Sở Phong từ sông Tiền Đường trở về, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng. Hắn đi ở trên đường lớn trong thành Hàng Châu, hai bên là cửa hàng cao to bắt mắt, phía dưới là quầy hàng bán đồ ăn đủ loại kiểu dáng, người đi trên đường nối liền không dứt, náo nhiệt khác thường.
Hắn cảm thấy có chút khát nước, thấy bên cạnh đúng lúc có một lão tẩu đang bán đậu hủ hoa rất thơm mát, vì vậy liền muốn một chén tới nếm thử, quả nhiên thơm ngon mềm trơn, đậu hủ hoa thành Hàng Châu cũng là rất có tiếng.
Sở Phong đang nếm thử, lúc này có ba thiếu gia giàu có ăn mặc hoa lệ, đeo châu mang ngọc tại trên đường nghênh ngang đi tới, vừa nhìn bộ dạng động tác đó liền biết những tên đó suốt ngày ăn nhậu chơi bời, du thủ du thực.
Dẫn đầu là một tên ăn mặc gọn gàng hoa mỹ nhất, cũng một bộ tướng mạo đường đường, chỉ là tô son điểm phấn, cả người tóc trơn má phấn, vừa nhìn làm cho người ta khó chịu. Hắn ngông nghênh đi ở trên đường, người đi đường đều phải né tránh sang một bên, cả nhìn cũng không dám liếc hắn một cái, nhưng hắn thật ra lại hết sức hưởng thụ cái điệu bộ vênh váo hung hăng này.
Tay phải hắn phe phẩy quạt xếp, trên quạt có một chữ "Giang" rất lớn, đại khái là một vị đại thiếu gia gia đình họ Giang.
Hắn bỗng nhiên bước đi thong thả tới trước một quầy hàng bán trái cây, hét lớn một tiếng:
-Lớn mật! Thuế ruộng còn chưa đóng, cũng dám tại trước mặt bản thiếu gia bày hàng buôn bán!
Bày bán hàng chính là hai bà cháu, lão bà mái tóc đã trắng xoá, lưng còng, một thân y phục vừa rách vừa cũ, mà tiểu cô nương chỉ có 13,14 tuổi, da có chút ngăm đen, dáng dấp nhưng cũng thanh tú, đôi mắt to rất sáng, chỉ là một thân áo đơn cũng vừa rách vừa cũ, vá víu nhiều nơi, hơn nữa đã không vừa với vóc người.
Lão bà bà vừa thấy tên cậu ấm kia, đã biến sắc, lại nghe hắn gầm lên một tiếng, lập tức hai chân run run, mặt cố nặn ra nụ cười, run thanh âm nói:
-Giang... Giang thiếu gia, hàng năm khô hạn, đất cũng không ra gì, vì nộp tô, trong nhà tiểu nhân cái gì có thể bán cũng đã bán, ngày hôm trước Giang thiếu gia phái người tới, đem một tấm chăn bông rách nát còn sót lại cũng lấy đi, tiểu nhân...
Thiếu gia kia quả nhiên họ Giang, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt:
-Hừ, ngươi là nói bản thiếu gia đoạt cái chăn bông rách nát đó của ngươi?
-Không, không, tiểu nhân không dám, trong nhà tiểu nhân cũng chỉ thừa lại bốn bức tường thủng, cái gì cũng không có, xin thiếu gia thương cảm thư thả cho mấy ngày, hiện tại tiểu nhân cũng chỉ có lên núi hái chút trái cây dại miễn cưỡng sống tạm qua ngày...
-Quả dại?
Tên công tử bột kia tiện tay cầm lấy một quả để vào trong miệng cắn, "Phi!" Tức giận quát một tiếng, đem trái cây ném xuống đất rồi giẫm lên, đem trái cây đập nát bét, mắng:
-Quả này mà cũng có thể ăn sao!
