Tại trên kim đỉnh núi Võ Đang, đang đứng một lão tăng, một lão đạo còn có một vị sư thái, ba người đang nhìn về hướng Hồi Long Tự phía xa chính là ba vị sư tôn của Thiếu Lâm ,Võ Đang, Nga Mi ngày đó mở ra di huấn sư tổ, Từ Hàng, Hạc Tùng và Tịnh Diệt.
Từ Hàng nói:
-Hy vọng lần này sẽ không giết sai người vô tội!
Hạc Tùng nói :
-Chúng ta cũng chỉ là hành sự theo di huấn, cũng vì không để thiên hạ trăm họ lầm than.
Tịnh Diệt nói :
-Chẳng qua chúng ta so đo với một giang hồ hậu bối như vậy, dù sao cũng không phải là bản sắc của chính đạo!
Hạc Tùng nói :
-Đó cũng là tình huống bất đắc dĩ, vạn nhất hắn thực sự là cái người mà di huấn nhắc đến, sợ rằng...
Hạc Tùng cũng không nói tiếp.
Tịnh Diệt nói :
-Nga Mi chúng ta mới vừa bị Ma Giáo tập kích, vì thế không thể phái đệ tử tới đúng hẹn, mong rằng Hạc Tùng đạo huynh thứ lỗi.
Hạc tùng vội nói:
-Sư thái nói quá lời. Hiện nay ma đạo trong trong bóng tối đã bắt đầu nảy sinh, mong rằng Nga Mi sớm khôi phục để diệt trừ yêu ma.
Tịnh Diệt gật đầu nói:
-Diệu Ngọc mặc dù không thể đến dự hội, nhưng ta đã căn dặn Lãnh Nguyệt đi trước âm thầm xem xét.
Hạc Tùng nói :
-Dự hội lần này đều là đệ tử xuất sắc nhất các phái, hơn nữa còn có Lãnh Nguyệt âm thầm xem xét, nếu như vậy mà cũng giết không được y, đó càng thêm chứng minh y chính là người mà di huấn nói tới!
-A di đà phật!
Từ Hàng lúc này niệm một tiếng phật hiệu, Tịnh Diệt cũng khẽ nhíu mày, tuy nhiên cũng không có lên tiếng.
Hạc Tùng hình như cảm thấy bản thân lỡ mồm, vội nói:
-Việc đã đến nước này, chúng ta hãy cứ yên lặng xem tình thế phát triển đi.
-o0o-
Bên trong Hồi Long Tự , Mộ Dung cùng Tống Tử Đô nhìn nhau, Hoa Dương Phi cùng Thanh Bình Quân nhìn nhau, ai cũng không có di chuyển. Bên kia, ba thanh trường kiếm của Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung áp sát bao vây lấy Sở Phong, mà ở cửa, cổ tay Ngụy Đích bị Lãnh Nguyệt nắm chặt, lòng vô cùng lo lắng : tiểu tử này sao còn chưa rút kiếm!
Sở Phong bị bức cho liên tiếp gặp nguy hiểm, tuy nhiên hắn vẫn không có rút kiếm, hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đương nhiên biết tình cảnh của mình có bao nhiêu hung hiểm, càng là hung hiểm, bản thân càng phải bình tĩnh:
Ở đây chỉ có Tống Tử Đô và Thanh Bình Quân là một lòng muốn đẩy mình vào chỗ chết, vô cùng may mắn là bọn hắn đã bị Mộ Dung và Hoa Dương Phi giữ chân, không thể hướng về mình xuất thủ, mà Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung nhìn như xuất kiếm rất mạnh, kỳ thực đều có bảo lưu lại, vẫn chưa toàn lực thi triển, nhiêu đó cũng làm cho Sở Phong có cơ hội thở dốc.
