Hôm nay đúng dịp, mấy thầy trò đều có mặt ở tiệm thuốc Hồ Ký, trong tiệm bệnh nhân cũng ít, xem ra khá thanh nhàn. Hồ đại phu xem xét mắt cá chân Lâm Lan, xác định không có gì đáng ngại, mấy thầy trò ngồi xuống trò chuyện.
Hồ đại phu liếc nhìn Lý Minh Doãn yên lặng ngồi một bên uống trà, vuốt vuốt chòm râu lơ thơ, thở dài nói: “Lâm Lan vốn là học trò thông tuệ nhất của ta, vốn định dạy con thêm hai ba năm, khi đó con có thể xuất sư, có thể hành y cứu người trong đời, đáng tiếc con lại muốn rời đi.”
Ba vị sư huynh bên cạnh không hẹn cùng tỏ vẻ xấu hổ.
Lâm Lan yên lặng: Sư phụ a sư phụ, đời trước học trò đã xuất sư rồi có tính không, bất quá, hai năm qua theo ngài học được không ít.
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Hồ đại phu, Lâm Lan vô cùng xúc động, không khỏi cảm thán: “Sư phụ, học trò tới kinh thành vẫn có thể làm nghề y mà.”
Hồ đại phu nhìn Lý Minh Doãn một cái, nói: “Nào có dễ dàng như vậy?”
“Sư phụ, sự do người làm.” Lâm Lan xem thường, chuyện nàng muốn làm ai có thể ngăn được?
Đôi mắt vốn hơi mờ mờ của Hồ đại phu đột nhiên sáng ngời, vốn đang tiếc nuối lại bỗng nở nụ cười tươi sáng, nếp nhăn hiện lên vô số.
“Lâm Lan có thể nghĩ như vậy, vi sư rất vui mừng.”
Mạc Tử Du cười cười nói: “Sư muội, tương lai nếu muội mở tiệm thuốc thì cho sư huynh làm tiểu nhị nhé.”
Lâm Lan vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Du, chăm chú nhìn hắn rồi nghiêm trang nói: “Ngũ sư huynh, cho huynh làm tiểu nhị chẳng phải uổng phí nhân tài rồi sao, người như huynh phải là đại phu ở quầy chứ.”
Nhị sư huynh Vương Đại Hải cũng góp chuyện: “Sư muội, lúc đó đừng quên Nhị sư huynh của muội, an bài việc cho ta đấy.”
Lâm Lan rất hào phóng nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó huynh muội chúng ta thi triển y thuật, ai ai cũng biết là từ tiệm thuốc lâu đời xuất sư.”
Đại sư huynh Triệu Nhân vội la lên: “Các sư đệ đi, còn dư lại ta cùng sư phụ thì làm sao giờ? Trong tiệm chỉ có hai người thì bận lắm.” Triệu Nhân là người trung hậu chân thật, tư tưởng hết sức đơn giản, mọi người đùa gì cũng tin.
Mọi người cười ha ha.
Hồ đại phu vui vẻ, cười ha ha nói: “Xem ra lão phu lại phải chiêu đồ, Triệu Nhân, mau viết bố cáo đi.”
Đại sư huynh Triệu Nhan sầu khổ “Dạ” một tiếng, thật sự là đi viết bố cáo. Lâm Lan được một trận cười ha hả. Lý Minh Doãn cũng buồn cười, rất thích không khí nơi này, vô cùng ấm áp.
“Các con trò chuyện với nhau đi, Lý công tử, mời công tử theo lão phu tới đây một chút.” Hồ đại phu đứng dậy gọi Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn đặt chén trà nhỏ xuống theo Hồ đại phu vào nội đường.
Sư phụ vừa đi, mặt Mặc Tử Du tràn đầy vẻ thần bí: “Ai nha, tiểu sư muội, muội cùng Lý tú tài là sao? Khắp huyện thành Phong An đều truyền tin cướp cô dâu đấy, phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng bàn tán về hai người bọn muội, mau mau nói xem nào, giải thích nghi hoặc của các sư huynh.”
“Đúng rồi, nếu hôm nay muội không đến tiệm thuốc, ta còn định tới Diệp phủ tìm muội.” Vương Đại Hải hiếu kỳ nói.
Lâm Lan trợn mắt, chuyện chấn động ư?
“Cái này… thật ra cũng không có gì đáng nói, duyên phận đến, cứ thuận theo thôi.” Lâm Lan giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
“Không được, muội không được nói qua quýt, nói nhanh sự tình cướp cô dâu ngày đó.” Mạc Tử Du không chịu, đuổi tận không buông.
Không phải là muốn kể qua loa, mà là có nhiều chuyện nhiều người không nên biết.
“Ngũ sư huynh, nếu huynh đem lòng hiếu kỳ này dùng học y thuật, sớm muộn có thể làm một đại phu tốt rồi.” Lâm Lan tránh nặng tìm nhẹ.
“Đừng đánh trống lảng, nói mau.” Vương Đại Hải cũng thúc giục.
Lâm Lan chạy không khỏi, không thể làm gì hơn là đem tình hình hôm đó lược giản vài phần nói lại.
Mạc Tử Du nghe được Lưu quản gia kia làm khó Lâm Lan, không khỏi nắm chặt tay thành quả đấm oán giận nói: “Lão già họ Trương, có ngày nào đó hắn mời sư phụ chuẩn bệnh, ta sẽ đổ thuốc xổ xuống giếng nhà hắn, hại cho cả nhà hắn phải chết.”
