Lý Minh Doãn suy tư chốc lát, nói: "Qua Âm Sơn chúng ta có thể nhập với Hoài Viễn Tướng quân, từ bây giờ, cậu phái người quan sát kỹ Tần phó sứ cùng Mã Hữu Lương, có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa."
Ninh Hưng nói: "Dọc theo con đường này đệ đã phái người ngó chừng. Đệ sợ tên tiểu tử Tần Thừa Vọng nhân thời điểm mấu chốt thọc dao găm sau lưng chúng ta, trong mắt Tần gia, đại ca, đệ, đều là người của Tứ Hoàng tử, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp phá hư hòa đàm, hoặc là đoạt công lao chúng ta. Đệ không rõ, vì sao Hoàng thượng lại làm điều thừa này, chẳng phải là thêm phiền toái cho chúng ta sao?"
Lý Minh Doãn trầm ngâm nói: "Hoàng thượng tự có suy tính của Hoàng thượng, bây giờ không phải là thời điểm vạch mặt Tần gia, về phần chúng ta, Ninh Hưng, cậu nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta trung thành với Hoàng thượng."
Ninh Hưng nghiêm nghị gật đầu: "Cái này đệ biết, chúng ta không tham dự việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, người nào có bản lãnh người đó nắm chính quyền, không liên quan tới chúng ta,... nhưng mà, đại ca, nói thật, Thái hậu đã có thành kiến với đại ca, nếu tương lai Thái tử thuận lợi đăng cơ, sợ rằng sẽ bất lợi với đại ca."
Điểm này Lý Minh Doãn không phải chưa từng nghĩ qua, lúc trước không nhờ Trần Tử Dụ dùng thủ đoạn hạ thanh danh Tần gia thì hậu quả thiết tưởng không ngờ tới, trong lòng Thái hậu sớm đã đưa hắn vào danh sách không chịu hợp tác, không chịu hợp tác với bà ta chính là không thần phục Thái tử, không thần phục Thái tử chính là người Tứ Hoàng tử. Lý Minh Doãn có chút khổ sở, muốn làm trung gian cũng quá khó khăn.
Hắn bí mật thử dò xét ý tứ Tĩnh Bá Hầu, Tĩnh Bá Hầu nói, triều ta từ Nhân Tông bắt đầu tư sinh dưỡng tức, chú ý đời sống nhân dân, trọng văn khinh võ, mặc dù thực lực đất nước mỗi ngày một lớn mạnh nhưng đột nhiên binh lực yếu đi, mà hôm nay phía Bắc Đột Quyết, Tây Bộ Thổ phiên, phía Nam Nam Chiếu dần mở rộng, nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên chúng ta, trước mắt thời cơ chưa tới, đợi khi nội loạn Thổ Phiên được dẹp yên, Nam Chiếu củng cố xong, nếu bọn chúng liên thủ đối phó Trung Nguyên thì Trung Nguyên gặp nguy lớn! Thế gian thái bình, quân vương nhân hậu là phúc cho thiên hạ, nếu gặp loạn thế..." Câu kế tiếp Tĩnh Bá Hầu không nói ra nhưng Lý Minh Doãn đã hiểu được ý tứ Tĩnh Bá Hầu. Nếu gặp loạn thế, đế vương yếu ớt thì là đại họa cho thiên hạ. Nhìn thế cục trước mắt mà nói, dị tộc quật khởi là khuynh hướng tất nhiên, Trung Nguyên sẽ thành miếng thịt béo cho bọn chúng, Thái tử trời sinh tính tình hèn yếu, không thích hợp làm minh quân thời loạn, so ra mà nói, Tứ Hoàng tử có khí phách vẫn thích hợp hơn. Đây là suy nghĩ theo đại cục, xuất phát từ ý kiến cá nhân, nếu Thái hậu không dung hắn, vậy hắn có nên do dự chuyện giúp Tứ Hoàng tử một tay không.
"Những chuyện này, sau này hãy nói, trước mắt, nhiệm vụ của chúng ta là thúc đẩy hòa đàm." Lý Minh Doãn nghiêm mặt nói.
