- Sư phụ...
Ngụy Đích đang muốn lên ngăn cản.
- Lui ra!
Lãnh Nguyệt quát lên một tiếng.
Ngụy Đích đành phải lui qua một bên, trong mắt lóe lên vẻ bất an.
- Ra tay đi!
Lãnh Nguyệt nhìn Sở Phong, lạnh lùng nói .
Sở Phong vái chào nói:
- Sư thái, tại hạ tự hỏi chưa từng...
- Xuất thủ!
Lãnh Nguyệt lại lạnh lùng quát một tiếng.
Sở Phong phát hỏa, ngẩng đầu đứng thẳng, cũng chằm chằm nhìn Lãnh Nguyệt, không nói cũng không di chuyển.
- Muốn chết!
Hai mắt Lãnh Nguyệt trợn tròn, đột nhiên xuất ra trường kiếm, nhanh như thiểm điện, kiếm phong băng lãnh đã chạm đến yết hầu Sở Phong. Sở Phong bị dọa kinh hãi, nghiêng đầu tránh đi, tuy đã tránh được kiếm phong nhưng nơi gáy đã bị lưu lại một vết kiếm. Hắn thấy lạnh cả sống lưng, không ngờ được kiếm đầu tiên mà mình gần như đã bị xuyên yết hầu.
Sở Phong còn đang bị kinh hồn chưa ổn định, trường kiếm của Lãnh Nguyệt đã như núi lửa bạo phát bức tới, kiếm thức của bà ta tuyệt nhiên bất đồng với của Ngụy Đích, hung mãnh sắc bén, đều hiển lộ ra sát khí! Sở Phong phải sử hết bản lãnh toàn thân, mạo hiểm tiếp hơn mười chiêu, đã qua vài độ sinh tử, nhìn hoàn cảnh của y, tùy thời sẽ bị một kiếm trí mạng! Ngụy Đích ở bên cạnh thực sự là lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám lên tiếng, lại càng không dám tiến lên.
Sở Phong hết bay lên không lại lăn xuống đất, cũng miễn cưỡng chống cự được một khắc, Lãnh Nguyệt thầm kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này bền bỉ như vậy, dưới công kích mạnh mẽ của mình còn có thể chống đỡ được lâu như thế, chẳng trách liên tiếp bị truy sát hơn mười ngày, nhưng vẫn nhiều lần thoát chết!
"A!" Ngụy Đích bỗng kinh hô một tiếng, thì ra Lãnh Nguyệt đã một kiếm xỏ xuyên qua vai trái Sở Phong, "Chi" rút ra trường kiếm, lại hướng thẳng đến yết hầu Sở Phong! Sở Phong né tránh đã không kịp, vội hét lớn một tiếng:
- Chậm đã!
Thanh âm như sấm sét.
Lãnh Nguyệt quả nhiên định trụ trường kiếm, mũi kiếm cách yết hầu Sở Phong không tới nửa tấc, kiếm phong lạnh lẽo đã xuyên thấu yết hầu của hắn, lông tóc Sở Phong cũng dựng thẳng lên.
- Ngươi còn lời gì muốn nói!
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói .
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.comSở Phong hít sâu một hơi:
- Ta cùng với sư thái không cừu không oán, vì sao vừa thấy mặt đã muốn dồn ta vào chỗ chết!
- Lãnh Nguyệt ta từ trước đến nay đều là ghét ác như thù!
- Vậy quan hệ gì đến ta?
- Ngươi có phải là hung thủ sát hại Chấn Giang Bảo hay không?
- Không phải!
- Ta mặc kệ ngươi có phải là hung thủ sát hại Chấn Giang Bảo hay không, nhưng ngươi chính là con trai Tinh ma chủ!
Trong giọng nói lạnh lẽo đã đẩy tới trường kiếm!
- Kiếm hạ lưu nhân!
Đột nhiên một tiếng la lên, tiếng tới người đến, một thân ảnh chợt lướt tới bên cạnh Ngụy Đích, một thanh trường kiếm đã gác ở trên cổ Ngụy Đích.
- Tiêu dao đại ca? !
Sở Phong nghẹn ngào kinh hô lên, nguyên lai người đến chính là Tiêu Dao Tử.
- Tiểu tử, ta tới chậm một bước, ngươi sẽ phải đi theo Diêm vương gia nói chuyện rồi.
Lãnh Nguyệt quát lên:
- Tiêu Dao Tử, ngươi dám tới xen vào việc của người khác!
Tiêu Dao Tử gác chặt trường kiếm ở trên cổ Ngụy Đích, nói:
- Một mạng đền một mạng, Lãnh Nguyệt, ngươi suy nghĩ cho kĩ!
Không chờ Lãnh Nguyệt mở miệng, Sở Phong đã gấp giọng nói:
- Tiêu dao đại ca, huynh không được thương tổn cô ấy!
- Tiểu tử, ngươi một chân đã bước vào quỷ môn quan, còn dám lên tiếng!
Lãnh Nguyệt quát lên:
- Tiêu Dao Tử, ngươi thật muốn bao che cho tiểu tử này?
- Lãnh Nguyệt, hắn cùng với ngươi không cừu không oán, ngươi hà tất phải dồn hắn vào chỗ chết!
- Hừ! Ta chính là nhìn hắn không vừa mắt, không giết hắn không được!
- Ha ha, cũng vừa lúc, ta thấy tiểu tử này rất là thuận mắt, không cứu hắn không được!
- Vậy xem ngươi có bổn sự này hay không!
Lãnh Nguyệt nói rồi đột nhiên hồi kiếm trực chỉ Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao Tử cũng buông ra Ngụy Đích, vung kiếm nghênh tiếp. Hai đại cao thủ đỉnh cao, đương nhiên tự có một phen tinh thải tuyệt luân, Sở Phong nhìn mãi, vừa sợ vừa than, ngay cả vai trái bị đâm thủng máu còn đang nhỏ giọt cũng không chú ý đến.
Tiêu Dao Tử một bên ngăn cản kiếm thế sắc bén của Lãnh Nguyệt, đảo mắt thấy Sở Phong đứng bên cạnh nhìn rất hăng say, tức giận nói:
- Tiểu tử, còn không mau chạy, Tiêu dao đại ca của ngươi chống đỡ cũng không được lâu!
Sở Phong cả kinh, cố nhịn đau, xoay người chạy đi, Lãnh Nguyệt thấy Sở Phong muốn chạy trốn, luôn miệng quát lên:
- Đích tử, còn không mau đuổi theo!
Ngụy Đích cầu còn không được, đáp ứng một tiếng, phi thân đuổi theo.
Không đề cập tới Ngụy Đích đuổi theo Sở Phong, trước hết nói đến màn chém giết giữa Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử!
Hai người kiếm tới kiếm qua đấu một hồi, Lãnh Nguyệt đột nhiên dừng lại nói:
- Tiêu Dao Tử, ngươi hẳn là nhìn ra thân phận của tiểu tử kia không tầm thường, vì sao còn muốn cứu hắn!
- Thân phận của y tầm thường hay không tầm thường có quan hệ gì đến ta chứ, ta vì sao không thể cứu y?
- Ngươi biết hắn nhất định sẽ dẫn đến đại kiếp nạn cho toàn bộ giang hồ, thậm chí...
- Ngươi chỉ biết là y là người ứng kiếp, sao lại biết y không phải người phá kiếp? Nếu như kiếp đã hiện, ngươi có giết y thì cũng có ích gì chứ?
- Thà giết nhầm còn hơn bỏ qua! Chẳng lẽ ngươi đã quên di ngôn của sư phụ khi lâm chung!
- Di ngôn cũng không hẳn nhất định phải nghe...
- Đại nghịch bất đạo! Ngay cả di mệnh của sư phụ cũng dám chống, hôm nay ta sẽ vì sư phụ thanh lý môn hộ!
Trường kiếm Lãnh Nguyệt rung lên, như cuốn đi tất cả, quả nhiên không lưu chút tình cảm. Tiêu Dao Tử cũng không dám chậm trễ, vội thi triển trường kiếm. Hiển nhiên, song phương cũng vô cùng quen thuộc chiêu thức của đối phương, tức thì chiến đấu thập phần kịch liệt, lại khó phân thắng bại.