Tống Tử Đô đương nhiên cũng nhìn ra Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung đang do dự, ai cũng không chịu hạ sát thủ trước, tình hình có chút vi diệu. Bây giờ còn có một nhân vật rất then chốt — Vô Giới, hắn từ đầu đến giờ vẫn là hai tay tạo thành hình chữ thập, hai mắt khép hờ, hình như đối với tất cả cũng chẳng quan tâm. Hắn không ra tay đương nhiên sẽ tốt nhất, nếu như hắn xuất thủ sợ rằng hơn phân nửa sẽ tương trợ cho Sở Phong.
Tống Tử Đô hai mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn Mộ Dung, lại mở miệng nói :
-Cốc huynh, Lữ huynh, Thương huynh, thả hổ về rừng, di hoạ vô cùng!
Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung kiếm thế đều chặt thêm, "Tê tê" Sở Phong ngay lập tức trúng hai kiếm, mặc dù vết thương không sâu, nhưng cũng là huyết nhiễm trường sam.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.comSở Phong cũng thầm may mắn: nếu không phải là mấy ngày trước mình rơi vào hố bị thiên ma nữ "Giáo huấn" một phen, sợ rằng đã sớm bị ba thanh trường kiếm đâm xuyên tim rồi.
Kiếm thế của Cốc A, Lữ Hoàn, Thương Chỉ Ung lại chặt thêm một phần, ba thanh trường kiếm đâm thẳng mi tâm, yết hầu cùng hậu tâm của Sở Phong, đã lộ ra sát khí! Đúng lúc này, Vô Giới giống như đang nhập định bỗng nhiên mở mắt nói :
-A di đà phật, trừ ác tức là làm việc thiện! Nếu yêu ma ngay giữa đường, tiểu tăng có thể nào bỏ mặc ngồi xem !
Thân hình phút chốc chớp hiện vào bên trong kiếm quang, hữu chưởng như thiểm điện đánh ra, chính là tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Phục Ma Chưởng. "Ba" một tiếng Phục Ma Chưởng của Vô Giới đánh trúng vai phải Sở Phong, đẩy toàn bộ thân thể Sở Phong nghiêng một bên, "Ti" trường kiếm của Lữ Hoàn vừa xẹt qua yết hầu Sở Phong, trường kiếm của Thương Chỉ Ung cũng đã kề sát phía sau lưng Sở Phong, mà trường kiếm của Cốc A vốn đang đâm hướng mi tâm Sở Phong cũng không thể không thu hồi, bởi vì cái đầu trọc của Vô Giới vừa lúc ngăn trở mũi kiếm của hắn.
Lần này cũng không biết Vô Giới là cố tình hay là vô ý, dù sao thì cũng làm cho Sở Phong tránh thoát một kiếp.
Ba thanh trường kiếm lại hướng áp sát tới Sở Phong, Vô Giới tại bên trong kiếm ảnh chọc trái đánh phải, tuy là một chưởng tiếp một chưởng đều đánh vào Sở Phong, tuy nhiên thân hình hắn nếu không phải ngăn trở Cốc A, thì chính là che khuất Lữ Hoàn xuất kiếm, khiến cho bọn họ vô pháp thi triển, mà chưởng kình của hắn đánh trên người Sở Phong, nghe như lớn tiếng, nhìn như hùng hậu ác liệt, nhưng Sở Phong lại không có việc gì, chỉ là thân thể xiêu vẹo, hoặc là hơi nghiêng một cái, tuy nhiên trong những lúc xiêu vẹo, hơi nghiêng đó, lại thường thường giúp cho hắn khéo léo né qua kiếm phong trí mạng .
Sở Phong đương nhiên nhìn ra Vô Giới là đang âm thầm trợ giúp mình, nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn là không cách nào thoát thân được, trên người vết thương đang tăng nhanh, vả lại càng ngày càng trí mạng.
-Còn không rút kiếm!
Ngụy Đích đang đứng ở cửa đau khổ quan sát, rốt cuộc nhịn không được hô lên. Ánh mắt băng lãnh của Lãnh Nguyệt liền đảo qua Ngụy Đích, Ngụy Đích cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn bà ta.
