Có Con Với Ma Tôn

Chương 45: Nhận làm đồ đệ

Trước Sau

break

Tiểu cô nương sững người, sau khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Tịch Hòa thì nước mắt lại chực trào ra, nhưng lần này nàng ấy không khóc thành tiếng mà chỉ quệt ngang mắt rồi chạy thẳng ra ngoài không một lần ngoảnh lại.

Trong sơn động chỉ còn lại một mình Tiêu Tịch Hòa. Nàng ngồi xuống tấm đệm cỏ khô bên cạnh con heo, khẽ động viên: “Cố lên nhé Liên Nhi, nhất định phải gắng gượng đó.”

“Hừ…”

Tiêu Tịch Hòa ngáp một cái, vừa chờ tiểu cô nương dẫn người về, vừa suy tính xem rời khỏi Dược Thần Cốc rồi thì mình có thể đi đâu. Tu Tiên Giới chắc chắn là không ở lại được nữa, Ma Giới thì càng không cần phải nghĩ, còn Yêu Tộc thì khỏi mơ, với tu vi hiện tại của nàng mà đến đó thì chẳng khác nào nộp mạng. Nơi duy nhất có thể đi là Phàm Giới… trừ phi nàng tự phế tu vi.

Thôi thì, nếu không còn cách nào khác, phế thì phế vậy. Trở thành một người phàm cũng tốt, dù gì thì trước đây nàng cũng là người phàm mà, chỉ tiếc cho hai trăm năm tuổi thọ mà nàng đã khó khăn lắm mới có được.

Trong lúc Tiêu Tịch Hòa đang mải mê suy nghĩ, con heo bên cạnh đột nhiên kêu thét lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bắt đầu co giật. Nàng giật nảy mình, vội vàng đưa tay vỗ vào mặt nó, cố gắng giúp nó giữ tỉnh táo. Bị vỗ đến phát cuồng, con heo không nhịn được bèn húc nàng một cái.

“A…” Tay của Tiêu Tịch Hòa bị răng nó cứa phải, máu tươi lập tức rỉ ra, chảy dọc theo lòng bàn tay rồi nhỏ vào miệng con heo.

Giữa trán con heo chợt lóe lên một luồng sáng, sau đó nó rống lên một tiếng. Tiêu Tịch Hòa đã bỏ lỡ vệt sáng trên trán nó, bởi ngay khi ngẩng đầu lên, nàng đã thấy cảnh tượng một chú heo con bị đẩy ra ngoài.

… Quá đáng sợ rồi á á á á á!!!

“Bảo con quyết định sớm thì không chịu, bây giờ Liên Nhi sắp không xong rồi mới đi tìm ta, trì hoãn đến tận giờ này e là lành ít dữ nhiều rồi!”

“Hu hu hu…” Tiểu cô nương vẫn tiếp tục khóc lóc đau lòng.

“Được rồi, ông bớt lời đao to búa lớn đi. Nếu ông không quan tâm đến Liên Nhi chút nào, sao lại cứ đứng ngoài chờ suốt thế?” Một nữ nhân lên tiếng khuyên can.

“Ta chờ hồi nào, là nó sống chết không cho ta cứu, giờ lại chạy tới tìm ta. Thời điểm cứu chữa tốt nhất chính là bị nó làm lỡ mất đó!”

Tiếng cằn nhằn của lão già vọng lại từ xa đến gần, theo sau là một loạt tiếng bước chân dồn dập, cả gia đình ba người cùng lúc xuất hiện trong sơn động.

Tiêu Tịch Hòa hai mắt đờ đẫn, ngẩng đầu nhìn ba người họ: “Mẹ tròn con vuông… à không, là heo mẹ heo con… ta cũng không biết giới tính, tóm lại là bình an. Với lại…” Nàng nuốt nước bọt: “Hình như nó sinh ra một con heo rừng.”

Cả nhà ba người đồng loạt im lặng.

“Ụt ịt…” Liên Nhi yếu ớt lên tiếng, tỏ ý mình vẫn còn sống.

Tiểu cô nương nức nở một tiếng rồi lao tới ôm chầm lấy nó.

Tiêu Tịch Hòa quay sang nhìn lão già: “Vậy ta có thể gia nhập Dược Thần Cốc được chưa ạ?”

“… Con làm thế nào vậy?” Lão đầu cạn lời.

Tiêu Tịch Hòa ngơ ngác đáp: “Con không biết.”

Khóe miệng lão già giật giật, đang định mở lời thì nữ nhân bên cạnh đột nhiên mỉm cười: “Chẳng phải trước đây ông từng nói, muốn trở thành một y tu xuất sắc, chỉ có y thuật thôi là không đủ, mà còn cần một chút may mắn nữa sao? Y thuật dễ có, vận may khó tìm, xem ra lần này ông đã thu nhận được một đồ đệ không tồi rồi.”

Lão già khẽ hừ một tiếng, rồi miễn cưỡng lên tiếng: “Theo ta.”

Tiêu Tịch Hòa phấn chấn tinh thần, vội vàng đi theo.

Một khắc sau, hai người quay trở lại sân viện.

“Ta hỏi con mấy câu, con phải trả lời thành thật. Nếu dám giấu giếm nửa lời thì không cần nói chuyện nữa.” Lão già thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Vâng ạ.” Tiêu Tịch Hòa tập trung tinh thần, cung kính đứng trước mặt lão.

“Con tên gì, trước đây ở môn phái nào?”

“Con tên Tiêu Tịch Hòa, từng là người của Hợp Hoan Tông.” Tiêu Tịch Hòa trả lời.

Lão già nhướng mày: “Hi Hòa? Cái tên này có hơi lớn lối quá rồi đấy.”

Tiêu Tịch Hòa vừa nghe đã biết lão hiểu lầm: “Không phải chữ Hi Hòa mang nghĩa mặt trời đâu ạ, mà là ‘tịch’ trong tịch dương, ‘hòa’ trong hòa miêu… hình như cũng có chút liên quan đến mặt trời.”

Lão già khẽ gật đầu, lại hỏi: “Tại sao con lại phải ở ẩn?”

Tiêu Tịch Hòa ngập ngừng, do dự không biết có nên nói thật không.

Lão già lập tức nheo mắt lại.

… Thôi vậy, tên môn phái cũng đã khai rồi, không quan tâm thêm chút này nữa. Tiêu Tịch Hòa hít một hơi thật sâu: “Con đã đắc tội với Tạ Trích Tinh.”

Lão già khựng lại, một lúc sau mới hiểu ra: “Thảo nào con lại muốn đến Dược Thần Cốc, hóa ra là muốn tìm ta làm chỗ dựa.”

Tiêu Tịch Hòa cười lấy lòng, nhưng cũng không phủ nhận.

Lão già trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: “Kể từ hôm nay, con không còn là Tiêu Tịch Hòa gì nữa, mà là đồ đệ của Dược Thần Cốc ta. Trước con còn có ba người, con xếp thứ tư, sau này… cứ gọi là A Tứ đi.”

Tiêu Tịch Hòa: “…” Cái tên này nghe qua loa quá đi.

“Không muốn à?” Lão già hỏi.

Tiêu Tịch Hòa vội đáp: “Dạ muốn ạ!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc