Thấy trong đôi mắt gương mặt ôn nhuận như ngọc hiện lên một tia kinh ngạc, Lâm Lan biết hắn đã nhận ra nàng, lại càng chột dạ, khóe môi giật giật, cười cứng ngắc, quả nhiên là lúng túng vạn phần.
May mắn là ánh mắt của hắn chỉ lướt qua mặt nàng một chút rồi rời đi, chắp tay thi lễ, Lý Minh Doãn cũng rút tay về trả thi lễ.
Hai bên yên lặng không tiếng động, Hoa Văn Bách khẽ nghiêng người, ý bảo bọn họ đi trước, Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, vịn vai Lâm Lan vượt qua.
Đi được độ mười bước, nghe người hầu phía sau nói nhỏ: “Hoa đại phu, đi bên này.”
Hoa Văn Bách thu hồi ánh mắt, xoay người đạp tuyết đi về phía trước, hắn ngưỡng mộ danh vị nhị thiếu phu nhân Lý gia đã lâu, ngày đó nói chuyện với Lâm Phong, cảm thấy Lâm Phong học thức phong phú, phản ứng nhạy bén, nghĩ bụng, người bên cạnh nhị thiếu phu nhân Lý gia lợi hại như thế, hẳn nhị thiếu phu nhân Lý gia lại càng cao thâm, không nghĩ tới Lâm Phong chính là nhị thiếu phu nhân Lý gia. Sau vài giây kinh ngạc, hồi tưởng lại vẻ mặt lúng túng vừa rồi của nhị thiếu phu nhân, trong lòng có chút hối hận, nếu như vừa rồi không nhìn thẳng mặt có lẽ sau này còn có cơ hội trò chuyện, hôm nay hai bên đối diện, sợ là khó gặp lại.
Lâm Lan dùng dư quang nhìn Minh Doãn, hắn cũng đang nhìn nàng, đôi mắt u ám trống rỗng mang theo một loại đạm mạc xa cách, Lâm Lan không khỏi căng thẳng trong lòng, chợt nhớ tới hôm đó cùng Hoa Văn Bách nói chuyện quên cả thời gian, lại không về nói lại với hắn, mà hắn quan tâm chuyện của nàng, khẳng định sẽ đi hỏi Văn Sơn…
“Không nghĩ tới phụ thân mời danh y tới xem bệnh cho Lưu di nương, có thể thấy được phụ thân đối với Lưu di nương sủng ái vô cùng.” Lâm Lan cố gắng tìm chuyện nói.
“Nàng biết hắn?” Hắn nhàn nhạt hỏi, bàn tay ôm ngang hông Lâm Lan thu về, chắp ở phía sau lưng.
“Nhận ra được. Có một lần chàng theo ta đi làm thầy lang đi đường, sau đó thiếu chút nữa bị cấp trên chàng bắt được, chàng sống chết không chịu đi theo ta nữa, một mình ngồi uống trà, lúc ta tiếp tục hành nghề thì gặp hắn, coi như là từng gặp mặt một lần, hôm đó hẹn ở nhà hàng với bên cung cấp dược liệu, hắn cũng tới, bởi vì hôm đó ta giả dạng nam tử, hắn nhận ra ta, cho là ta làm việc cho Lý gia, liền hẹn ta uống trà, ta nghe nói hắn chính là thiếu gia Đức Nhân đường nổi danh nên nổi tâm tư muốn dò la A Giao nhà hắn, sau đó ngồi uống trà với nhau hơi lâu, hôm nay sợ là bị hắn nhận ra, đúng là không hay chút nào.” Lâm Lan đem chân tướng sự việc hai người quen biết nhau giải thích một lượt, hi vọng Lý Minh Doãn không hiểu lầm.
Hắn mặc nhiên một lúc lâu, trong ngách nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng giày vải đạp trên tuyết, xột xoạt, xột xoạt… Càng vào sâu trong ngách càng tĩnh mịch, đêm tuyết vắng lặng.
Lâm Lan thật lâu không nghe hắn trò chuyện, trong lòng bất an, lại vừa lo lắng vừa có chút tức giận, nàng đã giải thích rất rõ ràng rồi, hắn còn không tin sao? Chuyện hắn và Bạch Huệ, hắn chẳng bao giờ giải thích với nàng, mỗi lần đều nói nàng muốn thế nào thì thế đó, nghe thật giống như hắn cùng Bạch Huệ thực sự không có gì, nhưng trong lòng nàng thực sự không thoải mái, chuyện này nàng còn chưa tính toán với hắn đâu.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp, nói: “Sau này không nên giả nam nữa.”
