Sở Phong cũng đi tới Tây hồ, bởi vì chưởng quỹ Vọng Giang Lâu nói cho hắn, ánh trăng Tây hồ cũng là rất đẹp.
Hắn đi tới chỗ hôm qua hắn phóng túng cuồng ca, ngẩng đầu nhìn ra xa, mặt hồ sóng nước trong vắt, không có thuyền, cũng không có tiếng đàn, lại có một loại cảnh trí thanh u khác.
Hắn không khỏi nhớ tới Ngụy Đích, đội dù giấy dầu, phiêu nhiên mà đến, phiêu nhiên mà đi. Lúc đó bản thân lại đối với nàng không kiêng nể gì cả vịnh ca trêu chọc, nếu như trở lại một lần, bản thân còn có thể như vậy sao? Trên mặt hắn không khỏi lộ ra dáng tươi cười, dáng tươi cười kia rất ngây thơ, thật giống như trẻ con mới sinh ra lần đầu tiên triển lộ dáng tươi cười, không có pha lẫn bất luận tạp chất gì.
Hắn nhớ tới trên núi Cổ Đãng khi bản thân biết là nàng rút kiếm tương trợ, hầu như có chút thụ sủng nhược kinh, cứ thế líu lưỡi nghèo từ. Hắn lại cười, sau đó nghĩ tới chuyện ban đêm tại Vọng Giang Lâu, không khỏi lại có chút khổ sở.
Hắn nhớ tới lời nói của lão đạo sĩ trước khi xuống núi với hắn:
"Tiểu tử, ta xem ngươi dáng dấp còn thuận mắt, sau khi xuống núi nhất định có không ít nữ tử coi trọng ngươi, ngươi cũng không nên quá lòng tham, tám mười người là tốt rồi."
Xem ra sự tình cũng không như lão đạo sĩ sở liệu, Sở Phong cười khổ một chút.
Hắn cũng lửng thững đi lên Tô Đê, hai bên tơ liễu nhẹ nhàng, hương sen nhè nhẹ theo cơn gió từ mặt hồ đưa tới. Hắn cũng không có đi qua bờ bên kia, mà là dừng trên Tô Đê, đêm Tây hồ dưới ánh trăng thanh u tĩnh lặng cũng làm cho hắn tâm trì thần say, sau đó tựa hồ nghe được một tiếng la.
***
Trong rừng cây, hắc bào nhân âm hiểm cười hướng Ngụy Đích đánh tới, Ngụy Đích tâm chìm xuống, nàng nhớ tới sư phụ trong lúc vô ý nói qua một câu với mình: "Con đã định trước số khổ cả đời!" Đáy lòng thản nhiên phát lên một tia đau thương, nhắm lại hai mắt.
Hắc bào nhân lao tới phân nửa, ánh mắt đột nhiên chợt lóe, đột ngột dừng lại thân hình, do dự chỉ chốc lát, quay người lại, vài động tác lên xuống lại tiêu thất đi.
Ngụy Đích vừa sợ lại kinh ngạc, lại cầm cự không được, 'ọc!' phun ra một ngụm tiên huyết, cả người mềm liệt ngã trên mặt đất. Nàng cố không hơn gì nữa, lập tức khoanh chân ngồi ngưng thần vận khí, bởi vì chậm nửa khắc nữa thì một thân võ công của mình sẽ bị phế bỏ, một chưởng vừa rồi của hắc bào nhân xác thực không phải chuyện đùa.
Nhưng ngay khi nàng mới vừa vận khởi Tích Thủy bí quyết, có tiếng bước chân đột ngột hướng bên này đi tới. Nàng thất kinh, hiện tại không thể thu công, cũng không có thể di chuyển, thậm chí miệng không thể nói, chẳng khác nào mặc cho người ức hiếp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng không dám tưởng tượng, tâm nhắm trầm xuống.
"Vù!" Một thân ảnh lướt tới trước người Ngụy Đích, một thân lam sam, đeo cổ kiếm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua còn có vài phần ngờ nghệch, chính là Sở Phong!
Ngụy Đích vừa thấy Sở Phong thì không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy yên lòng hơn, chính bản thân nàng cũng không rõ đây là vì sao.
Nguyên lai hắc bào nhân phát hiện có người tới nên mới đột nhiên bỏ đi và buông tha Ngụy Đích. Đương nhiên, nếu như hắn biết Ngụy Đích đã bị trọng thương, mà người đến cũng chỉ là một tiểu tử chân ướt chân ráo, chưa hẳn hắn đã bỏ đi đơn giản như vậy.