Bên kia, Ngụy Đích rất nhanh đã đuổi kịp Sở Phong, tuy nhiên nàng chỉ theo ở phía sau, cũng không tới gần, cũng không bỏ xa. Hai người cứ như vậy truy đuổi một đoạn, Sở Phong chạy tiến vào một mảnh rừng cây nhỏ, Ngụy Đích cũng chạy vào theo. Sở Phong bỗng dừng lại, xoay người nhìn Ngụy Đích:
- Cô sẽ không phải là tới giết ta chứ!
Ngụy Đích nhìn hắn, không có lên tiếng, khi thấy vai trái của hắn còn đang chảy máu không ngừng, bèn nói:
- Công tử còn chưa cầm máu?
Sở Phong vội đưa tay đè lại vết thương, nhưng máu vẫn còn chảy ra giữa các ngón tay. Ngụy Đích nhíu mày, nhớ tới hắn không biết điểm huyệt, đành phải tiến lên, ngón tay "Bổ bổ" hai cái, phong trụ hai nơi huyệt đạo phụ cận vết thương của hắn, máu mới lập tức ngừng chảy ra.
Sở Phong hơi có chút ước ao nói:
- Cũng là ngón tay của cô dùng được.
Ngụy Đích liếc hắn một cái, lại nói:
- Công tử mau bôi chút thuốc lên đi!
- Thuốc gì?
Sở Phong ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên là Kim Sang dược.
- Kim Sang dược?
Khuôn mặt Sở Phong hiện lên vẻ khó khăn.
- Công tử không có Kim Sang dược?
- Không có!
Ngụy Đích hoảng hốt nhìn hắn, lòng thầm lắc đầu, nào có người hành tẩu giang hồ ngay cả Kim Sang dược cũng không có chứ, tiểu tử này thực sự là...
Hoảng hốt thì hoảng hốt, nàng vẫn từ trong người lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận, thấy bên trong hình như là một chút dược cao, mùi rất thơm dịu, y mở ra nắp bình, dốc ngược lại cái bình đang muốn đổ xuống miệng vết thương.
- Không phải như vậy!
Ngụy Đích vội đưa tay đoạt lấy bình sứ, oán trách liếc mắt nhìn Sở Phong, thở dài một hơi, thấy phía trước có một đầm nước nhỏ, bèn nói:
- Đi theo ta!
Sở Phong đi theo Ngụy Đích tới bờ đầm nước, Ngụy Đích nói :
- Công tử phải tẩy trừ vết thương trước một chút.
Sở Phong thoát áo, từng đạo vết thương ngổn ngang tức thì lộ ra ngoài, nhìn thấy mà kinh hãi! Ngụy Đích nhìn thân thể hắn đầy những vết thương, quả thực đã bị chấn kinh!
Sở Phong cười nói:
- Thế nào, sợ à?
- Những vết thương này đều là do những người đuổi giết công tử lưu lại sao?
Ngụy Đích hỏi.
- Uh, cái này là do Võ Đang Tống Tử Đô lưu lại, cái này là của Thanh Thành Thanh Bình Quân lưu lại, chưởng ấn này là của Âm Dương nhị lão lưu lại, vết đao này là của là Ẩm Huyết cuồng đao lưu lại, vết roi này là...
Sở Phong chỉ vào từng vết thương trên người, lanh lảnh nói không dứt, thuộc như lòng bàn tay, cuối cùng nói:
- Còn có một vết, là do cô lưu lại.
Nói rồi lấy tay sờ sờ đạo chỉ ngân trên mặt.
Ngụy Đích nhìn đạo chỉ ngân này, không có lên tiếng, nhưng trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh ngày đó hai người tại sơn lâm bên bờ Tây hồ.
Sở Phong lại nói:
- Nhưng ta trái lại rất thích đạo chỉ ngân này, Trích Tiên Tử, cô cảm thấy thế nào?
Ngụy Đích không có trả lời, rồi lại từ trong người lấy ra một tấm khăn tay, nhúng vào đầm nước cho ướt một chút, nói với Sở Phong:
- Công tử đừng động!