Mặc dù hắn biết Lâm Lan cùng Hoa Văn Bách kia không có gì, nhưng vừa rồi ánh mắt Hoa Văn Bách nhìn Lâm Lan làm hắn khó chịu, thân là nam nhân, hắn biết rõ trong ánh mắt kia nhắn nhủ tin tức gì, có kinh ngạc, cũng có tiếc nuối, Hoa Văn Bách tiếc nuối cái gì? Không phải là hắn muốn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là Hoa Văn Bách đối với Lâm Lan nhất định có chút ít tâm tư.
Lâm Lan ngây ngốc, đang muốn đáp lại thì thấy phía trước một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, nàng quát lớn: “Là người nào lén lén lút lút ở đây?”
Lý Minh Doãn xoay người nhìn lại đã không thấy bóng người đâu, lại quay sang nhìn Lâm Lan: “Nàng không nhìn lầm chứ?”
Lâm Lan tiến lên mấy bước, tới chỗ bóng đen vừa dừng lại, chỉ vào một chuỗi dấu chân trên mặt tuyết: “Chàng nhìn xem, chuỗi dấu chân này, người này vào phòng ngoài.”
Lý Minh Doãn nhìn một chút trên mặt đất, nói với Lâm Lan: “Nhất định có người không yên lòng đối với Lưu di nương, nhưng là phụ thân vẫn còn đang ở đây.”
Trong lòng hai người biết rõ, nhất định là mụ phù thủy cho người đến dò la tin tức.
Vào Tây viện, A Tấn canh giữ ở cửa tiến lên đón, hành lễ với hai người: “Lão gia ở bên trong chờ nhị thiếu phu nhân.”
Lý Minh Doãn hỏi: “Mới vừa rồi có ai tới đây?”
Ánh mắt A Tấn lóe lên một cái, trả lời: “Trừ Hoa đại phu, tiểu nhân không gặp ai khác.”
Lý Minh Doãn gật đầu, ôm Lâm Lan đi vào bên trong.
Chưa vào tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Lưu di nương: “Không nghĩ tới, phu nhân lại ác như vậy, nếu trễ chút nữa, tính mạng nô tỳ cũng không còn rồi…”
Lại nghe được cha già nói: “Nàng đừng vội, ta đã cho người truyền Lâm Lan qua xem tình hình cho nàng, nếu con bé cũng chuẩn bệnh như thế, bổn lão gia nhất định sẽ thay nàng làm chủ…”
Tiễn Thu ngoài cửa thấy nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân tới, vội vàng thông truyền, xốc rèm mời hai người đi vào.
“Phụ thân… ” hai người thi lễ với Lý Kính Hiền.
Vẻ mặt Lý Kính Hiền ngưng trọng: “Lâm Lan, con nhìn qua cho Lưu di nương một chút, rốt cuộc nàng bị làm sao? Khó chịu thế nào?”
Lý Minh Doãn rất tự giác tránh ra phòng ngoài.
Lâm Lan biết y thuật Hoa Văn Bách cao thâm, chuẩn bệnh không thể lầm, cho nên tinh thần thoải mái tới bắt mạch cho Lưu di nương.
Hai mắt Lưu di nương sưng đỏ, nước mắt giàn rụa, thê lương thống khổ nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan bắt mạch, trong lòng trầm xuống, ghé vào bên tai Lưu di nương nhẹ nhàng hỏi một câu. Lưu di nương ngẩn ra, sau đó liền gật đầu, vẻ mặt lo sợ không yên: “Nhị thiếu phu nhân, còn có thể chữa sao?”
Lâm Lan làm động tác “suỵt” im lặng, đứng dậy tới bàn viết một tờ giấy, giao cho Lý Kính Hiền, cười nói: “Lưu di nương chỉ là cơ thể nhiễm lạnh, nên bụng khó chịu, không có gì đáng ngại, con đã viết cho di nương đơn thuốc.”
Lý Kính Hiền nhìn tờ giấy trên tay, mặt như phủ một làn sương mỏng, trong mắt hiện lên sự giận dữ, cơ hồ không nhịn được muốn phát tác, đột nhiên Lâm Lan viết một câu mở đầu… Cẩn thận có thần báo bên tai, hắn vội vàng ngăn lại hỏa khí.