Sở Phong thấy Ngụy Đích ngồi xếp bằng dưới đất, vừa mừng vừa sợ lại kỳ quái, nghĩ không ra ở chỗ này lại gặp gỡ vị nữ tử như thiên tiên này, chút buồn bực tại Vọng Giang Lâu đã sớm ném lên đến chín từng mây.
Hắn thấy Ngụy Đích vẫn không nhúc nhích, trợn tròn mắt nhìn mình, không nói một lời, khóe miệng thấm vết máu, đảo mắt lại thấy cách đó không xa nằm hai cổ thi thể, cho rằng nàng nhất định là cùng hai người kia liều mạng đấu, vội vã hỏi: "Cô nương bị thương?" Ngữ khí thập phần quan tâm.
Nguồn: http://truyenyy.comNgụy Đích nhướng mày, rất là phiền muộn: lẽ nào ngươi nhìn không ra ta đang vận công điều tức, không thể nói chuyện sao?
Sở Phong xác thực không biết, nguyên lai phương pháp hắn tu luyện vận khí điều tức có thể tùy thu tùy phóng, vả lại không cần cố định tư thế, hoàn toàn tùy ý. Hắn càng không biết tuyệt tâm pháp vận công của tuyệt đại đa số môn phái là không thể chịu quấy rối.
Hắn thấy Ngụy Đích không có lên tiếng, còn nghĩ nàng là bị thương rất nghiêm trọng, không mở miệng được, nhất thời khẩn trương nói:
- Cô bi thương rất nghiêm trọng sao?
Sở Phong thấy Ngụy Đích con ngươi xoay tới xoay lui, không giống có lo lắng cho sinh mệnh, đột ngột vỗ đầu nói:
- Ta biết rồi ngươi là bị điểm huyệt, cho nên không thể di chuyển, không thể nói!
Ngụy Đích vừa nghe, hầu như bị tức bất tỉnh đi, nếu không phải tại Cổ Đãng trên núi nàng kiến thức qua tiểu tử này có chút ngu đần, thật đúng là cho rằng hắn là đang cố ý chọc ghẹo mình.
Sở Phong thấy con ngươi Ngụy Đích xoay chuyển mạnh một cái, còn tưởng rằng bản thân suy đoán đúng, đắc ý nói:
- Quả nhiên là bị điểm huyệt đạo, đáng tiếc lão đạo sĩ không có đã dạy ta điểm huyệt giải huyệt, ta không giúp được ngươi giải huyệt. Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta nghe lão đạo sĩ nói qua, cho dù bị điểm huyệt, thông thường qua một, hai canh giờ sẽ tự động giải.
Ngụy Đích vừa buồn cười vừa tức giận lại bất đắc dĩ, tiểu tử này dĩ nhiên ngay cả điểm huyệt giải huyệt thủ pháp cơ bản như vậy cũng ko biết! Còn may là hắn không biết, không thì hắn sẽ tại trên người mình sờ loạn chụp loạn một trận rồi.
Nàng hướng Sở Phong trừng mắt, ý là kêu hắn canh giữ ở bên người mình, để cho bản thân tiếp tục vận khí điều tức.
Sở Phong nào có thể lĩnh hội được thâm ý bao hàm của nàng nháy mắt, còn tưởng rằng nàng có cái lời gì muốn nói, bèn hỏi:
- Cô có phải là có điều gì muốn nói với ta không?
Ngụy Đích thập phần bất đắc dĩ, chỉ có lại trừng mắt nhìn.
Sở Phong vỗ đầu nói:
- Ai nha, ta đã quên, cô không thể nói chuyện. Như vậy đi, có phải là cô có gì nói với ta, nếu đúng thì nháy mắt mấy cái.
Ngụy Đích không thể làm gì khác hơn là lại trừng mắt nhìn.
- Vậy cô muốn nói cái gì?
Sở Phong hỏi.
Ngụy Đích hầu như lại bị hắn chọc giận bất tỉnh đi, cũng chỉ biết trừng mắt với hắn.
- Ai nha, ta lại đã quên, cô không thể nói chuyện.
Sở Phong suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi:
- Cô có phải là muốn ta giúp việc gì không?
Ngụy Đích vội vã trừng mắt nhìn.
- Muốn ta giúp cô cái gì?
Sở Phong lẩm bẩm nói, lại nghĩ nửa ngày, đột ngột vỗ đầu, nói:
- Ta biết rồi, ta biết cô muốn ta làm cái gì?
Ngụy Đích trong lòng vui vẻ, cho rằng hắn rốt cuộc minh bạch ý tứ của mình. Ai biết Sở Phong lại nói:
- Cô nương nhất định là cảm thấy buồn bực, muốn cho ta giải buồn. Điều này cũng khó trách, tay chân không thể di chuyển, lại không thể nói chuyện, nhất định rất khó chịu. Ta khi còn bé không nghe lời, mẹ ta cũng phạt ta như vậy, ngay cả mắt cũng không cho phép nháy chứ, chỉ có thể ở trong lòng niệm khẩu quyết, không biết khó chịu bao nhiêu. Không bằng ta kể cho cô nghe mấy truyện cười cho cô giải buồn?
Ngụy Đích thực sự là vừa tức vừa vội vừa buồn cười, bản thân hiện tại tối cần phải chính là bình tâm tĩnh khí vận công điều tức, hắn còn muốn kể truyện cười pha trò mình, muốn cho mình tẩu hỏa nhập ma sao!
Dưới tình thế cấp bách nàng chớp mắt mạnh một cái, Sở Phong vừa thấy, còn tưởng rằng suy đoán đúng, vui mừng nói:
- Ta võ công mặc dù không ra gì, nhưng ta mà kể truyện cười thì có thể có chút thủ đoạn, ngươi chăm chú nghe được rồi. Khụ, khụ.
Sở Phong còn thanh thanh cổ họng, mới mở miệng nói:
- Chuyện kể rằng có một nha dịch muốn đưa một phần công văn khẩn cấp đi châu phủ, quan huyện sợ hắn đi chậm quá, liền cấp một con khoái mã cho hắn. Nha dịch này lại cầm dắt ngựa còn mình đi bộ, có người hỏi hắn: ' việc gấp như vậy, sao không cưỡi ngựa?' nha dịch kia đáp: ' sáu cái chân đi, chẳng phải mau hơn so với bốn cái chân sao?'
Ngụy Đích hầu như muốn cười, chân khí trong cơ thể một trận bốc lên, vội vàng bảo vệ cho tâm thần.
Sở Phong nhìn ra Ngụy Đích muốn cười, càng thêm vui mừng, kể tiếp:
- Còn có truyện càng buồn cười hơn. Trương Tam nói với Lý Tứ: 'Nhà của ta có một mặt trống, mỗi lần gõ vào, âm thanh nghe nghìn dặm!' Lý Tứ liền nói: 'Nhà của ta có một con trâu, tại Giang Nam uống nước mà đầu duỗi thẳng tới Giang Bắc!' Trương Tam lắc đầu, nói: 'Làm gì có con trâu lớn như vậy?' Lý Tứ đáp: 'Không có con trâu lớn như vậy, lấy gì cho ngươi làm mặt trống đó?'
Ngụy Đích hầu như lại muốn bật cười, tâm thần đã lung lay.
Sở Phong càng thêm hăng say, nói:
- Truyện thứ ba thì càng buồn cười chứ, chuyện kể...
Hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy sắc mặt Ngụy Đích càng ngày càng tái nhợt, khóe miệng còn bắt đầu rướm máu, thì ra Ngụy Đích bắt đầu áp chế không được chân khí trong cơ thể.
Sở Phong quá sợ hãi, nói:
- Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ thực sự bị trọng thương?
Hắn thấy Ngụy Đích ký không nháy mắt, cũng không đảo con ngươi, chỉ nhìn thẳng vào mình, bỗng nhiên kinh hô:
- Chẳng lẽ cô bị trúng Thất Tâm Chưởng?
Thất Tâm Chưởng là một loại võ công cực tà môn trên giang hồ, người trúng chưởng tim hoàn toàn ngừng đập, nhưng lại có khí thở, thậm chí còn có thể đi lại như thường, không khác gì so với thường nhân, tuy nhiên sau ba canh giờ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sở Phong vội vàng đưa tay cầm lấy bàn tay Ngụy Đích, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của nàng ấm áp nhu nhuận, mềm mại như không xương, lại dùng tay sờ sờ trán nàng, lẩm bẩm:
- Lòng bàn tay ôn nhuận, cũng không phát nhiệt, không giống trúng Thất Tâm Chưởng.
Hắn vừa nói nghiêng đầu ghé khuôn mặt dán vào ngực Ngụy Đích, muốn nghe tim nàng đập!