Ninh Hưng đồng thuận: "Đại ca, đệ nghe lời huynh."
Ngoài phòng, thị vệ bẩm báo: "Huyện úy Thắng Châu Dương đại nhân cầu kiến."
Lý Minh Doãn vui mừng vội nói: "Mau mời vào."
Chỉ thấy một vị tầm tuổi trung niên, dáng người thấp lùn râu dài, khí lực dũng mãnh đi vào, chắp tay vái chào Lý Minh Doãn: "Lý đại nhân, thuộc hạ nhận được thư Tĩnh Bá Hầu, chờ đã nhiều ngày, giờ mới được gặp Lý đại nhân."
Vị này là huyện úy Dương Vạn Lý, năm đó từng là giáo úy thủ hạ của của Tĩnh Bá Hầu, tác chiến dũng mãnh, chớ nhìn người thô lỗ mà coi thường, thật ra rất lanh lẹn, nhanh trí, lại quen thuộc tình hình Đột Quyết, cho nên, Tĩnh Bá Hầu sớm đã gửi thư, để cho Dương Vạn Lý chờ ở Thắng Châu, đi theo Lý Minh Doãn tới Lang Sơn.
Lý Minh Doãn cười vui vẻ, đứng dậy nghênh đón: "Dương đại nhân miễn lễ, Tĩnh Bá Hầu từng nhiều lần nhắc tới ông, khen ngợi hết lời, lần này, xin phiền Dương đại nhân tương trợ."
Dương đại nhân nghiêm nghị nói: "Hầu gia phân phó, thuộc hạ muôn lần chết cũng không chối từ, Lý đại nhân, thuộc hạ đã thu thập hai vạn gánh lương thảo, tập kết năm trăm thủ hạ, đi theo Lý đại nhân tới Lang Sơn."
Giọng ông ta nhỏ dần đi: "Bởi vì Thắng Châu là yếu địa quân sự, để tránh Đột Quyết đánh lén, thuộc hạ không thể mang nhiều binh lính đi, kính xin đại nhân tha lỗi."
Dọc đường đi, Ninh Hưng đều ở bên cạnh trao đổi binh pháp với Lý Minh Doãn, trước khi lên đường Minh Doãn cũng xem qua chút ít binh thư, biết Thắng Châu là chỗ giao giới giữa hai nước, nếu tình hình chiến đấu phía trước bất lợi, Thắng Châu là nơi phòng thủ hết sức quan trọng, nếu Thắng Châu bị phá, đại quân Đột Quyết chắc chắn tiến quân thần tốc, uy hiếp Trung Nguyên. Cho nên, Dương Vạn Lý sắp xếp rất đúng đắn.
"Dương đại nhân nói rất đúng, có Dương đại nhân đi cùng đã đủ lắm rồi." Lý Minh Doãn cười nói.
Chỉ sang Ninh Hưng bên cạnh, giới thiệu: "Vị này là Vũ Lược Tướng quân Ninh Tướng Quân Ninh Hưng."
Hai người ôm quyền thi lễ, coi như là biết.
"Sau này ông là thủ hạ của Ninh tướng quân." Lý Minh Doãn phân phó.
"Vâng! " Dương Vạn Lý lớn tiếng đáp.
Ông ta sớm mong đợi được ra chiến trường, đáng tiếng triều đình lại để cho ở chốn này làm huyện úy, mỗi lần nghe được tình hình chiến đấu ở biên quan, tinh thần lúc nào cũng hưng phấn không thôi, may nhờ Hầu gia còn nhớ tới ông ta, cho ông ta cơ hội lần này, nhiệt huyết sôi trào trong người bao lâu được kích thích triệt để, sớm mong Lý Minh Doãn tới nơi.
Ninh Hưng rất thích người thẳng thắn, huống chi người này lại là Tĩnh Bá Hầu đề cử, tự nhiên thân cận, vỗ vỗ bả vai Dương Vạn Lý: "Dương đại nhân, mau nói qua tình hình biên quan."