Lưu di nương không có nhìn phương thuốc kia, nghe Lâm Lan nói nhẹ, không tin nói: “Nhưng Hoa đại phu nói…”
Lâm Lan cười một tiếng cắt đứt lời của cô ta: “Ta vô cùng tin tưởng y thuật của bản thân mình, ban đầu bệnh của phu nhân Tĩnh Bá Hầu, ngay cả thái ý đều nói không thể làm gì, chẳng phải là ta chữa được sao?”
“Nhưng là… ” Lưu di nương không hiểu ra sao, mới vừa rồi nhị thiếu phu nhân còn hỏi cô ta hạ thân còn ra chấm đỏ nữa không, bệnh trạng người trúng độc thủy ngân chính là trên người có chấm đỏ, còn bị đau bụng, buồn nôn, nhị thiếu phu nhân hỏi như vậy rõ ràng là biết rồi, vì sao còn nói chỉ bị nhiễm lạnh?
Lý Kính Hiền lên tiếng nói: “Y thuật của Lâm Lan, ta tin, cứ yên tâm mà chữa trị.”
Lâm Lang ghi hai tờ đơn thuốc, một tờ là phương pháp giải độc thủy ngân cùng thực đơn ăn uống hàng ngày: Ăn uống phải chú ý ngang bằng với uống thuốc. Một tờ là phương thuốc trị thân thể nhiễm lạnh, đều giao cả cho cha già.
“Phụ thân cứ theo như đơn này hốt thuốc, để cho Lưu di nương điều trị, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ ổn, có điều, thân thể hàn chưa ổn, tốt nhất chưa nên có thai.” Lâm Lan nói nhỏ dần: “May mắn là di nương phát bệnh lúc này, nếu không may lúc có bầu sợ rằng tình hình sẽ tệ vô cùng, nếu đứa bé không phải chết từ trong bụng mẹ cũng sẽ là dị dạng, một chiêu này, thật sự là quá mức ác độc tàn nhẫn rồi, tổn hại âm đức…Nhưng trước mắt sắp sang năm mới, phụ thân đừng nên tức giận, chờ qua năm rồi nói sau, lại nói phụ thân cũng cần chứng cớ… Mới vừa rồi lúc con dâu đến có thấy bóng người từ sân này đi ra, chợt lóe đã không thấy tăm hơi, Minh Doãn hỏi A Tấn, A Tấn nói không nhìn thấy ai.”
Sắc mặt Lý Kính Hiền trắng bệch, đã giận là không kềm được, mụ già chết tiệt, thủ đoạn âm ngoan độc ác, dám bố trí tai mắt bên cạnh hắn. Lý Kính Hiền đem đơn thuốc giải độc nhét vào tay áo, ôn tồn nói với Lâm Lan: “Cha biết rồi, cực khổ cho con mạo hiểm gió tuyết tới một chuyến.” Sau đó lớn tiếng gọi A Tấn.
A Tấn lên tiếng đi vào, cúi đầu nghe lệnh.
Lý Kính Hiền đem đơn thuốc trị hàn cho A Tấn, phân phó: “Ngươi mau đi tiệm thuốc bốc thuốc về.”
A Tấn nhận đơn thuốc xong vội vã đi ra ngoài.
Lâm Lan quỳ gối thi lễ: “Con dâu cáo lui trước.”
Lý Kính Hiền thở dài: “Con về trước đi, con biết phải nói như thế nào rồi đấy.”
Lâm Lan mỉm cười: “Con dâu hết thảy nghe theo ý tứ phụ thân.”
Lý Kính Hiền hài lòng gật đầu, phất tay một cái để cho Lâm Lan về trước.
Lý Minh Doãn thấy nàng đi ra, hỏi: “Lưu di nương bệnh tình sao?”
Lâm Lan nhẹ giọng nói: “Trở về rồi nói.”
Tại Lạc Hà trai, Ngân Liễu trở lại đổi vị trí trực phòng cho Ngọc Dung. Làm nhiệm vụ buổi tối, bình thường là Ngân Liễu cùng Như Ý một tổ, Ngọc Dung cùng Bạch Huệ một tổ.
