” Bối Nhi vung tay nhỏ bé, bộ dạng rất chi là vui vẻ. Cố Học Võ mỉm cười. Ôm lấy con gái, anh đưa con đi ra ngoài. Kiều Tâm Uyển cắn răng một cái, đi theo sau anh, cầm lấy túi sách đi ra ngoài.
Thành phố Odense của Đan Mạch là quê hương của Andersen, ở nơi này khí hậu vô cùng tốt, chịu ảnh hưởng của khí hậu gió mùa Đại Tây Dương nên đông ấm hạ mát, mùa hè nóng ẩm ít mưa, đúng là mùa thích hợp để đi du lịch. Ở đây chỉ cần đưa mắt là có thể thấy ngay những ngôi nhà được xây theo kiểu thần thoại khiến người ta có cảm giác như là thiên đường trong thần thoại.
Trời trong nắng ấm, gió thổi hiu hiu, từng cơn dễ dịu khiến tâm tình con người ta thoải mái hẳn lên. Cố Học Võ bế con gái, đây là lần đầu tiên Bối Nhi không cự tuyệt sự gần gũi của anh khiến anh rất vui.
Vươn tay chỉ vào một bông hoa nhỏ không biết tên trong bồn cây: “Bối Nhi, hoa này. Con xem, hoa rất đẹp phải không?”
“Hoa, hoa…” Bối Nhi vươn tay muốn bắt, Cố Học Võ lại nắm chặt tay con gái, thu lại, bế cô tiếp tục đi về phía trước: “Chỉ được ngắm, không được hái.”
Hơi ngừng bước, anh quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Hai mẹ con ở đây đã đi qua những chỗ nào rồi, chỗ nào chưa đi? Em muốn đi đâu?”
Người anh nói là cô chứ không phải Bối Nhi. Kiều Tâm Uyển không nghe ra, hơi hơi cắn môi, cảm thấy xấu hổ, rõ ràng không có quan hệ gì mà lại phải vì con gái mà cùng đi với anh, đây là chuyện mỉa mai cỡ nào chứ?
“Tùy.” Lúc Tâm Uyển nói như vậy, cũng cảm thấy mình nói lỡ lời. Hôm nay sinh nhật con gái, cô hy vọng con gái có thể vui vẻ hết cả ngày hôm nay.
“Tôi muốn đưa con đi công viên trò chơi.”
“Công viên trò chơi?” Cố Học Võ nhìn ánh mắt của cô, cuối cùng gật gật đầu: “Ừ. Vậy đi công viên trò chơi thôi.”
“Uhm.” Cố Học Võ không chối từ, giao Bối Nhi vào trong tay Kiều Tâm Uyển. Ở bên ngoài hoa viên, một chiếc xe đã đậu sẵn, Cố Học Võ tiến lên, mở cửa xe, nhìn Kiều Tâm Uyển, ý bảo cô lên xe.
Nhìn đến chiếc xe kia, Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt một chút. Đột nhiên cô hiểu ra một việc, chính là Cố Học Võ có chuẩn bị trước. Không nói rõ được cảm xúc trong lòng là gì. Ánh mắt cô vô thức lại nhìn mặt Cố Học Võ, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt anh, anh lại vào lúc này vòng qua cửa xe, lên xe.
Khi nhìn lại cô, ánh mắt mang theo dò hỏi: “Sao vậy?”