Lâm Lan mang theo Văn Sơn đi y dược viện Thắng Châu, tuy nói Lý Minh Doãn đi sứ hòa đàm, nhưng đã tới Thắng Châu, qua Âm Sơn, binh lính tùy thời có thể gặp kỵ binh Đột Quyết, đợi hợp bộ cùng Hoài Viễn Tướng quân, nói không chừng sẽ phải tham gia chiến đấu, thương vong là không tránh khỏi, cho nên muốn chuẩn bị thêm dược liệu, nhất là Kim Sang dược.
Thật ra trước khi lên đường, Diệp gia cùng Đức Nhân Đường đã giúp đỡ không ít, dọc đường đi nàng lại liên tục bổ sung, Ninh Hưng nói, chưa lần nào đi đánh giặc mà chuẩn bị nhiều thuốc như thế, đầy đủ lắm rồi nhưng Lâm Lan vẫn không yên lòng, nàng muốn nhiều, nhiều hơn nữa.
Song, khi Lâm Lan đến y dược viện thì trợn tròn mắt, nơi này chật ních người bị thương, ngay cả trong viện cũng đặt lều thương binh, tiếng rên rỉ thảm thiết khắp nơi khiến người nghe sởn da gà.
Văn Sơn kinh ngạc nói: "Làm sao có nhiều thương binh như vây?"
Một thị vệ đi cùng Lâm Lan nói: "Người Đột Quyết từ Tây Bắc đột phá không được, tháng trước liền chuyển tới Âm Sơn quấy nhiễu, tướng sĩ tuyến trên thương vong thảm trọng, tất cả được đưa về Thắng Châu chữa trị, đông người kín chỗ, quân y bận không thở nổi, thuốc men cũng cạn kiệt, dược liệu tiếp ứng không biết bao giờ mới đến được."
Lâm Lan cùng Văn Sơn hai mặt nhìn nhau, nói như vậy, bọn họ nghĩ chuẩn bị chút thuốc từ nơi này đi là không thể nào. Tiếp tục đi vào trong liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh tê tâm liệt phế này khiến lòng Lâm Lan căng thẳng, nàng kéo một người đang cầm gói thuốc chạy vào, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người kia vội vàng trả lời: "Hôm nay vừa đưa đến một người lính, chân bị thương nghiêm trọng, nếu không cắt bỏ, sợ là nguy hiểm tính mạng..."
Lâm Lan nghe được lo lắng, hỏi: "Có thuốc tê không?"
Hộ lý đau khổ nói: "Thuốc tê sớm đã hết rồi."
"Cứ như vậy cắt bỏ sao?" Toàn thân Văn Sơn nổi da gà.
"Còn biện pháp nào nữa? Không cắt bỏ là chết, cắt rồi còn có thể sống sót." Hộ lý nói xong định tiến vào.
Lâm Lan kéo hắn lại: "Ngươi đi nói cho y quan, bảo bọn họ chờ một lát."
"Văn Sơn, ngươi mau về đại doanh, lấy một bọc Ma Phí Tán." Lâm Lan phân phó.
Văn Sơn "Dạ" một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Hộ lý kia vui mừng nói: "Ngươi có thuốc tê? Vậy thì tốt quá."
Lâm Lan ngập ngừng: "Có một chút, không nhiều lắm."
Không phải là nàng hẹp hòi, nàng mang thuốc đi là để cứu người, trên chiến trường, thuốc men quý hơn hoàng kim, thuốc men chính là tính mạng các tướng sĩ. Nhưng vừa nghe nói có người không được dùng thuốc tê mà cứ thế cắt bỏ chân, tình huống này tám phần đau muốn chết, nàng sao có thể thấy chết không cứu, cho nên, không thể làm gì hơn là nhịn đau đưa ra thứ mình yêu thích.
Hộ lý kia đi vào bẩm báo, giây lát một y quan dáng người cao gầy, trẻ tuổi bước ra, hắn đeo một cái tạp dề, trên tạp dề có những vệt máu bắt mắt, xoa xoa tay qua tạp dề, hắn nhìn Lâm Lan, hỏi: "Ngươi có Ma Phí Tán? Có bao nhiêu? Có thể cho nhiều một chút không?"
