Có Con Với Ma Tôn

Chương 38: Chạy thôi

Trước Sau

break

Nói rồi nhanh chóng xuống giường, khoác vội chiếc áo dày rồi chạy ra ngoài. Chỉ là chạy được nửa đường lại quay lại, nắm lấy tay Tạ Trích Tinh lắc lắc: "Cùng đi nhé?"

Tạ Trích Tinh liếc nhìn tay nàng, không phản đối.

Hai người đến một bãi đất trống, Tiêu Tịch Hòa dọn dẹp sơ qua lá khô xung quanh, vừa xếp pháo vừa nói: "Pháo phải đặt hướng nào, xếp hình gì, đều có quy tắc cả đấy. Xếp không tốt dễ nổ tung tóe, không có được hiệu ứng đì đùng đoàng đoàng đâu."

"Xem ra nàng rất rành." Tạ Trích Tinh thong thả dựa vào gốc cây.

"Đương nhiên rồi, đây là thiên phú độc nhất của ta mà." Tiêu Tịch Hòa khá là tự hào: "Nhiều bạn bè đều vô cùng ngưỡng mộ."

Khóe môi Tạ Trích Tinh khẽ nhếch lên, lặng lẽ nhìn vị "đại sư pháo" này.

Sau đó, vị đại sư này liền đến trước mặt hắn: "Xong rồi, đến lượt ngài đó."

"Cái gì?" Tạ Trích Tinh không hiểu ý nàng.

"Đi châm lửa đi chứ, ta xếp xong hết rồi." Tiêu Tịch Hòa chê hắn không hiểu ý.

Tạ Trích Tinh im lặng một lúc lâu: "Ta châm lửa?"

"Đúng vậy."

"Sao nàng không châm?"

"Trước đây ta chỉ phụ trách xếp pháo, chưa tự mình châm bao giờ." Tiêu Tịch Hòa vô cùng thành thật: "Hơn nữa thứ này để đã hơn hai năm rồi, tuy túi Càn Khôn có thể giữ tươi mọi thứ, nhưng ta vẫn sợ nổ trúng mình."

Tạ Trích Tinh tức đến bật cười: "Không sợ nổ trúng ta à?"

"Ngài là Ma Tôn mà, sao có thể bị pháo nổ trúng được." Nhưng nếu bị nổ trúng thì cũng khá vui, Tiêu Tịch Hòa tưởng tượng cảnh hắn chạy toán loạn, cố gắng nén cười.

Tạ Trích Tinh nhìn chằm chằm nàng một lát, nhếch môi: "Không đi."

"Ma Tôn..."

"Hoặc là tự mình châm, hoặc là cất đi." Tạ Trích Tinh không chút khoan nhượng.

Tiêu Tịch Hòa nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng đành chấp nhận số phận thở dài một tiếng, tìm một cành cây châm lửa, run rẩy tiến lại gần dây pháo. Tạ Trích Tinh nhìn bộ dạng co rúm nhát gan của nàng, không nhắc nàng rằng hoàn toàn có thể dùng phép thuật để châm lửa.

Nhưng nhắc cũng chẳng có tác dụng gì, nàng dường như chưa học một phép thuật nào. Tạ Trích Tinh khẽ nhếch môi, liền thấy cành cây trong tay nàng run rẩy vài cái rồi cuối cùng cũng châm được ngòi pháo.

Khi tiếng pháo nổ vang lên, nàng "vèo" một cái lao về phía hắn, vẻ kiên quyết không chút do dự nhưng vẫn còn kinh hồn bạt vía. Cổ họng Tạ Trích Tinh hơi ngứa, theo phản xạ định đưa tay ra đỡ nàng, nhưng ngay khoảnh khắc sau, nàng đã vòng qua hắn, trốn thẳng ra sau lưng hắn.

Tạ Trích Tinh: "..."

Tiếng pháo nổ vang trời, hắn một mình đối mặt với tiếng nổ, mãi đến khi pháo cháy hết, Tiêu Tịch Hòa mới ló đầu ra: "Hết rồi à?"

"Nàng nói xem?" Tạ Trích Tinh hỏi ngược lại.

Tiêu Tịch Hòa vỗ vỗ ngực: "Sợ chết ta rồi."

"Đồ Diệp Công thích rồng." Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, xoay người đi về phía bờ suối.

Tiêu Tịch Hòa đi theo, không ngừng khen mình dũng cảm lợi hại, lần đầu châm pháo mà thành công đến vậy, nói xong, lại có chút tiếc nuối: "Tiếc là ta chỉ mua một dây, đốt xong là hết rồi, đáng lẽ nên mua nhiều hơn một chút."

"Trưa nay ăn sủi cảo đi." Tạ Trích Tinh đề nghị.

"Ngài phụ trách cán vỏ bánh nhé?" Tiêu Tịch Hòa nhân cơ hội đề xuất.