“Ngọc Dung, Như Ý cùng nhị thiếu phu nhân đi ra ngoài, đoán chừng sắp trở lại, ta đã chuẩn bị giường chiếu xong xuôi, bình nước nóng đã chuẩn bị sẵn, nước nóng thì đang trên bếp lò, về bữa khuya thì Quế tẩu đã làm canh trứng,…”
Ngọc Dung cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, ta biết rồi, cô cứ yên tâm, Bạch Huệ, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Bạch Huệ đang ngồi trên giường thêu hoa, nghe thấy Ngọc Dung gọi mình, Bạch Huệ chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngân Liễu, âm dương quái khí nói: “Hay là Ngân Liễu chịu cực khổ thêm chút nữa, ở bên đó trực phòng.”
Ngọc Dung không biết lúc trước Ngân Liễu cùng Bạch Huệ đụng chạm, cười giỡn nói: “Hôm nay cô định lười biếng sao?”
Bạch Huệ cười lạnh một tiếng: “Ta nào dám, chỉ là có người không yên tâm với người hầu hạ bên cạnh, cho nên tự mình chịu cực khổ chút đi.”
Cẩm Tú bên cạnh kéo kéo Bạch Huệ, nhỏ giọng nói: “Bạch Huệ tỷ, tỷ làm sao thế? Giận ai vậy?”
Bạch Huệ không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục thêu thùa.
Ngân Liễu đã sớm không nhịn được Bạch Huệ, không vì gì khác vì cô ta vài lần dính chặt vào nhị thiếu gia, nàng nhìn đến chán. Liền cười lạnh nói: “Cô có đi làm nhiệm vụ hay không, chuyện này không phải ta nói là được, tự mình đi hỏi Chu mama hoặc là hỏi nhị thiếu phu nhân, mà cô cũng không cần hỏi nhị thiếu phu nhân, chỉ vô ích.”
Sắc mặt Bạch Huệ trắng nhợt, đặt mạnh khung thêu trên tay xuống: “Ngân Liễu, hôm nay cô nói rõ với ta, ta làm gì sao? Tại sao làm gì cũng phải nhìn sắc mặt cô.”
Ngân Liễu cười nói: “Bạch Huệ tỷ nói đùa, người nào không biết tỷ là hầu hạ thân cận bên nhị thiếu gia, so với người khác tôn quý hơn vài phần, nói không chừng ngày nào đó lên làm di nương, lúc đó ai phải nhìn sắc mặt ai?”
Cẩm Tú nghe giọng hai người sặc mùi thuốc súng, vội vàng khuyên nhủ: “Tất cả mọi người là tỷ muội, có gì từ từ nói chuyện.”
Ngọc Dung lờ mờ hiểu vài phần, tâm tư Bạch Huệ có ai là không biết, chẳng qua nàng cùng Ngân Liễu theo chân nhị thiếu phu nhân tới, tự nhiên trong đầu hướng nhị thiếu phu nhân, sẽ suy nghĩ vì nhị thiếu phu nhân, mà những người khác, đã ở chung với Bạch Huệ nhiều năm, giao tình không ít, chỉ sợ là ước gì cho Bạch Huệ ngồi được vào vị trí di nương.
Bạch Huệ tức tới mức ngực phập phồng, bực bội nói: “Ai muốn làm di nương? Chúng ta làm nô tỳ một lòng muốn làm thế nào để hầu hạ chủ tử cho tốt, hết lòng hết dạ vì chủ tử, chẳng lẽ ta làm áo bông cho nhị thiếu gia cũng đáng bị cô chê cười sao?”
Ngân Liễu châm chọc nói: “Vâng, Bạch Huệ tỷ có lòng, biết quan tâm, nghĩ so với nhị thiếu phu nhân còn chu đáo, còn quan tâm nhị thiếu gia hơn vài phần.”
Bạch Huệ tức đỏ mắt: “Cô đừng nói mò, ở đây có ai là không tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử? Tại sao lại quở trách mình ta?”
Ngọc Dung sợ hai người ầm ĩ, … không ưa là không ưa chứ chẳng có lý do gì… nhưng nếu vì vậy mà gây lộn, để Chu mama hoặc nhị thiếu phu nhân biết thì lớn chuyện rồi. Nhị thiếu phu nhân đã nhắc kỹ, mọi người phải chung sống hòa thuận, tâm tư Bạch Huệ, trong lòng nhị thiếu phu nhân hiểu rõ, tự nhiên sẽ có cách sắp xếp, cần gì các nàng can thiệp, gây náo loạn với Bạch Huệ. Liền lôi Ngân Liễu, nói: “Cô nói ít vài lời đi, cẩn thận Chu mama biết thì lại phải chịu phạt.”
Ngân Liễu vốn định châm chọc thêm vài câu nữa để cho Bạch Huệ tỉnh lại nhưng ánh mắt bén nhọn của Ngọc Dung làm nàng dừng lại, không thể làm gì khác là nuốt lời kia lại, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống giường của mình.
Cẩm Tú nhìn Bạch Huệ khóc không khỏi có chút tức giận với Ngân Liễu: “Tất cả mọi người đều là tỷ muội, xưa nay vẫn tốt đẹp, sao phải tự mình làm khổ mình.” Vừa nói vừa đưa khăn lau nước mắt cho Bạch Huệ: “Đừng khóc nữa, người không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì, nếu tâm tình tỷ không tốt, tối nay ta đi làm nhiệm vụ thay tỷ.”
Ngân Liễu mới vừa nén cơn giận xuống bị mấy câu của Cẩm Tú khơi lại, liền giễu cợt: “Cẩm Tú, cô đừng tự mình đa tình, đoạt chuyện tốt người ta, coi chừng trong lòng người ta giận cô đấy.”
Bạch Huệ khóc ròng nói: “Ta biết các người theo gót nhị thiếu phu nhân tới liền đắc ý, các người giỏi rồi, ước gì những người như chúng ta đi thật xa, chỉ còn lại hai người hầu hạ chủ tử, được, ta liền đi từ biệt, để nhị thiếu phu nhân đuổi ta, vừa lòng các người.” Vừa nói vừa đi xuống định lao ra bên ngoài, Cẩm Tú vội vàng kéo cô ta lại: “Bạch Huệ tỷ, tỷ chớ hồ đồ, chúng ta đều đã điểm chỉ văn tự bán đứt người, nào có chuyện nói rời là rời đi được, lại nói, tỷ không làm gì sai, tội gì vì một đôi câu nhàn thoại của người bên cạnh liền liều mạng, chẳng phải làm khó tâm tư chủ tử?”
Ngọc Dung tức giận trừng mắt nhìn Ngân Liễu, nói cô nhẫn nại, cô lại lắm điều như thế. Nhưng mà Bạch Huệ mở miệng ngậm miệng các người, chúng ta, rõ ràng là đang khích bác thị phi, nghe thật chướng tai, liền nói: “Bạch Huệ tỷ, ta cùng Ngân Liễu theo chân nhị thiếu phu nhân tới đây, nhưng nhị thiếu phu nhân chưa bao giờ vì thế mà thiên vị ta cùng Ngân Liễu. Nhị thiếu phu nhân đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, tỷ nói như thế, nếu nhị thiếu phu nhân nghe được, thật là thất vọng.”
Bạch Huệ tự biết mình lỡ lời, tiền trình vận mệnh của mình đều nằm trên tay nhị thiếu phu nhân, ở nơi này nếu đắc tội nhị thiếu phu nhân thì là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Thổn thức nói: “Ta nào dám bất kính với nhị thiếu phu nhân, nhưng lời Ngân Liễu nói thật sự là làm người ta giận dữ.”
Vân Anh bên ngoài nói: “Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đã về.”
Ngọc Dung vội la lên: “Cẩm Tú, cô theo ta qua trước hầu hạ, Bạch Huệ, cô mau dùng khăn đắp mắt đi.”
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn trở lại trong phòng, thấy không ai tới hầu hạ, Lâm Lan liền hỏi Như Ý: “Hôm nay là Ngọc Dung cùng Bạch Huệ làm nhiệm vụ hả?”
Như Ý điều chỉnh ngọn đèn, trả lời: “Dạ, nô tỳ xin phép qua xem thế nào, chắc bọn họ nghĩ nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân không nhanh trở về như vậy, có lẽ bận rộn chuyện khác.”
Giây lát Ngọc Dung cùng Cẩm Tú tới đây, Ngọc Dung đi hầu hạ nhị thiếu gia thay quần áo, Cẩm Tú hầu hạ nhị thiếu phu nhân tháo trang sức, Lâm Lan nhìn thần sắc Cẩm Tú có điểm khác lạ, chậm rãi hỏi: “Hôm nay sao lại em tới? Bạch Huệ đâu?”