Việc này... Cho nhiều một chút, vậy ta thì làm sao? Lần này tới chỗ các người vốn nghĩ mua dược liệu, hiện tại ngược lại, là nàng mang thuốc đi cho. Lâm Lan chắp tay vái chào người nọ, khó xử nói: "Thuốc men của ta không nhiều, vốn dĩ đến đây muốn mua của các vị, đội ngũ của chúng ta sắp phải lên đường đi Âm Sơn."
Y quan trẻ tuổi nhíu mày, nói: "Nói như vậy, các vị đang phụng mệnh đi Lang Sơn hòa đàm?"
Lâm Lan nói: "Đúng vậy."
"Ngươi là y quan trong đoàn đặc sứ?" Hắn lại hỏi.
Lâm Lan chắp tay thi lễ: "Tại hạ Lâm Lan."
Y quan khịt mũi cười một tiếng: "Các người từ kinh thành tới, sao lại thiếu dược liệu? Là không nỡ đem cho?"
Hắn thu lại nụ cười, chỉ những người thương binh nằm ngổn ngang trên hành lang, tiếng nói trầm thống: "Những binh lính này là vì bảo vệ biên giới, chiến đấu hăng hái đẫm máu với Đột Quyết nên mới bị thương, các người từ kinh thành tới, không biết tình hình chiến đấu phía trước thảm khốc thế nào, đã chết bao nhiêu người, bọn họ cũng có nhà, có cha mẹ, có vợ con, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn bọn họ vì thiếu thuốc men mà chết ở nơi này sao?"
Nói đến phần sau, trong lời nói rõ ràng có ý trách cứ. Lâm Lan bị những lời nói của hắn làm cho xấu hổ, nhưng nếu nàng đem thuốc cho hắn, khi đội ngũ của Minh Doãn có thương vong, chẳng lẽ chờ những người ở đây chạy tới cứu? Đến lúc đó, chỉ sợ thuốc sớm đã bị hắn dùng hết, làm trễ nải thời gian cứu chữa tốt nhất. Không được, trước hết nàng phải bảo đảm y dược đủ dùng cho đội ngũ của mình.
"Này vị đại nhân, không phải là ta không chịu hỗ trợ, thật sự là nhiệm vụ phía trên truyền xuống cập rập, chuẩn bị không đầy đủ, bằng không, ta cũng không tới nơi này định mua thêm dược liệu." Lâm Lan khó xử nói.
Y quan trẻ tuổi thấy Lâm Lan không có vẻ nói dối, trong lòng lại càng không vui, lạnh lùng nói: "Rõ ràng là lỗi của ngươi, cho dù gấp gáp cũng phải biết, quân đội muốn ra tiền tuyến, đầu tiên chính là phải chuẩn bị lương thảo và thuốc men kỹ lưỡng, cho dù lúc xuất phát ở kinh thành chưa đầy đủ thì trên đường đi cũng nên bổ sung, Lâm đại phu sao lại sơ suất như thế?"
Lâm Lan thẹn thùng ho khan hai tiếng: "Anh dạy rất phải, là do ta lần đầu tiên làm quân y, không có kinh nghiệm."
Y quan trẻ tuổi tiếp tục nghiêm mặt dạy dỗ: "Một mình ngươi không có kinh nghiệm sẽ hại chết rất nhiều người, thật không biết tại sao triều đình lại phái loại người như ngươi đi, bại sự nhiều hơn thành công."
Lâm Lan đỏ mặt, tiểu tử này, chẳng biết hiểu biết tới đâu mà lại dạy dỗ ta như thế? Nàng lớn như vậy, lại còn là người của hai thế giới, chưa khi nào bị giáo huấn như lúc này. Nhưng nàng không thể phản bác, nếu phản bác, nói không chừng người này sẽ phái người đi đoạt thuốc của nàng, thật là bị đè nén chết mất.
"Ngươi đem thuốc men của đoàn đặc sứ cho ta, đợi phía sau tiếp ứng, ta sẽ lên trả lại cho ngươi."
Đang lúc Lâm Lan còn mải suy nghĩ nên im lặng rời đi hay nói lại hắn mấy câu thì đối phương đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Chuyện này... ngày mai đội ngũ chúng ta lên đường..." Lâm Lan ấp úng.
