Tô Lưu Cảnh đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, nhìn bức thư trong tay, những tia nắng vàng rực rỡ đang nhảy nhót trên mặt giấy trắng tinh, trông xa giống như một chú bồ câu đang giang rộng đôi cánh trắng:
“Xin lỗi, Lưu Cảnh, một lần nữa cha lại trốn chạy, thậm chí không nhìn mặt con một lần, đã rời đi. Bởi vì hiện tại, cha không có đủ can đảm để đối mặt với các con. Đây vốn là một sai lầm của thế hệ trước lại liên lụy đến đời sau vô tội, mà mẹ con cũng phải bỏ ra cái giá quá cao đó là sinh mạng của mình. Về thân thế của con, xin đừng oán hận gì mẹ con cả, bà ấy thật sự là một người phụ nữ tốt.
Nhớ năm đó, cha cũng đã đi theo Hình Dật hơn bốn mươi năm, bọn cha vừa là thanh mai trúc mã đồng thời cũng là bạn tốt của nhau, có thể được nói cùng sống cùng chết cũng chẳng sai. Lúc ấy chúng ta không sợ trời không sợ đất, kiên cường không chịu thua ai, cứng rắn dựa vào hai quả đấm mở rộng con đường làm ăn.
Sau đó, hai chúng ta cùng gặp mẹ của con, Chu Ngọc Như. Mẹ con lúc còn trẻ, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, lại ngây thơ hồn nhiên, lúc cười rộ lên cực kỳ đáng yêu, tựa như một đóa hoa bách hợp lung linh dưới nắng sớm mai. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con, hai chúng ta đồng thời đều sa vào lưới tình. Nhưng rất nhanh cha liền nhận ra, mình không có hy vọng, bởi vì ánh mắt của mẹ con luôn dừng lại trên người ông ấy. Hai người bọn họ yêu nhau, cha rất ghen tỵ, nhưng chỉ có thể chúc phúc.
Sau này, hai người họ muốn kết hôn, nhưng nhà họ Hình không đồng ý, bởi vì nhà họ Chu quá nghèo, gia cảnh quá thấp, gia đình bên kia tìm mọi cách ngăn trở, thậm chí lấy cái chết ra ép buộc, đến tận nhà mẹ con náo loạn một trận. Vì vậy, tình yêu của họ dưới cấm đoán ngăn trở của hai nhà liền chấm dứt bằng một cuộc ép buộc kết thân. Hình Dật vẫn rất yêu mẹ con, ông ấy muốn ly hôn, nhưng vợ của Hình Dật lúc ấy lại mang thai , mà cô ta dựa vào đứa bé kia, ngồi yên ổn ở nhà họ Hình không hề xứt mẻ. Ngọc Như đau lòng muốn chết, rồi lại bởi vì yêu mà không đến được với nhau, nên họ đã giấu mọi người ở chung một chỗ bốn năm, cho đến một ngày Ngọc Như chạy tới tìm ta.
Cô ấy mang thai, đứa bé kia chính là con. Cô ấy còn chưa kết hôn, mà lại có con, lúc ấy không biết vợ của Hình Dật đã dùng thủ đoạn gì thiết kế ông ấy ra nước ngoài, che giấu tất cả. Ngọc Như không còn đường nào để đi, không thể làm gì khác hơn là tới tìm cha.
Cha vẫn yêu mẹ của con, vì vậy nhân cơ hội này hèn hạ cầu hôn với cô ấy. Mẹ con đầu tiên cũng không đồng ý, nhưng cái thai lại ngày một lớn, không thể gạt được mọi người, bị cha mẹ của cô ấy phát hiện, vì vậy mới bất đắc dĩ kết hôn. Mẹ con vì áy náy với cha, nên từ sau ngày kết hôn đã thề từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại Hình Dật nữa. Sau đó cuộc sống của chúng ta, an ổn mà ấm áp, vốn cứ thế bình yên cả đời, đều tại cha cả, bị người ta hãm hại, trúng vào bẫy mà vợ Hình Dật giăng ra, cuối cùng rơi vào cảnh gia đình tan vỡ, người chẳng còn.
Những chuyện cũ năm xưa, cha vốn không muốn nhắc lại, nhưng cha nghĩ con có quyền được biết tất cả chân tướng. Lúc này cha chỉ muốn nói với con một câu cuối cùng: Con gái, nếu như con nguyện ý, thì cả đời này ta vẫn cha của con.
. . . . . .
Nhìn bức thư trong tay, Tô Lưu Cảnh không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt "tí tách" rơi lên trang giấy.
"Mẹ, con tan học rồi~" cách đó không xa, ở cửa nhà trẻ, một cậu nhóc đáng yêu, đầu đội mũ bê rê màu xanh dương, sải từng bước vui sướng từ cổng trường chạy về phía Tô Lưu Cảnh nói.
Tô Lưu Cảnh nhanh chóng cất thư đi, sau đó chớp chớp mắt giấu đi những giọt lệ đang chực trào ra, quay đầu lại ôm cậu nhóc vừa nhào tới vào ngực, nói: "Tiểu Mễ, chúng ta về nhà thôi!".
"Vâng. . . . hiện tại con rất muốn ăn cánh gà rán!", cậu nhóc liến thoắng phát biếu một câu, cuối cùng còn tham ăn liếm liếm quanh miệng một vòng. Mẹ cậu làm cánh gà chiên là ngon nhất!
Tô