“Tâm Uyển.” Trầm Thành nhìn tạo hình của cô, khóe môi cong lên: “Ma cà rồng lại còn thêm phù thủy. Em muốn hù bọn họ sợ hay sao vậy?”
“Thế này có là gì?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn: “Anh thấy mấy người bọn họ sẽ bị chúng ta dọa sao?”
“Không biết.” Trầm Thành cười, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Anh nghĩ bọn họ sẽ cảm thấy sao lại có phù thủy xinh đẹp như vậy.”
Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, bảy ngày này, thái độ Trầm Thành đối với cô thân mật không ít, cô vô tình khiến anh hiểu lầm, chẳng qua là anh mới vừa bị tai nạn, nên cô muốn anh chuyên tâm dưỡng thương. Nhưng bây giờ xem ra…
“Đi thôi.” Dường như biết cô đang nghĩ gì. Trầm Thành kéo tay cô: “Chúng ta đi tới buổi tiệc đi. Anh háo hức muốn cho bọn họ thấy tạo hình ma cà rồng này lắm rồi.”
Kiều Tâm Uyển nhìn cái áo choàng lớn màu đen trên người anh, khóe môi cong lên: “Uhm, em cũng rất mong đợi.”
Hai người cùng đi tới nơi tổ chức tiệc. Người bên trong hóa trang thành đủ kiểu, chẳng thể nào nhận ra ai là ai. Có một người lúc này tiến lên, nhìn Trầm Thành: “Vampire? Cái này cũng không phù hợp với cậu.”
Kiều Tâm Uyển nhìn Tống Thần Vân, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Anh đây là đang hóa trang thành ai vậy?”
“Cô mà cũng nhìn không ra?” Tống Thần Vân vỗ ngực, ý nói Kiều Tâm Uyển không có kiến thức: “Bạch Ngọc Đường đó.”
Phụt. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là phì cười, nhìn Tống Thần Vân một thân bạch y, trong đầu lại hiện lên một bộ phim điện ảnh: “Tôi thấy tạo hình này của anh không giống Bạch Ngọc Đường.”
“Vậy giống ai?”
“Tây Môn Khánh.” Kiều Tâm Uyển không chút khách khí, Trầm Thành cất tiếng cười to khiến mấy người chung quanh chú ý. Tống Thần Vân lườm Trầm Thành một cái, rồi lại quay sang Kiều Tâm Uyển: “Cô không có mắt sao? Tạo hình của anh rõ ràng là Bạch Ngọc Đường.”
“Dạ dạ dạ, Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường.” Kiều Tâm Uyển không tranh cãi với anh ta nữa:” Chủ nhân bữa tiệc hôm nay hóa trang thành cái gì vậy?”
“Cô tuyệt đối không thể ngờ được đâu.” Tống Thần Vân thật ra cũng không biết: “Còn đang ở phía sau, nói muốn làm ra một tạo hình vượt trội. Lát nữa sẽ đến sau.”
“Tạo hình gì?” Kiều Tâm Uyển thật có chút tò mò: “Đỗ Lợi Tân đâu?”
“Cậu ta ở phía sau, không biết tên tiểu tử đó muốn sắm vai nào mà sao vẫn chưa thấy xuất hiện.”
“Tới rồi đây.” Một người toàn thân âu phục trắng, phía sau là một cái áo choàng trắng, mang mũ phớt, lúc này tiến vào nhìn Tống Thần Vân: “Mới nãy ở bên ngoài đậu xe.”
“Cậu đóng vai nào vậy?” Trầm Thành nhất thời không nhìn ra, Đỗ Lợi Tân lấy mắt kính ra đeo lên: “Siêu trộm Kidd.”
“Rất giống.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Nếu mà diễn cảnh bay xuống đại sảnh thì sẽ càng giống hơn.”
Mới nói xong, phía ngoài lại có người tiến vào. Hai người cùng là tạo hình siêu nhân, nhìn dáng người thì là một nam một nữ. Mấy người lại đưa mắt nhìn nhau, không biết là ai. Nam siêu nhân đi đến, tháo cái mũ trên đầu xuống: “Sao? Không tồi chứ?”
“Anh Văn?” Tống Thần Vân sửng sốt, ánh mắt đảo qua nữ siêu nhân bên cạnh: “Đây không phải là Tả Phán Tình đó chứ?”
“Sao?” Tả Phán Tình cũng lấy cái mũ xuống: “Hôm nay tôi không được làm nữ siêu nhân sao?”
“Được. Được.” Tống Thần Vân nào dám nói không được. Ánh mắt lại nhìn ra phía sau hai người:”Lão Đại không tới à?”
“Không biết.” Cố Học Văn lắc đầu: “Lúc anh đi đã không thấy anh ấy. Gọi điện cho anh ấy thì tắt máy.”