Hắn không nhịn được lớn giọng: "Ngươi ấp úng gì, ta có ăn quỵt đâu."
"Không được, chuyện này không phải là ta định đoạt." Lâm Lan vội vã đùn đẩy.
Ai biết khi nào các ngươi sẽ tiếp dược liệu? Nàng không đợi được.
"Vậy người có quyền quyết định là ai, ta đi tìm."
Ái, thế này lại càng không được, Minh Doãn mà biết sự tình, có lẽ hắn sẽ nghĩ cho chút dược liệu là không quan trọng, hơn nữa với tính tình nhiệt tình của hắn, rất có thể sẽ đáp ứng.
Lâm Lan vội nói: "Vị nhân huynh, anh như thế chẳng phải là làm hại ta sao?"
Hắn nhìn xung quanh một chút, nhẹ cười nói: "Hại ngươi cứu được nhiều người như vậy, ta sẽ không chút lựa chọn hại ngươi."
Nói xong hắn cởi cái tạp dề, hướng bên trong hô to một tiếng: "A Tô tẩu, đi quân doanh đặc sứ với ta một chuyến."
"Này này này..." Lâm Lan vội vàng ngăn hắn, nàng la lớn: "Thế này đi, ta về bàn bạc, thật là, dược liệu chúng ta cũng không đủ, nhiều nhất chỉ có thể chia cho các người một phần ba, nhiều hơn nữa,... cho dù anh van xin đến đặc sứ cũng không thể nào."
Hắn nhíu mày, nhìn Lâm Lan, nói: "Vậy cũng tốt. Ta đi theo ngươi lấy thuốc."
Trong lòng Lâm Lan cực kỳ ảo nào, chuyện gì thế này, rõ ràng là đi bổ sung dược liệu, giờ thì hay rồi, lại còn phải chuyển ngược lại, còn phải cầm ra bên ngoài, nếu người kia đi theo nàng, chẳng phải nàng bị lòi đuôi rồi sao. Thật là hảo tâm không được báo đáp.
Đang lúc ấy, Văn Sơn thở hổn hển chạy trở lại, đưa lên một bọc thuốc: "Ma Phí Tán đây ạ."
Hộ lý bên trong la lớn: "Sở đại phu, Sở đại phu, không xong rồi, thương binh bị ngất rồi."
Mặt y quan trẻ tuổi biến sắc, vội buộc tạp dề lại, gấp giọng nói: "Lập tức chuẩn bị dao."
Nói xong không quên lấy gói thuốc trên tay Văn Sơn, quay sang nói với Lâm Lan: "Xong việc sẽ tìm ngươi, Lâm đại phu."
Lâm Lan thấy hắn đi vào, hỏi thị vệ một bên: "Vị Sở đại phu là người phụ trách nơi này?"
Thị vệ nói: "Vâng ạ, Sở đại phu là đại phu giỏi nhất ở đây, tất cả mọi người đều gọi ngài ấy là Thánh thủ Sở."
Lâm Lan âm thầm đánh giá, trầm giọng nói: "Chúng ta đi."
Ra khỏi y dược viện, Lâm Lan lập tức phân phó Văn Sơn: "Ngươi mau chóng đi về chuẩn bị một chút, đem dược liệu của chúng ta giấu kín, chỉ chừa lại một phần ba. Nhất là Kim Sang dược cùng Ma Phí Tán, lưu lại nhiều một chút."
Văn Sơn buồn bực, đây là thế nào? Lâm Lan thấy hắn ngẩn người, gấp giọng thúc giục: "Còn không mau đi!"
Văn Sơn sững sờ giây lát, vội vã chạy về trước. Lâm Lan về tới nơi cửa doanh trại Lý Minh Doãn thì thấy Tần Thừa Vọng cùng Mã Hữu Lương ở hành lang phía dưới nói thầm gì đó, có vẻ Mã Hữu Lương rất cao hứng, hai mắt tròn xoe.
Lâm Lan vội vọt đến sau một cây cột. Giây lát một thị vệ đi ra ngoài truyền báo: "Lý đặc sứ cho mời hai vị đại nhân vào."