Nói xong lại cầm lấy một trái, cắn một cái, rồi lại ném xuống đất. Hắn liên tiếp cầm lấy mười mấy quả, lại liên tiếp đập bẹp trên mặt đất, lão bà bà chỉ biết trơ mắt nhìn, rất đau lòng mà, cũng không dám mở miệng nói nửa tiếng, thậm chí còn phải cùng cười theo, tiểu cô nương càng sợ đến trốn ở phía sau lão bà bà, cũng không dám liếc mắt nhìn tên công tử bột đó một cái.
Công tử bột kia đại khái là đập được có chút mệt mỏi, mới ngừng tay, ói ra một ngụm nước bọt, nói:
-Phi! So với thứ heo nhà ta ăn còn khó khăn ăn hơn, thứ này là người ăn sao!
Lão thái bà vội vã cùng cười nói:
-Thiếu gia thân thể cao quý, đương nhiên không thể ăn thứ bỏ đi thế này.
-Hừ! Ta nói cho ngươi, cha ta đồng ý cho ngươi nợ tô, bản thiếu gia không có thể dễ dãi như vậy. Ngày mai ta trở lại, nếu như còn không nộp tiền tô, đừng nói bản thiếu gia phá bỏ quầy hàng này của ngươi, còn hỏa thiêu luôn gian nhà tranh của ngươi, hơn nữa...
Tên công tử bột kia bỗng nhiên dùng quạt xếp nâng cằm tiểu cô nương trốn ở phía sau lão bà bà, "Hắc hắc" âm hiểm cười hai tiếng.
Tiểu cô nương kia "Oa!" một tiếng, sợ đến lao thẳng tới trong lòng lão bà, cả người run không ngừng. Lão bà bà một tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng, 'Phịch' một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu mạnh một cái nói:
-Giang thiếu gia đại nhân có đại lượng, buông tha chúng ta, tiểu nhân chỉ còn lại một người cháu gái này, cầu thiếu gia khai ân, cầu thiếu gia khai ân.
Nói xong, nước mắt đã ngang dọc, nức nở không thể thành tiếng, Người bên ngoài nhìn, cũng chỉ có thể thầm lắc đầu thở dài. Hai tên công tử bột khác liếc mắt nhìn hai bà cháu một cái, tiến lên nói:
-Giang huynh hà tất ham muốn mặt hàng thế này, chúng ta vẫn là đi tìm xuân hoa thu nguyệt đi!
Tên công tử họ Giang kia cười ha ha nói:
-Ta nhìn cô nàng này lớn lên cũng có vài phần xinh xắn, chỉ là đen một chút, không hợp vị.
Hắn bỗng chốc thu hồi dáng tươi cười, quay hai bà cháu hừ lạnh một tiếng, nói:
-Nhớ kỹ! Đừng tưởng rằng ta quên đi như vậy, ngày mai ta còn muốn tới!
Nói xong lại quét mắt nhìn tiểu cô nương, cùng hai tên kia cười haha bỏ đi.
Sở Phong nhìn không khỏi đau lòng, hỏi lão tẩu bán đậu hủ hoa:
-Lão trượng, thiếu gia đó vừa rồi là ai, lại ngang ngược hung ác như vậy?
Lão tẩu vội vã nhìn trái liếc phải, đè nặng thanh âm nói:
-Công tử nhất định là lần đầu tới Hàng Châu, không hiểu được chuyện. Thiếu gia đó gọi Giang Thiếu Bảo, chính là Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo, tên ác bá nổi danh nhất Hàng Châu, thường ngày chỉ biết ức hiếp người lương thiện, cưỡng đoạt dân nữ, đốt hàng phá quán, không chuyện ác nào không làm!
-Vậy quan phủ sao mặc kệ không quản hắn?
Sở Phong cau mày.
Lão tẩu lắc đầu nói:
-Hắn cùng quan lão gia quan hệ vô cùng tốt. Hơn nữa tại Hàng Châu, ai dám đắc tội Chấn Giang Bảo!
-Vậy cứ để mặc hắn sao?