“Vậy là sao?” Tống Thần Vân chau mày, phát hiện Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển dường như bởi vì Cố Học Võ không thể tới mà thở phào nhẹ nhỏm. Nhất thời không nói gì.
“Đi thôi. Chúng ta đi uống chút đồ, lát nữa mới là màn quan trọng.”
Vừa nói xong. Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm. Tất cả mọi người đều giật mình, không dám mở miệng, đèn lại ngay lập tức vụt sáng. Một chùm sáng mạnh chiếu lên tường, một bóng người xanh biếc từ phía trên tường bay xuống. Nói bay thì có hơi không chính xác, đai lưng của anh ta còn buộc một dây thép. Tạo hình đó kéo theo một tràng tiếng hú hét của đám người đến dự tiệc. Quái vật Shrek.
Khác với nhân vật mặc quần áo màu trắng trong phim, quần áo anh ta mặc đều một màu xanh biếc. Cái đầu cũng không giống như trong phim, mà cực kì phóng đại. Đám con gái hét lên.
Shrek tháo dây thép, đi về phía trước mấy bước, tiến tới nhóm người Tống Thần Vân ở trước mặt, chìa bàn tay màu xanh ra: “Tạo hình này thế nào?”
Cái giọng đó chính là của Hồ Nhất Dân. Kiều Tâm Uyển sau lúc đầu bị cái mặt nạ màu xanh biếc kia làm cho giật mình liền đưa tay ra: “Hồ Nhất Dân, tôi tưởng anh đã qua tuổi đọc truyện thiếu nhi rồi chứ.”
“Ngại quá.” Hồ Nhất Dân nhếch miệng cười, cái mặt nạ trên mặt hết sức quái dị: “Anh không đọc truyện thiếu nhi, anh chỉ muốn diễn một bộ phim kinh dị.”
“Nhưng mà cậu ta lại diễn Sadako không giống.” Tống Thần Vân cười: “Nói mới thấy, sao hôm nay không có ai hóa trang thành Sadako nhỉ.”
“Đúng vậy ha.” Trầm Thành quét một vòng quanh phòng:”Nếu không thì thật đúng là hợp với tình hình.”
“Tìm thêm một người, giả trang thành Sadako, rồi đem ánh đèn chiếu lên. Sadako từ phía trên đáp xuống?”
“Hai người các anh đủ rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa: “Đây là tới chơi cho vui, hay là tới làm cho người ta sợ vậy?”
“Cũng như nhau thôi.” Hồ Nhất Dân cười: “Thôi vậy cũng được, mọi người đi ăn cái gì trước đi. Chờ chút nữa sẽ có màn quan trọng.”
“Màn quan trọng?”
Kiều Tâm Uyển không biết, Hồ Nhất Dân cũng chịu không nói: “Đi đi đi đi, cùng đi ăn một chút gì đi. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu đâu.”
“Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, tiến lên kéo tay Kiều Tâm Uyển: “Em đói bụng, chị không ngại đi cùng chứ?”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Cố Học Văn một cái: “Em không cần ông xã đi theo ?”
“Phụ nữ nói chuyện với nhau, có đàn ông đi theo làm gì?” Tả Phán Tình quay về phía Cố Học Văn thè lưỡi, kéo tay Kiều Tâm Uyển đi tới cái bàn dài để thức ăn bên kia.
“Đúng rồi, Bối Nhi cũng có hơn sáu tháng rồi nhỉ? Chị tính toán khi nào cai sữa cho bé?”
“À?” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Cũng gần thế rồi, bây giờ con bé thậm chí còn không chịu theo chị nên chắc là nhanh thôi.”
“Chị sướng quá, coi như là được tự do.” Tả Phán Tình vẻ mặt hâm mộ: “Em còn phải chịu đựng mấy tháng nữa.”
“Nhanh lắm đó.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến mình mấy tháng trước còn đang mang thai, chớp mắt Bối Nhi đã lớn như vậy: “Con nít mỗi ngày mỗi khác, lớn lên như thổi ấy.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn chung quanh một chút, mấy người đàn ông đang ở bên kia uống rượu tán dóc, không có ai chú ý bên này, cô nhìn Kiều Tâm Uyển một cái: “Tâm Uyển, bây giờ chị một mình nuôi Bối Nhi, có nghĩ tới…”
“Phán Tình.” Biết cô muốn nói gì, Kiều Tâm Uyển liền ngắt lời: “Hiện tại chị rất tốt, tạm thời không có ý định thay đổi.”