Vừa nói xong lại lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người Sở Phong.
Sở Phong nhìn Ngụy Đích nhẹ nhàng giúp mình lau chùi, quả thực cho rằng đang nằm mơ. Tim hắn đập đột ngột nhanh hơn, càng nhảy càng nhanh, ngay cả bản thân mình cũng không khống chế được, hắn vội vàng nhắm lại hai mắt, không dám nhìn nữa.
Ngụy Đích sau khi giúp hắn lau sạch vết máu, lại đem bình sứ đưa cho hắn, nhưng thấy hắn nhắm hai mắt, bèn ngạc nhiên nói:
- Làm sao vậy?
Sở Phong vội mở mắt ra, xấu hổ cười cười, tiếp nhận bình sứ nói:
- Thuốc này rất thơm.
Ngụy Đích nói :
- Đây chính là trân dược tổ truyền của Tích Thủy Kiếm phái ta - Bách Nhật Truy Ngân Tán, chỉ cần vết thương chưa vượt quá trăm ngày, bôi lên thuốc này, không tới ba ngày, nhất định hoàn hảo như lúc ban đầu!
Sở Phong ha ha cười nói:
- Tổ sư của mấy người nhất định như cô rồi, xinh đẹp như thiên tiên, cho nên mới làm ra thứ đồ chơi này.
Ngụy Đích không để ý tới hắn, Sở Phong cầm lấy bình sứ, lọ vọ một hồi, vẫn không biết phải hạ thủ thế nào nữa.
Ngụy Đích thở dài, đưa tay thu hồi bình sứ, sau đó duỗi ngón tay vào bình sứ trét một chút, nói:
- Dược cao này bôi lên vết thương thì sẽ hơi đau, công tử phải chịu đựng một chút.
Nói xong ngón tay ôn nhu bôi lên trên người Sở Phong.
Quả nhiên, thuốc cao kia khi tiếp xúc với vết thương, tức thì sản sinh một tia đau đớn xé rách da thịt, ngay cả hán tử như Sở Phong cũng không chịu được phải rùng mình một cái.
- Rất đau sao?
Ngụy Đích ôn nhu hỏi.
- Không... không đau đâu.
Sở Phong cười cười, làm ra vẻ như không có việc gì, chỉ có điều nét cười đó thực sự rất gượng ép, da thịt nơi miệng vết thương còn đang run lên từng hồi.
Ngụy Đích tận lực đặt ngón tay xuống nhẹ nhàng, Sở Phong cắn răng chịu đựng, có Trích Tiên Tử giúp mình bôi thuốc, dù cho có đau nhức, cũng là một loại hưởng thụ mà.
Ngụy Đích giúp hắn bôi hết vết thương phía sau lưng, lại chuyển tới phía trước, vừa muốn duỗi ngón tay giúp hắn bôi vết thương trước ngực, nhưng thấy Sở Phong hai mắt đăm đăm nhìn mình, khuôn mặt mềm mại không khỏi đỏ lên, cắn môi nói:
- Công tử... nhắm mắt lại.
Sở Phong xấu hổ cười, vội nhắm mắt lại.
Ngụy Đích đang bôi thuốc, ngón tay rơi vào một đạo thương ngân nằm ngang trên ngực hắn, đột nhiên nói:
- Đạo thương ngân này là của Phi Tương Quân lưu lại?
Sở Phong đáp:
- Đúng vậy. Trước khi vào Vân Mộng Trạch, cô ấy quét ta một thương!
Nhưng lại không có mở mắt ra.
- Vết thương sâu như vậy, nhất định rất đau.
Ngụy Đích buồn bã nói.
Sở Phong gật đầu.
- Công tử... không hận nàng sao?
Ngụy Đích lại yếu ớt nói một câu, làm như hỏi, lại làm như đang tự nói.
Sở Phong ngẩn ra, nhớ tới tình cảnh cùng với Bàn Phi Phượng tại Vân Mộng Trạch, trên mặt lại bất giác lộ ra dáng tươi cười mà chỉ hắn có, dáng cười rất ngây thơ.