Cuối cùng cũng đợi được đến mùa xuân, hoạt động dã ngoại đầu tiên đương nhiên phải có chút nghi thức, vì vậy Tiêu Tịch Hòa cẩn thận lựa chọn một bãi đất trống nhỏ có tầm nhìn tốt, lấy từ túi Càn Khôn ra một tấm ga trải giường chưa từng dùng, lại pha trà hoa quả và làm một ít đồ ăn vặt, sau khi trải ga trải giường xong thì bắt đầu bày biện từng thứ lên trên.
Tạ Trích Tinh đứng bên cạnh nhìn nàng bận rộn, mãi đến khi đĩa đồ ăn vặt cuối cùng được đặt xong, mới chậm rãi mở miệng: "Dã ngoại của nàng, chính là đổi chỗ ăn uống?"
"Có thể hiểu như vậy." Tiêu Tịch Hòa gọi hắn đến ngồi trên ga trải giường.
Tạ Trích Tinh đứng im không nhúc nhích, còn nhận xét: "Vẽ vời cho thêm chuyện ra."
Tiêu Tịch Hòa trực tiếp kéo hắn ngồi xuống ga trải giường, Tạ Trích Tinh cau mày khó chịu, giây tiếp theo bị nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên. Bên ngoài giòn bên trong mềm, vị thanh đạm kết hợp với nước sốt chua ngọt, hương vị vừa vặn.
"Ta tự làm sốt cà chua mấy hôm trước, mùi vị được không?" Tiêu Tịch Hòa hỏi.
Tạ Trích Tinh nhìn nàng: "Nàng lấy đâu ra nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy?" Từ rất lâu trước đây hắn đã phát hiện ra, nàng luôn có thể kết hợp các loại nguyên liệu không liên quan, làm ra đủ loại món ăn kỳ lạ, hơn nữa lần nào hương vị cũng không tệ.
"Không phải ý tưởng của ta kỳ lạ, mà là kiến thức của ngài quá ít." Tiêu Tịch Hòa ra vẻ thương hại.
Tạ Trích Tinh liếc xéo nàng một cái, Tiêu Tịch Hòa lập tức ngồi thẳng dậy.
Hương hoa tràn ngập trong rừng núi, không khí dễ chịu, gió ẩm ướt xua tan đi cái lạnh, nhẹ nhàng luồn qua kẽ lá, kẽ cỏ, kẽ tay. Hai người tùy ý ngồi dưới đất, dường như hòa làm một thể với vạn vật thiên nhiên.
Tiêu Tịch Hòa ngồi một lúc thì cảm thấy nhàm chán, liền muốn kéo Tạ Trích Tinh đi dạo, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy hắn đang chăm chú ăn dưa hấu trong trà hoa quả.
Tiêu Tịch Hòa giật giật khóe miệng: "Ma Tôn đại nhân, ta muốn đi dạo."
"Đi đi." Ma Tôn đại nhân đầu cũng không ngẩng lên.
Tiêu Tịch Hòa biết sẽ là kết quả này, cũng không khuyên hắn đi cùng mình, vỗ vỗ mông liền tự mình rời đi.
Nàng đã ở Bối Âm cốc được vài tháng, gần như đã đi khắp mọi ngóc ngách nơi đây, nhưng chưa bao giờ chán ghét cảnh sắc nơi này, ngược lại càng xem càng mới mẻ, ví dụ như Bối Âm cốc mùa xuân, hoàn toàn khác với mùa thu đông.
"Nếu không quá ẩm ướt, cũng coi như là một nơi tốt để dưỡng lão." Tiêu Tịch Hòa thong thả đi dạo, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy phong ấn khổng lồ trên không trung, đó là trung tâm của tất cả các trận pháp và kết giới, là sự tồn tại như viên thuốc an thần trong lòng chúng tiên môn.
Tiêu Tịch Hòa vừa đi vừa hái hoa, kết quả càng đi về phía trước, càng cảm thấy lạnh, cây cỏ xung quanh cũng dần dần héo úa, khi sắp đến gần rìa kết giới, một chân đã giẫm lên tuyết đọng.
... Lớp trắng xóa này, chắc chắn là tuyết đọng chứ? Tiêu Tịch Hòa do dự xoa xoa cánh tay, đang định ngồi xổm xuống quan sát, thì đệ tử Côn Luân canh giữ Bối Âm cốc ở phía xa đột nhiên quay đầu lại, nàng sợ hãi vội vàng trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
Đệ tử nghe thấy động tĩnh, đáy mắt lóe lên một tia do dự, lập tức gọi hai người bên cạnh đi vào trong kết giới. Tiêu Tịch Hòa nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, làm nàng sợ đến mức tim suýt ngừng đập, vừa lo lắng vừa thầm mắng mình chủ quan, không có việc gì chạy đến đây làm gì.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng đến trước bụi cỏ, Tiêu Tịch Hòa căng thẳng đến mức quên cả thở. Đúng lúc nàng đang do dự là tiếp tục trốn cho đến khi bị phát hiện, hay là bây giờ dứt khoát quay đầu bỏ chạy tìm Tạ Trích Tinh cầu cứu, thì một trong số các đệ tử nhìn chằm chằm vào rừng sâu rất lâu, đột nhiên nói một câu: "Quá kỳ lạ, mau báo cáo chưởng môn."
"Không tìm nữa sao? Động tĩnh hình như là từ bên này truyền đến."
Mặc dù bị bụi cỏ che khuất, nhưng Tiêu Tịch Hòa cũng biết người nói câu sau, bây giờ chắc chắn đang chỉ về phía nàng. Nàng lặng lẽ nuốt nước miếng, một chân lặng lẽ chuẩn bị tư thế bỏ chạy.
Tuy nhiên giây tiếp theo, người khác lại nói một câu: "Chắc là thỏ thôi, thỏ ở đây sắp thành tai họa rồi."
"Không chỉ thỏ, gà rừng, vịt trời, chuột đồng gì đó, cũng rất mắn đẻ, chúng nó mùa đông cũng không nhàn rỗi sao..."
Giọng nói của hai người ngày càng xa, Tiêu Tịch Hòa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay trở lại theo đường cũ.
Sắp đến chỗ dã ngoại, nàng đã không nhịn được chạy như bay: "Ma Tôn! Ma Tôn..."
Tạ Trích Tinh ngẩng đầu nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa xông thẳng đến trước mặt hắn, suýt chút nữa thì không phanh lại được: "Hình như ta bị lộ rồi!"
"Từ từ nói." Tạ Trích Tinh thuận tay đưa cho nàng một ly trà hoa quả.