“Nhưng mà…” Tả Phán Tình không biết phải nói thế nào, trước kia cô rất không thích Cố Học Võ. Thấy anh thường xuyên bày ra cái mặt lạnh như băng ấy, mỗi lần cô thấy sắc mặt của anh lại cứ tưởng mình thiếu tiền anh. Gần đây, lòng của cô lại có chút thay đổi, cảm thấy Cố Học Võ cũng rất đáng thương. Có con mà cũng như không có.
“Chị biết không? Anh ấy mỗi ngày về nhà đều đến xem hai thằng tiểu quỷ. Ánh mắt đó…”
“Phán Tình.” Kiều Tâm Uyển không ngờ Tả Phán Tình lại nói thay cho Cố Học Võ: “Là anh ta bảo em nói?”
“Không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chị nhìn người như Cố Học Võ có giống người nhờ người khác nói dùm mình không?”
Kiều Tâm Uyển im lặng, quả thật không giống.
Tả Phán Tình thở dài: “Sau khi sinh con ra em mới thấy. Con cái có ba mẹ ở bên cạnh là hạnh phúc nhất. Em rất thích Bối Nhi, em hi vọng Bối Nhi có thể có cả ba lẫn mẹ ở bên cùng nhau chăm sóc. Nếu chị không thích thì em không nói nữa.”
Cô vốn là một người mềm lòng, ánh mắt Cố Học Võ ngày đó nhìn hai tiểu ác ma làm cho cô có chút chấn động. Mặc dù chỉ có một chút, nhưng cô biết rất rõ, đó là Cố Học Võ đang nhìn Bối Nhi thông qua hai thằng tiểu quỷ. Người đàn ông, như vậy, rất đáng thương.
“Chị đi xuống rửa tay.” Kiều Tâm Uyển không muốn nghe, thả đồ uống xuống, xoay người rời đi. Tả Phán Tình ở sau lưng cô thè lưỡi, mặc dù lúc trước Cố Học Võ đối với Kiều Tâm Uyển không tốt, nhưng cô cảm thấy Cố Học Võ hiện tại đã không còn là Cố Học Võ trước kia.
Nếu như Kiều Tâm Uyển chịu cho anh ấy một cơ hội thì còn gì tốt hơn.
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Kiều Tâm Uyển vào phòng rửa tay, tim đập có chút rối loạn. Cô đứng ở trước gương, nhìn mình bên trong, hôm nay co choàng một cái áo choàng lớn, kẻ mắt đen, đuôi lông mày tô đậm, nhìn rất giống phù thủy.
Cô vỗ vỗ mặt làm mình tỉnh táo lại. Kiều Tâm Uyển. Không được bởi vì người khác nói một hai câu mà dao động. Mày cũng đã quyết định rồi, Cố Học Võ cũng không tiếp tục lằng nhằng nữa, tại sao mày lại nghĩ về anh ấy. Dừng lại. Không được suy nghĩ nữa. Trang điểm lại, cô lại ra ngoài, lúc đi ra còn không cẩn thận đụng trúng một người. Cả người ngã về phía sau, lúc sắp ngã xuống thì được một đôi bàn tay to kịp thời đỡ lấy eo, tránh cho cô tiếp xúc với mặt đất.
Cô ngẩng đầu nhìn người đó, toàn thân áo dài màu đen, đầu mang cái mũ nhọn màu đen, dáng người kia nhìn giống như phù thủy trong phim.
“Cám ơn…” Chữ anh còn chưa kịp nói lại nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ, Kiều Tâm Uyển giật mình: “Là anh?”
Cố Học Võ, anh mà cũng tới, không chỉ tới, mà cũng đã hóa trang cho mình?
“Hình như em rất kinh ngạc?” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, bộ áo choàng dài màu đen làm cho vóc người cô nhìn hết sức nhỏ nhắn. Khuôn mặt thanh tú, đồ trang sức trang nhã khác lúc bình thường, tạo hình đó hình như là một nữ phũ thủy, hơn nữa còn là một nữ phù thủy xinh đẹp.
Ánh mắt anh tối sầm lại, phát hiện tay mình còn đặt ngang eo cô. Khẽ dùng sức, anh kéo cô vào trong ngực mình.
“Cố Học Võ. Anh buông ra.” Mới vừa rồi còn nghe thấy ai đó nhắc tới anh, lúc này nhìn thấy, hô hấp của cô có chút bất an, Kiều Tâm Uyển muốn giữ khoảng cách với anh nhưng anh lại tựa vào gần hơn. Trán tựa vào trán cô, hơi thở quanh quẩn chóp mũi cô.
“Em dùng nước hoa?” Anh có thể nghe thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người cô.
“Mắc mớ gì anh?” Kiều Tâm Uyển mím môi lại, vẻ mặt kháng cự cùng phòng bị.
Cố Học Võ cũng không giận, hít sâu một hơi, cúi đầu, thuận theo khát vọng của mình hôn lên môi cô.