“Có trang phục nữ không?” Cố Học Võ thu mắt lại, chỉ vào trong cửa hàng của cô: “Tôi muốn mua một bộ quần áo cho mẹ tôi.”
Mua quần áo? Đỉnh đầu Trịnh Thất Muội như có vài con quạ đen bay qua. Nếu cô không có nhớ lầm thì Cố gia ở Bắc Đô. Cố Học Võ cũng là người Bắc Đô. Bắc Đô có cái gì mà mua không được, phải khiến cho Cố Học Văn đến cửa tiệm nhỏ bé này của cô để mua áo quần cho mẹ anh ta?
Biểu hiện trên khuôn mặt của cô dường như làm cho Cố Học Võ có chút xấu hổ, anh cũng không nhìn Trịnh Thất Muội, lướt qua cô trực tiếp đi vào trong cửa hàng. Trịnh Thất Muội thoáng sửng sốt một lúc, rồi rất nhanh liền đi theo sau anh.
Được rồi, khách hàng là thượng đế. Thị trưởng thì không thể mua quần áo sao?
“Không biết thị trưởng Cố muốn kiểu dáng như thế nào?”
“Kỉểu nào cũng được.” Cố Học Võ đối với trang phục nữ cũng không rành lắm, đưa mắt nhìn quần áo trong tiệm, vươn tay tùy ý chỉ lung tung: “Cô xem cái nào hợp thì cứ gói lại là được.”
“Vâng.” Trịnh Thất Muội gật đầu, sau khi lựa chọn kỹ càng thì cầm lấy hai bộ quần áo đến trước mặt anh giơ lên: “Hai bộ này thị trưởng Cố thấy thế nào?”
“Rất được.” Cố Học Võ gật đầu: “Gói hết lại đi.”
Trịnh Thất Muội lại một lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, việc mua bán này cũng thuận lợi quá nhỉ?
” Thị trưởng Cố, tôi có thể hỏi một chút không? Mẹ anh mặc số bao nhiêu?”
“Không biết.” Cố Học Võ thật sự không biết, trong đầu lại hiện lên dáng người Uông Tú Nga: “Cỡ trung bình đi.”
“Vâng.” Trịnh Thất Muội gật đầu, cầm lấy đồ anh đồng ý đi gói lại, sau đó đưa cho Cố Học Võ: “Đây là đồ của anh.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai bộ, tổng cộng một ngàn năm, vừa mới mở hàng nên giảm giá cho anh.” Trịnh Thất Muội lại nghĩ tới Tả Phán Tình: “Anh đưa một ngàn hai thôi cũng được rồi.”
“Ừ.” Cố Học Võ lấy ví trả tiền, thái độ vô cùng vui vẻ. Trịnh Thất Muội cũng không quan tâm, nhận lấy tiền, nhưng phát hiện Cố Học Võ vẫn còn đứng đó không đi.
” Thị trưởng Cố còn cần gì sao?”
“Àh. . . . . .” Cố Học Võ đưa mắt nhìn vào trong cửa hàng, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên bụng Trịnh Thất Muội: “Cái đó, cô có khó khăn gì không?”
“A?” Trịnh Thất Muội chợt sửng sốt, rồi rất nhanh lắc đầu: “Không có, tôi không có khó khăn gì.”
“. . . . . .” Vẻ mặt Cố Học Võ có chút xấu hổ, nhìn Trịnh Thất Muội: “Nhất định, nếu có khó khăn gì, cô có thể nói ra, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Hở. Sắc mặt Trịnh Thất Muội quái dị vài phần. Là sao đây ta?
Thị trưởng quan tâm cuộc sống của thị dân à?
“Tôi không có khó khăn gì, cám ơn thị trưởng đã quan tâm.” Thị trưởng này cũng quan tâm thị dân quá nhỉ? Lại còn chạy đến cửa hàng áo quần của cô hỏi cô cuộc sống có khó khăn gì không?
Cố Học Võ không nói gì, ánh mắt lơ đãng lại lướt qua bụng Trịnh Thất Muội một cái. Trong đầu hiện lên cảnh tượng Tả Phán Tình mang thai. Hai người phụ nữ mang thai giống nhau.
Mà một bên thì Cố Học Văn vì Tả Phán Tình việc quân đội cũng không quan tâm. Mỗi ngày cung phụng Tả Phán Tình giống như cung phụng tổ tiên. Nhà họ Cố từ trên xuống dưới, đều xoanh quanh bụng của nàng.
Ngược lại khi nhìn Trịnh Thất Muội, sẽ cảm thấy cô dương như không dễ dàng chút nào.
Trong đầu hiện lên cảnh vừa rồi Trịnh Thất Muội tự mình mở cửa, vẻ mặt Cố Học Võ có chút suy nghĩ sâu xa. Muốn nói cái gì lại phát hiện vẻ mặt Trịnh Thất Muội khó hiểu nhìn anh, giống như sự xuất hiện của anh đã dọa đến cô.