-Ai, Giang lão bảo chủ trượng nghĩa rộng rãi, anh hùng một đời, đáng tiếc sinh ra đứa con lại. . Ai!
Lão tẩu nói thở dài một tiếng, cúi đầu không nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comSở Phong đi tới trước quầy hàng bán trái cây kia, lão bà bà cùng tiểu cô nương đang bày bán trở lại số trái cây còn thừa. Sở Phong hỏi:
-Lão bà bà, trái cây này bán thế nào?
Lão bà bà vội vã gạt nước mắt, miễn cưỡng cười đáp:
-Chỉ một đồng tiền một quả, công tử mời nếm thử, vô cùng thơm ngon.
Sở Phong cầm lấy một quả, thấy những trái cây này có chút đặc biệt, to như trứng ngỗng, hình dạng giống như lê, da nâu, lại hỏi:
-Đây là trái cây gì?
-Đây là quả sổ, hái được trên núi, rất mới mẻ, công tử nếm thử đi.
Tiểu cô nương bên cạnh cũng đáp, thanh âm rất thanh thúy.
Sở Phong đem trái cây để vào trong miệng, đang muốn cắn xuống, tiểu cô nương kia vội gọi:
-Công tử, trái cây này phải lột vỏ!
Sở Phong ngạc nhiên, đem trái cây từ trong miệng lấy ra, nhìn một vòng, lại không biết làm sao lột vỏ, nhất thời nhìn trái cây đờ ra.
Tiểu cô nương kia "Khì" cười nói:
-Công tử, để ta tới giúp ngươi.
Sở Phong đem trái cây đưa cho nàng, trong lòng không khỏi buồn cười: tên công tử bột kia ngay cả da cũng không lột thì đã cắn, đương nhiên thì khó ăn rồi!
Tiểu cô nương tiếp nhận trái cây, động tác rất nhanh nhẹn, trước dùng móng tay tại trên quả khứa vài cái, chia làm bốn múi, sau đó lại lột xuống từng cái, vỏ trái cây lột xong giống hệt bốn cánh hoa, bao vây bên trong thịt quả màu lục nhạt, trông rất đẹp. Tiểu cô nương đem trái cây đưa cho Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận, nhưng thấy nước trái cây xanh biếc tại mặt ngoài thịt quả chảy xuôi, tản ra hương thơm nhè nhẹ, nhìn đã muốn ăn. Hắn cắn một miếng, chỉ cảm thấy chua chua chát chát, trong chua có vị ngọt, thập phần mỹ vị.
-Rất có hương vị ! Quả thật là thơm ngon thơm ngọt!
Sở Phong không khỏi khen ngợi một câu, hắn rất thích hương vị này trong chua có chát, trong chát có vị ngọt.
Tiểu cô nương thấy Sở Phong tán thưởng, trên mặt bất giác lộ ra dáng tươi cười, rất rực rỡ, rất khả ái, nói:
-Công tử vẫn là người thứ nhất nói trái cây này ăn ngon, công tử thích, ăn nhiều mấy quả đi.
Sở Phong gật đầu, lại tiện tay cầm hai quả, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, chừng 10 lượng, để vào trong tay tiểu cô nương, nói:
-Trái cây mỹ vị như vậy, đâu chỉ một đồng! Ba quả ít nhất giá trị một thỏi bạc này.
Nói xong xoay người rời đi.
Lão bà bà cùng tiểu cô nương kinh ngạc nhìn ngân lượng trong tay, lại ngẩng đầu lên thì Sở Phong đã tiêu thất thân ảnh, hắn mơ hồ đằng sau nghe được tiểu cô nương nói một câu:
-Bà bà, công tử này cùng hắc y cô nương kia như nhau, tâm địa đều rất tốt!
-Tiểu tử!
Sở Phong đang đi, chợt nghe được một thanh âm già nua hình như đang gọi hắn, nhưng lại không rõ ràng, như có như không. Hắn dừng lại cước bộ, nhìn một chút xung quanh, không thấy cái gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
-Tiểu tử!
Thanh âm đó lại vang lên, Sở Phong lại dừng lại, tả hữu nhìn một chút, vẫn là không có gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
-Tiểu tử!
Thanh âm kia lại vang lên một lần nữa,, lúc này Sở Phong nghe được, thanh âm là đến từ lão khất cái nằm tựa ở dưới chân tường một tửu lâu, tửu lâu này vừa lúc chính là Vọng Giang Lâu.
Lão khất cái một thân y phục rách nát, mái tóc bù xù khuôn mặt bẩn thỉu, bên cạnh đặt một cây trúc khô.
Sở Phong đi qua, khom người chào, nói:
-Lão nhân gia đang gọi ta à?
Lão khất cái kia uể oải thoáng trương mắt liếc nhìn Sở Phong, lại chợp mắt nói:
-Tiểu tử, ngươi là mới bước vào giang hồ sao?
-Đúng vậy, không biết lão nhân gia có gì chỉ giáo?
Sở Phong hỏi.
-Trên người ngươi có rất nhiều ngân lượng hả?
Lão khất cái lại hỏi.
Sở Phong sửng sốt, thò tay vào ngực sờ sờ, nói:
-Cũng không có rất nhiều.
-Ngươi hào phóng như vậy, còn không bằng đem bạc đưa cho lão khất cái ta đi!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
-Tại hạ không rõ ý lão nhân gia. Nếu như lão nhân gia thiếu bạc, ta ở đây còn có một chút, tuy nhiên cũng không nhiều...
-Tiểu tử mới bước vào giang hồ , đều là tràn đầy nhiệt huyết, lòng mang hiệp nghĩa!
Sở Phong kỳ quái nói:
-Điều này có gì không tốt?
-Tiểu tử, ngươi không biết lai lịch của ác thiếu gia kia sao? Ngươi giúp được một lần, không giúp được lần thứ hai, giúp được hôm nay, không giúp được ngày mai!
Sở Phong lặng lẽ nói:
-Lẽ nào bởi vì như vậy, mà khoanh tay đứng nhìn sao?
-Tiểu tử, bọn họ chung quy tránh không được phải lâm vào tình cảnh ăn xin giống như ta vậy, tiểu cô nương kia cũng tránh không được phải bị người đoạt đi, chuyện như vậy khắp nơi có thể thấy được, ngươi hà tất làm điều thừa!
-Cho dù như vậy, dù sao vẫn không thể trơ mắt nhìn.
-Tiểu tử, từ từ ngươi sẽ quen, khó tránh khỏi sẽ giống như lão khất cái, chợp mắt nhìn, trong lòng thở dài liền qua thôi.
Sở Phong im lặng một hồi, mở miệng nói:
-Hi vọng ta sẽ không giống như lão nhân gia nói.
Lão khất cái duỗi duỗi người, nói:
-Tiểu tử ngu đần không linh hoạt. Ngươi đi đi, đừng trở ngại lão khất cái ngủ một giấc.
Nói đã ngáy "Khò khè, khò khè" ở mũi.
Sở Phong chào rồi xoay người đang muốn rời đi.
-Chờ một chút!
Lão khất cái bỗng nhiên gọi lại, nói:
- Ngươi không phải nói trái cây gì đó thơm ngon thơm ngọt sao? Ngươi cầm hai quả cho lão khất cái ta nếm thử.
Cái lỗ tai của lão khất cái này nhưng thật ra rất thính, Sở Phong vừa nghĩ, đem hai quả sổ trong tay áo đặt ở trong tay lão khất cái, hỏi:
-Lão nhân gia, ông có phải là người trong Cái Bang hay không?
-Ngươi đi đi, đừng trở ngại lão khất cái ngủ một giấc.
Lão khất cái nói ,lại ngáy "Khò khè, khò khè" ở mũi.
Sở Phong cúi chào rồi lại xoay người lên Vọng Giang Lâu.