Tạ Trích Tinh không chút do dự: "Không."

"...Cái đồ như ngài ấy, ở làng chúng ta là không lấy được vợ đâu." Tiêu Tịch Hòa phàn nàn.

Bước chân Tạ Trích Tinh dừng lại một thoáng, nhìn nàng một cái nhàn nhạt: "Nàng chắc chứ?"

Cao lớn đẹp trai, thực lực lại mạnh... Chết tiệt, lại bị hắn "ra vẻ" rồi. Tiêu Tịch Hòa hừ nhẹ một tiếng, rửa tay bắt đầu nhào bột.

Gói sủi cảo không khó, nhưng công đoạn lại vô cùng phức tạp, nhất là khi một mình làm lại càng phiền phức. Tiêu Tịch Hòa bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng được ăn "bữa trưa" muộn màng trước khi trời tối.

Ăn sủi cảo xong, nàng lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên. Tạ Trích Tinh ngồi bên cạnh, không có ý định giúp một tay.

"Vừa ăn cơm xong, bữa tối không làm nữa, để đến đêm ăn cùng bữa tất niên luôn. Ngài mà đói thì tìm chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi." Tiêu Tịch Hòa nhắc nhở.

Tạ Trích Tinh thờ ơ: "Nhất định phải ăn cơm tất niên à?"

"Đương nhiên rồi, đây là bữa ăn đầu tiên để trừ cũ đón mới mà." Tiêu Tịch Hòa không cần nghĩ ngợi.

Tạ Trích Tinh khẽ nhếch môi, mặc kệ nàng vậy.

Đến Bối Âm Cốc hơn hai năm, những nguyên liệu Tiêu Tịch Hòa chuẩn bị trước đó gần như đã dùng hết, nàng lục lọi trong túi Càn Khôn nửa ngày, cuối cùng hai mắt vô thần ngồi bệt xuống đất, như thể vừa phải chịu một cú sốc lớn trong đời.

"Sao vậy?" Tạ Trích Tinh hỏi.

Tiêu Tịch Hòa: "Ta muốn làm bò hầm cà chua."

"Rồi sao?"

"Hết cà chua rồi." Tiêu Tịch Hòa buồn bã nhìn hắn.

Tạ Trích Tinh im lặng một lát: "Vậy thì làm món khác."

"Nhưng ta chỉ muốn làm bò hầm cà chua thôi." Tiêu Tịch Hòa sụt sịt mũi, càng thêm buồn bã.

Tạ Trích Tinh: "..."

Tiêu Tịch Hòa cũng không nói được tại sao mình lại buồn như vậy, chỉ là cảm xúc dâng lên không kiểm soát được, ngay cả tâm trạng nấu ăn cũng không còn.

Tạ Trích Tinh nhìn nàng ủ rũ như cà tím bị sương giá, suy nghĩ một lát rồi từ từ nói: "Ta đến nhà bếp của phái Côn Lôn lấy."

Tiêu Tịch Hòa khựng lại, cười: "Ngài lại không ra ngoài được mà, lấy cái gì mà lấy?"

Ma Tôn đại nhân cũng biết nói đùa rồi, tâm trạng nàng lập tức tốt hơn một chút.

Tuy nhiên, một giây sau, nàng liền thấy Tạ Trích Tinh đột nhiên bay vút lên, dễ dàng vén mở phong ấn khổng lồ trên không. Tiêu Tịch Hòa ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi Tạ Trích Tinh ung dung bay đi xa, nàng mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Chết tiệt! Tại sao hắn có thể vén mở phong ấn?! Tại sao hắn có thể ra ngoài!

Chờ đã... Chẳng lẽ tu vi của hắn vốn không bị phong ấn áp chế? Vừa nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tịch Hòa càng thêm kinh hãi. Nàng còn định mấy ngày nữa đợi cổ độc hoàn toàn giải trừ, sẽ một mình lặng lẽ rời khỏi đây, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với hắn... Nếu tu vi của hắn vẫn còn, thần thức bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được vị trí của nàng, nàng còn chạy được sao?!

Bò hầm gì, khoai tây gì, Tiêu Tịch Hòa lập tức không còn tâm trí đâu nữa, lo lắng đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng không thể không thừa nhận một sự thật.

Nếu không nhân lúc này rời đi, thì sau này nàng sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nhưng nếu bây giờ đi, thì Hợp Hoan cổ trong người nàng phải làm sao?

Tiêu Tịch Hòa lo lắng hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Nửa canh giờ sau, Tạ Trích Tinh trở lại Bối Âm Cốc, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ suối đâu, hắn tùy ý ném đồ trong tay lên bàn, lười biếng gọi một tiếng: "Kiều Kiều."

Không có ai trả lời.

Hắn nhếch môi nhìn về phía lều, một lát sau nhận ra điều gì đó, ý cười lập tức như thủy triều rút đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc