Sở Phong và Diệu Ngọc rời khỏi làng, Diệu Ngọc liếc nhìn Sở Phong nói:
- Ngươi muốn làm người tốt, nhưng lại không muốn bỏ tiền!
Sở Phong cười nói:
- Phật môn các cô không phải là thích nhất làm việc thiện tích đức sao, ta đây là mượn hoa kính phật, dù sao thì cô ăn chay, cũng không cần xài nhiều bạc như vậy.
- Ngươi lúc nào cũng đạo lý!
- Chẳng lẽ cô muốn ta thu nhận tiểu cô nương kia làm tỳ sao?
Diệu Ngọc cắn môi nói:
- Chuyện của ngươi quan hệ gì đến ta chứ!
- Hì hì, Diệu Ngọc, cô thấy tiểu cô nương kia thanh tú biết bao, cô nói ta nhận nó làm tỳ nữ, có được không?
Diệu Ngọc hơi phùng má nói :
- Ngươi thích nhận thì nhận đi, không quan hệ gì đến ta!
Giọng điệu có phần khác thường.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Việc này sao lại không quan hệ đến cô chứ, cô không cho ta nhận thì ta nào dám nhận!
Diệu Ngọc cắn miệng, không lên tiếng, đột nhiên hỏi:
- Sao ngươi thả bà cô kia đơn giản thế?
Sở Phong nói :
- Vậy cô nói nên xử lý thế nào?
- Ít nhất nên phải đưa lên quan giải quyết!
Sở Phong cười, nói :
- Những tên quan đó cô cũng nghe qua, cũng thấy qua rồi đó, đưa đi thì hữu dụng sao? Cho dù giam lại ả đó, Yên Nguyệt lâu cũng chỉ mời một người khác lại đi lừa khắp nơi mà thôi. Hy vọng ả ta sau khi trải qua chuyện này, trở về có thể sửa chữa sai trái trước kia, sẽ không tái phạm lại những việc này!
Diệu Ngọc nói :
- Đạo lý đó của ngươi là gì?
Sở Phong nhún nhún vai:
- Ta cũng không biết là đạo lý gì, dù sao thì thả cũng đã thả rồi!
Diệu Ngọc nói :
- Vậy sao ngươi lại chém đứt cánh tay của tên đại hán?
Sở Phong cười nói:
- Bởi vì ta vốn là ác nhân, tội ác tày trời, hung thủ giết người!
Diệu Ngọc cắn môi nói:
- Người ta nói ngươi một câu, ngươi cũng không cần nhớ dai như vậy chứ!
Sở Phong nói :
- Con người ta có lúc trí nhớ đặc biệt tốt! Ai, Diệu Ngọc, cô nói ngày sau có cơ hội, cô và ta sẽ lại tới thăm tiểu cô nương kia, có thật hay không thế?
Khuôn mặt Diệu Ngọc hơi đỏ lên, không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com- Rốt cuộc là có thật hay không vậy?
Sở Phong giục hỏi.
- Ngươi thích thì tới thôi.
Diệu Ngọc nhỏ giọng nói .
- Không phải là ta, là chúng ta! Nếu như cô không đến, một mình ta đến thì có ý nghĩa gì chứ!
Diệu Ngọc không nói gì.
Sở Phong lại nói:
- Diệu Ngọc, cô nói lúc nào thì chúng ta trở lại? Ngày này sang năm có được không?
Diệu Ngọc không đáp lại.
- Như vậy... năm này ngày mai có được không?
Diệu Ngọc "Hích" cười nói:
- Có năm này ngày mai sao?
- Sao lại không có? Ngày mai không phải sao?
Diệu Ngọc ngẩn ra, không lời nào để nói.
Sở Phong lại thở dài nói:
- Bỏ đi, ta cũng không có cơ hội trở lại mà.
Diệu Ngọc khó hiểu nhìn hắn, Sở Phong nói :
- Hiện tại việc Lương Châu đã xong, cũng là lúc cô đến lấy đầu của ta rồi.
Nói xong duỗi cái cổ đến trước mặt Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc sợ nhất là hắn lại nhắc đến việc này, nhưng Sở Phong lại cứ ba lần bốn lượt nhắc nhở mình, nàng cũng đành phải cắn chặt môi.
Sở Phong giục nói :
- Tới a, Diệu Ngọc, mau lấy đầu của ta đi!
Diệu Ngọc xoay người đi, Sở Phong lại không bỏ qua một mực duỗi cái cổ trước mặt nàng, nói:
- Diệu Ngọc, mau ra tay a, đầu ta ngay tại đây nè!
Diệu Ngọc không thể tránh được, giọng điệu gần như van nài nói:
- Ngươi... ngươi đừng cứ như vậy có được không!
- Không được, ta đã đáp ứng cho cô lấy tính mệnh của ta rồi, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ta cũng không thể thất tín!