“Đúng đấy, Lâm Lan, sao muội ngây thơ vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không tới tìm các sư huynh, chúng ta có phải vô dụng đâu, nhất định phất cờ hò reo trợ uy giúp muội.” Vương Đại Hải trách cứ.
“Cái kia… Không phải có Lý Minh Doãn rồi sao? Không cần phiền các sư huynh đâu.” Lâm Lan cười nói, trong lòng rất cảm động, sư phụ và mấy vị sư huynh rất thương nàng, luôn xem nàng như người một nhà, thử nghĩ xem, rất nhanh sẽ rời đi, không biết bao giờ mới gặp lại, bất giác dâng lên nỗi thương cảm, thầm hạ quyết tâm, đợi sau này mở tiệm thuốc ở kinh thành, nhất định mời sư phụ và các sư huynh lên đó.
Vừa hàn huyên mấy câu, Lý Minh Doãn cầm tờ đơn thuốc ra ngoài, giao cho Vương Đại Hải, nhờ hắn hốt thuốc giúp.
Lâm Lan vội tới nói: “Để tôi làm cho, vừa lúc trong tiệm có bệnh nhân tới, Vương Đại Hải cùng Mạc Tử Du cũng bận rộn.
Lâm Lan mở đơn thuốc ra, vừa nhìn thấy là một thang phụ tử, có tác dụng cho việc chữa chứng đau nhức của bệnh viêm khớp mãn tính ở các đốt ngón tay, trừ hàn.
“Để cho bà ngoại anh hả?”
Lý Minh Doãn gật đầu: “Bệnh cũ nhiều năm, đợt này càng lúc càng nghiêm trọng.”
“Thật ra, bệnh này không thể chỉ trị phần ngọn là xong, bệnh từ trong người, là do tỳ trống rỗng, thận trống rỗng, tam tiêu không thông, cho nên còn phải điều tỳ, cố thận, thông tam tiêu, thông kinh lạc, đơn thuốc này uống để điều trị tỳ thận trước, về phần thông tam tiêu cùng kinh lạc, chỗ của tôi có một phương pháp, tôi viết cho anh, anh về nói cho bà ngoại anh biết, nhưng cứ bảo là sư phụ tôi viết, còn về xoa bóp, anh tìm một nha hoàn thông minh tới tôi dạy cho. Để cho cô ấy hằng ngày xoa bóp cho bà ngoại anh, anh chớ xem thường cách xoa bóp, chính ra, phương pháp xoa bóp còn hữu hiệu hơn so với uống thuốc đấy.” Lâm Lan vừa nói vừa cầm bút viết phương thuốc cho hắn.
Lý Minh Doãn nhìn đơn thuốc nàng kê, chân mày cau lại, vẻ mặt chuyên chú, nghiễm nhiên có kinh nghiệm của một vị đại phu, tim bất giác đập loạn nhịp, nàng cùng Hồ đại phu có cùng ý, nàng đưa ra cách ăn uống bổ để củng cố tỳ thận, còn đề cập tới việc châm cứu trị liệu, có điều bà ngoại sợ đau, chịu không được cơn đau khi châm cứu, sống chết không nghe, đành phải chiều, thử phương pháp xoa bóp xem thế nào.
“Thuốc đã lấy rồi, chúng ta mang theo hay gọi tiểu nhị đem về?” Lâm Lan nhanh nhẹn gói thuốc, hỏi Lý Minh Doãn.
Lý Minh Doãn phục hồi tinh thần, nhìn thấy trên quầy đã chỉnh tề mười bốn gói thuốc, không khỏi ngạc nhiên: “Cô… Nhanh như vậy?”
“Nói đùa hả, tiểu sư muội của chúng ta hốt thuốc tuyệt đỉnh, trước kia bọn ta thường chơi trò này, năm người đều kém hơn muội ấy, không cần cân đo, đúng không sai một li.” Mạc Tử Du cầm một tờ đơn thuốc tới, thuận tiện khoe khoang giùm Lâm Lan, sau đó híp mắt nói: “Sư muội, thuận tay bốc giùm huynh đơn này đi.”
Lâm Lan liếc hắn một cái: “Sao huynh không chịu làm hả?” Ngoài miệng oán trách nhưng mắt lại nhanh nhẹn liếc nhìn đơn thuốc, nhớ kỹ vị thuốc rồi nhẩm tính tiền, sau đó xoay người mở các ngăn thuốc, bốc ra phân đều các mặt giấy, kiểm tra rồi gói kỹ lại, công phu trước sau chỉ hết thời gian khoảng vài hớp trà.
Mạc Tử Du nhìn Lý Minh Doãn đang kinh ngạc, tự hào nói: “Thế nào? Sư muội ta lợi hại không, tuy nhiên, cái sư muội lợi hại nhất không phải điểm này đâu…”Mạc Tử Du vừa nói vừa liếc Lâm Lan, định tới bên Lý Minh Doãn nói thầm với hắn.
Lâm Lan lập tức trừng mắt đi tới uy hiếp nói: “Ngũ sư huynh, không được nói xấu muội, không thì huynh đợi đấy.”
Mạc Tử Du le lưỡi làm mặt quỷ vội vàng chạy đi.
Lý Minh Doãn tò mò không thôi, Lâm Lan còn cái điểm gì lợi hại hơn nữa vậy?