Xem ra lúc này Minh Doãn không có thời gian gặp nàng, Lâm Lan xoay người về dược phòng của mình. Văn Sơn đang dẫn người chuyển dược liệu.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút, đem những thứ này, còn cả thứ này nữa, mang hết ra sau kho lương đi."
Thấy nhị thiếu phu nhân đến, Văn Sơn tiến lên phía trước nói: "Lâm đại phu, tiểu nhân cho người đem phần lớn số Tiên Hạc Thảo, Huyết Dư Thán, Tông Lư, Ngả Diệp, Trắc Bách Diệp chuyển ra kho lương, Ma Phí Tán giữ lại sáu mươi bao, Kim Sang dược một trăm bình."
Lâm Lan tính toán giây lát, nói: "Vậy là được rồi."
Cho dù chia cho Sở đại phu kia khoảng một phần ba thì hắn cũng đủ chống đỡ, chờ tiếp ứng rồi. "Ngươi dặn dò những người này, để bọn họ biết, dược liệu chúng ta chỉ có chừng này, không có nhiều hơn."
Văn Sơn chợt nói: "Chẳng lẽ có người muốn tính toán số dược liệu của chúng ta?"
Lâm Lan buồn bực nói: "Là ta hảo tâm cứu người lại gặp phiền toái, Sở đại phu y dược viện kia buộc chúng ta đem dược liệu ứng trước cho hắn."
"Như vậy sao được? Chúng ta còn chưa có đủ dùng! Mà ngày mai lại phải lên đường rồi." Văn Sơn vội la lên.
Lâm Lan thở dài, nói: "Thôi đừng nói nữa, hắn cũng là vì cứu người, đều là tướng sĩ triều ta, không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết."
Văn Sơn ảm đạm: "Cũng phải."
Mặc dù dọc đường đi nghe các tướng sĩ nói đánh giặc thảm khốc thế nào nhưng hôm nay mới được nhìn tận mắt, thật sự thê thảm.
"Ngươi kêu mọi người nhanh tay lên một chút, Sở đại phu kia chắc sẽ nhanh chóng tới."
Lâm Lan thúc giục, nếu như người lính kia bất hạnh hy sinh, khẳng định Sở đại phu lập tức chạy tới, nếu như mạng lớn, Sở đại phu còn bận rộn một hồi, bất kể như thế nào, hi vọng binh sĩ đáng thương kia có thể sống sót. Văn Sơn bận rộn đi thúc giục mọi người. Lâm Lan từ từ đi ra ngoài, hồi tưởng lại cảnh vừa rồi Tần Thừa Vọng cùng Mã Hữu Lương nói thầm, cảm thấy có chút bất an.
Tần Thừa Vọng, người này vô cùng ngạo mạn, mấy lần Minh Doãn hảo tâm mời hắn cùng nhau thương nghị đại sự, hắn đều muốn đối nghịch với Minh Doãn, Minh Doãn nói Đông, hắn nói Tây, vênh mặt hất hàm sai khiến, thật giống như hắn mới là người đứng đầu ở đây, bây giờ còn nói thầm với Mã Hữu Lương, ai biết hắn đang giở trò quỷ gì.
"Lâm đại phu..."
Lâm Lan nghe thấy có người gọi nàng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đại ca cười híp mắt đi tới.
Lâm Lan mỉm cười nói: "Đại ca lúc này không phải là đang huấn luyện binh lính sao?"
Lâm Phong cười nói: "Đã xong rồi, mới vừa rồi các tướng sĩ luyện tập hăng say quá, không cẩn thận có người bị thương, ta tới tìm muội lấy chút Kim Sang dược."
Lâm Lan liền nói: "Thiệt là, vẫn chưa ra tới chiến trường đâu. Huấn luyện cũng để bị thương, phải có chừng mực chứ."
Lâm Phong không nghĩ thế, nói: "Huấn luyện thì phải dùng hết sức, nếu chỉ hời hợt, đến khi ra chiến trường, đối phương hạ thủ không lưu tình thì sao đối lại được, nếu không phải ngươi chết thì chính là ta mất."
Lâm Lan cười nói: "Không tệ, đại ca mới đi mấy ngày đã thay đổi rồi."