Khóe miệng không tự nhiên căng ra, động tác co rúm dây thần kinh mặt không thể nào mà gọi là cười kia làm cho Trịnh Thất Muội càng thêm kinh hãi. Thị trưởng rốt cuộc là muốn gì?
Ánh mắt nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, hôm nay tốt trời sao.
“Tôi đi đây.” Cố Học Võ xoay người rời đi, lúc đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại, đưa một tấm danh thiếp đến trước mặt Trịnh Thất Muội: “Nếu… cô có khó khăn gì đều có thể gọi đến số điện thoại này.”
“À.” Trịnh Thất Muội nhận lấy, nhìn thấy trên tấm danh thiếp chỉ có một tên, một số điện thoại, cô nhìn nhìn lại Cố Học Võ, vẻ mặt vô cùng kỳ dị, sau một lúc tự hỏi, cô gãi gãi đầu, nói ra nghi vấn của mình: “Xin hỏi, có phải là Phán Tình bảo anh tới đây không?”
Cô thật sự không thể giải thích, chỉ có thể quy nguyên nhân cho Tả Phán Tình. Dù sao mỗi lần gọi điện, giọng của Tả Phán Tình đều lo lắng làm cô thật sự không biết nói gì thì tốt.
Cố Học Võ sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng gật đầu, trong mắt hiện lên một chút thả lỏng.
“Đúng vậy, cô ấy lo lắng cho cô. Dặn tôi nếu đến đây thì ghé thăm cô.”
“Không cần đâu.” Trịnh Thất Muội xua tay, chịu không nổi sự nhiệt tình của Tả Phán Tình: “Tôi rất tốt, không có gì phải lo lắng, anh bảo cô ấy không cần lo lắng cho tôi.”
Cố Học Võ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Trịnh Thất Muội nhìn bóng dáng của anh đi ra cửa đứng ở bên cạnh chiếc xe bên đường mà thè lưỡi: “Làm mình sợ muốn chết, một thị trưởng lại chạy tới cửa hàng của mình mua đồ. Thật sự là. . . . . .”
Phán Tình cũng thật là, lát nữa nhất định phải nói cô ấy một chút mới được. Nhiều chuyện quá.
“Chị Thất.” Nhân viên cửa hàng vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trịnh Thất Muội cầm tiền đứng trong cửa hàng: “Sáng sớm đã tới rồi ạ? Không phải đã nói em đến sớm một chút mở cửa sao?”
“Không sao.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Dù sao chị cũng không có việc gì, nên tới luôn.”
Tinh thần và thể lực của cô thật sự rất tốt. Khác những phụ nữ có thai thường có tình trạng thèm ngủ, cô một chút cũng không có. Ngoại trừ một tháng đầu, thỉnh thoáng ăn phải thức ăn có mùi gì đó thì sẽ thấy buồn nôn.
Sau đó thì hầu như không có những triệu chứng như của phụ nữ mang thai khác. Thỉnh thoảng cô nghĩ, đứa bé này chắc chắn là con gái, biết ba không ở bên cạnh cho nên mới không giày vò cô.
Lấy tay sờ bụng, Trịnh Thất Muội thì thầm: “Cục cưng ơi cục cưng, con xem con tính tình thật là ngoan. Con lớn rồi, phải nhớ rõ ngoan nhé.”
Tiểu bảo bảo trong bụng đúng lúc này vừa vặn đá cô một cái, Trịnh Thất Muội nở nụ cười. Vẻ mặt có chút thỏa mãn. Cục cưng ơi cục cưng, mẹ bắt đầu mong chờ con ra đời rồi đấy.
Cố Học Võ rời khỏi cửa hàng quần áo của Trịnh Thất Muội. Ở lại thành phố C hai ngày, làm xong công việc thì trở về Bắc Đô, trước sau không quá một tuần.
Trước khi về, anh không thông báo cho bất kỳ ai. Máy bay vừa đáp xuống, anh liền gọi xe đi về Cố gia. Xe chạy qua trạm thu phí không xa, bên cạnh đường quốc lộ có một chiếc xe đang dừng lại.
Một phụ nữ đứng ở trước nắp xe, nhìn phần mui xe đã mở ra mà lông mi có chút ngưng trọng. Trên tay cầm một cái di động, dùng sức vỗ vỗ, vẻ mặt có vẻ buồn bực.
“Dừng xe.” Cố Học Võ bảo lái xe dừng lại ở ven đường, anh xuống xe.
“Sao vậy?” Cố Học Võ nhìn thấy Lý Lam đứng ở ven đường, vẻ mặt bình tĩnh không dao động.
“Cố, Cố Học Võ?” Lý Lam thấy anh xuất hiện thì thật sự rất kinh ngạc. Chỉ chỉ vào xe của cô: “Em tiễn một người khách đến sân bay, không ngờ khi trở về lại phát hiện xe chết máy. Em muốn gọi điện thoại kêu xe kéo thì di động vừa vặn hết pin.”