Cẩm Tú nói quanh co: “Vừa rồi Bạch Huệ tỷ đau bụng, nô tỳ thay thế tỷ ấy.”
Lâm Lan yên lặng, lơ đễnh.
Lý Minh Doãn đổi xiêm y, rửa mặt xong đi ra ngoài, Ngọc Dung nói: “Quế tẩu đã chưng canh trứng, nô tỳ đi bưng tới chứ ạ?”
Đang nói, Bạch Huệ xốc rèm đi vào, trong tay là một cái khay còn nóng hổi, ôn nhu nói: “Đây là canh trứng vừa chưng, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân uống một chén cho ấm người.”
Lâm Lan liếc nhìn Bạch Huệ, thấy hai mắt cô ta ửng đỏ, nhìn như là vừa khóc, nhìn lại Ngọc Dung, Ngọc Dung cúi đầu. Lâm Lan mỉm cười nói: “Để đó đi.”
Lý Minh Doãn thong thả nói: “Rửa mặt rồi, không ăn những thứ này nữa, Ngọc Dung, đi châm trà.”
Ngọc Dung lên tiếng, đi châm trà.
Vẻ mặt Bạch Huệ không khỏi tái đi.
Lâm Lan nhỏ giọng nói: “Các em lui đi, không cần hầu hạ nữa.”
Cẩm Tú hơi cúi mình cáo lui, thấy Bạch Huệ còn đứng thần người liền nhẹ kéo ống tay áo cô ta, lúc này Bạch Huệ mới quỳ gối hành lễ, cùng Cẩm Tú lui ra.
Ngọc Dung châm trà dâng lên, đặt trước mặt nhị thiếu gia. Lâm Lan nói: “Ngọc Dung, hầu hạ ta thay quần áo.”
Hai người một trước một sau vào phòng tắm.
“Bạch Huệ làm sao vậy?” Lâm Lan hỏi.
Ngọc Dung ngượng ngùng nói: “Không có gì ạ.”
Lâm Lan trừng mắt: “Em giấu diếm ta?”
Ngọc Dung vội nói: “Nô tỳ không dám, cũng không biết Ngân Liễu lúc trước chọc Bạch Huệ chuyện gì, hai người cạnh khóe nhau mấy câu…”
Lâm Lan hiểu rõ, đích thị là Ngân Liễu lúc trước châm chọc chuyện Bạch Huệ làm áo bông cho Minh Doãn khiến Bạch Huệ tức giận, liền nói: “Em chớ để cho Ngân Liễu nhiều chuyện, gần sang năm mới, đừng làm mọi thứ ngột ngạt, chuyện Bạch Huệ, tự ta đã có cách an bài.”
Ngọc Dung cúi đầu nói: “Nô tỳ biết rồi.”
Đợi Lâm Lan đi ra ngoài, Lý Minh Doãn đã lên giường đọc sách. Ngọc Dung cời bớt than trong lò sưởi rồi cũng thi lễ lui đi.
Lâm Lan muốn lên giường, Lý Minh Doãn nói: “Nàng nằm bên trong đi, ta ở bên ngoài đọc sách một lát.”
“Không đâu, chỗ chàng nằm ấm hơn.” Lâm Lan đẩy hắn vào trong.
Lý Minh Doãn đành phải lui vào trong.
Lâm Lan gối đầu lên tay hắn, rúc vào lồng ngực hắn.
Lý Minh Doãn khép sách lại, để qua một bên, ôm lấy nàng: “Tay nàng cứ lạnh thế.”
“Nam thuần dương, nữ thuần âm, nữ nhân vốn lạnh hơn.” Lâm Lan nhét tay vào trong áo hắn sưởi ấm, khiến hắn rùng mình một cái.
“Bệnh Lưu di nương…” Im lặng một lúc, hắn hỏi.
Lâm Lan buồn bực nói: “Mụ phù thủy hạ độc cô ta, hẳn là thủy ngân, dùng lượng rất ít nhưng thời gian dài, dẫn đến trúng độc mãn tính, nếu phát hiện chậm một chút, chỉ sợ sau này Lưu di nương khó mà sinh đẻ, nếu bà ta không khống chế độc tốt, sợ là còn có thể gây ra chết người.”
Hô hấp của hắn cứng lại, vòng tay ôm Lâm Lan không khỏi chặt thêm.
“Mụ ta quá độc ác rồi.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-trung-doc#sthash.9j5rrqiE.dpuf