Sở Phong vẫn không có rút kiếm, hắn bị bức tới một cây cột trụ lớn trong góc đại điện, như vậy thì càng thêm hung hiểm, lui không thể lui. Lúc này Cốc A, Lữ Hoàn cùng Thương Chỉ Ung ba thanh trường kiếm đồng thời hướng ngực Sở Phong đâm tới, xem ra nhất định nguy mất.
Sở Phong hét lớn một tiếng, song chưởng vận công lực toàn thân đẩy về phía trước, tiếp theo hai cánh tay rút về, hai chân thoắt điểm nhẹ lên mặt đất, lưng dán vào cây cột đằng không bay lên, chính là thế "Tiêu Dao dẫn bơi trên nước xa thiên lý, bơi cực nhanh lên chín tầng mây" của Tiêu Dao Tử!
"Kịch" ba thanh trường kiếm đồng thời đâm vào trụ gỗ, Sở Phong lên được tới phân nửa trụ gỗ, thế lên đã hết, tuy nhiên hai tay hai chân hắn duỗi về phía sau kẹp chặt, lưng ôm lấy trụ gỗ như thằn lằn nhanh chóng bò lên đỉnh!
Hai mắt Lãnh Nguyệt chợt lóe sáng:
-Bối Nguyệt Du Thiên? ! Quả nhiên là dư nghiệt của Tinh Ma!
Trong tiếng quát đang muốn phi thân chặn lại! Nháy mắt lại thấy hai mắt đẫm lệ lóng lánh của Ngụy Đích nhìn mình, trong lòng không khỏi mềm xuống!
Mắt thấy Sở Phong sẽ leo tới nóc nhà, Tống Tử Đô vốn trước đó vẫn đưa lưng về phía trụ gỗ, hai mắt luôn nhìn Mộ Dung, đột nhiên nhảy về phía sau, thân hình xoay chuyển tại không trung, trường kiếm đã nắm trong tay, thẳng hướng yết hầu Sở Phong đâm tới!
Một chiêu "Đảo Nghịch Càn Khôn" này của Tống Tử Đô thực sự nhanh như tia chớp, vả lại không hề có điểm báo trước, Mộ Dung muốn ra tay ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi. Vô Giới đang đứng ở dưới trụ bỗng nhiên lăng không phi lên, song chưởng tề xuất, "Oanh!" Đánh vào trên người Sở Phong, đẩy cả người Sở Phong nhảy vọt thẳng lên trên, "Rầm" đầu đụng xuyên mái ngói bay ra ngoài.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt lóe lên, thân hình đang muốn bay lên, "Sư phụ..." Bên tai vang lên một tiếng gọi thảm thiết của Ngụy Đích, Lãnh Nguyệt trong lòng rùng mình, cuối cùng dừng lại.
Tống Tử Đô vội vàng xoay thân hình, gắng gượng thu hồi thanh trường kiếm đã xuất ra, bởi vì hiện tại mũi kiếm của hắn đang hướng về cái đầu trọc của Vô Giới.
Khi mọi người nhảy ra ngoài đại điện, đã không thấy thân ảnh Sở Phong đâu nữa.
-Đuổi theo!
Tống Tử Đô quát một tiếng, mang theo vài đệ tử Võ Đang mau chóng đuổi theo!
-Hừ, ta cũng không tin ngươi có thể trốn thoát được gót giày của Thanh Bình Quân ta!
Thanh Bình Quân lắc thân mình cũng đuổi theo!
Cốc A, Lữ Hoàn,Thương Chỉ Ung hơi chút do dự, cũng đuổi theo.
Sở Phong mặc dù tìm được đường sống trong chỗ chết, trốn thoát khỏi Hồi Long tự, tuy nhiên với sự xuất hiện của Tàng Thiên Linh Châu, căn bản không cần phải minh chủ Võ Đang phát ra hiệu lệnh, toàn bộ võ lâm cũng đều sẽ tranh nhau ùa đến mà truy sát hắn để cướp giật linh châu, hắn còn có thể trốn được sao?
-Hết Quyển 4-
Quyển 5: Vong Mệnh Thiên Nhai