“Thực khéo.” Cố Học Võ nói như vậy, nhưng trên mặt không có một chút vui đùa. Lý Lam cười có chút xấu hổ: “Đúng vậy, thật khéo.”
Cố Học Võ lấy di động ra bấm điện thoại, gọi người đến kéo xe rồi xoay người định lên xe. Lý Lam vội vàng ngăn anh lại. Vẻ mặt có chút cầu khẩn.
“Em muốn chạy về công ty, có thể ngồi cùng xe với anh không?”
Cố Học Võ liếc nhìn của xe của cô một cái, cuối cùng gật đầu.
“Cám ơn. Cám ơn.” Lý Lam vô cùng cảm kích, cầm lấy túi xách của mình trên xe, nhanh chóng lên xe của Cố Học Võ.
Cố Học Võ ngồi bên cạnh, Lý Lam có chút ngượng ngùng: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Cố Học Võ nhìn lái xe trước mặt: “Cô muốn đi đâu thì nói cho anh ta biết đi.”
“Bác tài.” Lý Lam vô cùng lễ phép mở miệng, báo địa chỉ công ty của mình. Sau đó quay sang Cố Học Võ: “Vẫn phải cám ơn anh. Vừa rồi em đã ngăn mấy chiếc xe, nhưng chẳng chiếc nào chịu dừng lại.”
“Không cần khách sáo.”
Cố Học Võ cũng không nhìn cô, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không để ý tới cô, Lý Lam cũng không giận, mở túi ra, lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Tiếng mở giấy gói kẹo làm Cố Học Võ quay sang nhìn cô một cái, cô có chút ngượng ngùng.
“Khi em hồi hộp lại thích ăn kẹo, ăn một viên sẽ không hồi hộp nữa. Anh muốn một viên không?”
Từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt Cố Học Võ, Cố Học Võ thoáng sửng sốt, nhìn viên kẹo trên tay cô, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Chu Oánh.
“Em rất thích ăn kẹo. Thỉnh thoảng cảm thấy tâm trạng không tốt, ăn một viên sẽ cảm giác thế giới lập tức tốt hẳn lên. Thật đó.”
“Học Võ. Anh cũng ăn một viên đi.”
Anh không thích ăn ngọt, cô sẽ luôn bóc vỏ kẹo ra rồi bỏ vào trong miệng anh. Đúng lúc đó anh lại hôn môi của cô rồi lùi lại, vẻ mặt thỏa mãn.
“Hóa ra thật sự rất ngọt.”
“Anh thật đáng ghét.”
“Chu Oánh.” Mỗi khi nhìn thấy Lý Lam, anh liền nghĩ đến Chu Oánh, mỗi lần nghĩ đến thì ngực anh lại có chút đau đớn.
Là bởi vì cuối cùng không thể ở bên nhau sao? Cho nên mới nhớ mãi không quên?
“Cố Học Võ?” Tiếng gọi của Lý Lam làm anh sực tỉnh, lắc lắc đầu, anh quay mặt đi không nhìn Lý Lam.
Người trước mặt, không phải Chu Oánh, mà là Lý Lam. Là một người khác. Trong lòng anh phân biệt rất rõ ràng. Nhưng mà lòng bàn tay hiện lên gân xanh kia đã bộc lộ tâm tư của anh.
Đã bốn năm, Chu Oánh vẫn là một cái dằm trong tim anh.
Xe dừng lại ở dưới công ty của Lý Lam. Lý Lam xuống xe, quay sang cám ơn Cố Học Võ. Cầm lấy túi rời đi.
Cố Học Võ cũng không nhìn cô, kêu lái xe lái đi. Ánh mắt lại nhìn vào chỗ cô vừa ngồi, còn để lại một viên kẹo. Ánh mặt sâu xa phút chốc nheo lại.
Kiều Tâm Uyển đem văn kiện đã ký xong, giao lại cho thư ký. Nhìn thời gian cũng sắp đến mười hai giờ. Chẳng trách cảm thấy có chút đói bụng. Đứng lên, muốn xuống dưới căn tin ăn chút gì đó.
Cầm lấy túi vào thang máy, phát hiện trong thang máy còn có một người. Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, phát hiện người đứng đó lại là Cố Học Võ?
Anh đứng bên cạnh ấn thang máy, thân người đứng rất thẳng. Áo sơ mi màu vàng nhạt phối với quần màu đen, trông rất là tùy ý.
Cô đã rất lâu không nhìn thấy bộ dạng này của Cố Học Võ, nhất thời có chút ngây người, đứng ở đó không biết có nên bước lên phía trước, hay là lui ra ngoài.
Cố Học Võ cũng nhìn thấy cô. Vẻ mặt bình tĩnh không dao động, ấn thang máy xuống tầng trệt, lại nhìn cô một cái.
“Lầu một?”
“Hả?” Kiều Tâm Uyển nhìn về phía sau anh đang lạnh lẽo ấn vào nút F1 gật đầu: “Phải.”
Cố Học Võ vươn tay nhấn xuống. Cửa thang máy lúc này khép lại, trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại có hai người họ.