Diệu Ngọc thấy nét mặt đắc ý đó của Sở Phong, rõ ràng là giống như chắc mẩm mình sẽ không động thủ, không khỏi có chút buồn bực, cắn răng một cái, "Cheng!" rút ra trường kiếm, nói :
- Được! Vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi!
Một kiếm chém xuống cổ Sở Phong, Sở Phong "Phạch!" bắn ra xa hai trượng, nói :
- Oa! Cô làm thật hả! Liều mạng với cô!
Nói xong "Cheng!" Rút ra trường kiếm cổ, đâm một kiếm tới vai trái Diệu Ngọc, Diệu Ngọc thu kiếm đè lên trường kiếm Sở Phong, phản hồi chém tới yết hầu Sở Phong, chính là chiêu "Mượn hoa kính phật", Sở Phong ngửa người, trường kiếm quét ngang qua eo Diệu Ngọc, hai người tức thì bắt đầu kịch đấu.
Sở Phong phát giác Diệu Ngọc xuất kiếm tuy là mạnh mẽ, nhưng không có chút sát ý, trái lại giống như đang phụ mình luyện kiếm, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy, lập tức buông tay thi triển, hai người nhất thời đấu đến thỏa chí lâm li.
Đấu gần một canh giờ, Sở Phong từ lâu mồ hôi nhễ nhại, Diệu Ngọc cũng hơi đổ mồ hôi, tuy nhiên lại vô cùng hể hả! Diệu Ngọc thu lại trường kiếm trước, Sở Phong nói :
- Làm sao vậy, cô không lấy tính mệnh của ta nữa à.
Diệu Ngọc hồi kiếm vào vỏ, không lên tiếng.
Sở Phong vẫn lại không bỏ qua nói:
- Diệu Ngọc, cô là đệ tử cửa Phật, đã từng phát thệ cũng không thể nuốt lời chứ!
Diệu Ngọc lại nói :
- Phật gia chúng ta coi trọng chữ thiện, nếu vì thiện, cho dù nuốt lời cũng không sao.
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Diệu Ngọc, không ngờ được nàng lại biết dựa vào đạo lý này, bèn nói:
- Diệu Ngọc, Phật tổ của các cô đã nói qua lời này sao?
Diệu Ngọc cắn môi, không lên tiếng.
Sở Phong cười nói:
- Thì ra là cô tự mình bịa như vậy, Diệu Ngọc, cô bắt đầu không đứng đắn rồi nha.
Diệu Ngọc giận dữ liếc mắt, nói :
- Ta hiện tại cũng không biết ngươi là người tốt, hay là người xấu!
Sở Phong cười hì hì nói:
- Nếu như cô không giết ta, vậy lần sau khi ta và cô đến làng này thăm tiểu cô nương kia, ta sẽ nói cho cô biết ta là người tốt hay là người xấu!
- Được! Ta sẽ chờ ngày đó!
Diệu Ngọc nói xong xoay người bước đi.
Sở Phong vội vàng bước lên phía trước nói:
- Cô muốn đi đâu?
Diệu Ngọc nói :
- Ta phải về Nga Mi phục mệnh!
Sở Phong nói :
- Cô còn chưa có giết ta, làm sao phục mệnh?
Diệu Ngọc mặc kệ hắn, cất bước đi tiếp.
- Chờ một chút!
Sở Phong vội vàng kéo lại ống tay áo nàng, Diệu Ngọc xoay người nhìn hắn, Sở Phong nói :
- Diệu Ngọc, nếu đã đến nơi đây rồi, không bằng chúng ta đi xem... ?
- Xem cái gì?
Sở Phong nói quanh co một hồi, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nói :
- Đôn Hoàng!
- Mạc Cao Quật!
Ánh mắt Diệu Ngọc cũng sáng lên.
Đôn Hoàng Mạc Cao Quật chính là thánh địa phật môn, nàng đương nhiên hẳm hở.
Sở Phong lại không nhanh không chậm nói :
- Chính là Mạc Cao Quật! Diệu Ngọc cô nương nếu như muốn đi xem, ta Sở Phong mặc dù công vụ bận rộn, tuy nhiên nguyện ý bồi Diệu Ngọc cô nương đi một chuyến!
Diệu Ngọc nhịn không được bật cười khúc khích.
Hai người bước trên hành lang Hà Tây, chỉ thấy cát vàng nghìn dặm, bốn bề hoang vắng. Bọn họ dọc theo hành lang Hà Tây đến được Đôn Hoàng, ven đường thấy rất nhiều đệ tử phật gia, đạo gia như hòa thượng, tăng lữ, lạt ma, đạo sĩ đang vội tới Mạc Cao Quật, trong đó cũng có không ít võ lâm nhân sĩ.
Hai người tuy là cảm thấy có phần khó hiểu, tuy nhiên cũng không thèm để ý, dù sao Mạc Cao Quật chính là thánh địa phật môn, mọi người đi vào để hành hương cũng rất bình thường.