Toàn bộ thân thể Khương Yển cứng đờ, đỡ dươиɠ ѵậŧ vào cũng không được, ra cũng không xong.
Đây là đang đùa với anh sao? Qυყ đầυ không chen vào được, mới đưa vào một nửa liền muốn kêu kết thúc rồi sao?
Nhưng mà ŧıểυ huyệt của cô quả thật rất chặt, lúc vừa mới đỡ gậy thịt đâm vào huyệt khẩu, một cái động nhỏ như vậy, ngay cả hai ngón tay cũng không thể dung nạp được, nhưng bây giờ lại có thể ăn được một nửa đầu rùa của anh thì đã rất cố gắng rồi.
Môi âʍ ɦộ hai bên đều bị đè vào trong gấp lại, Khương Yển vốn còn muốn đâm đến cùng, nhưng anh vừa siết chặt hông tập trung một chút sút lực, thắt lưng còn chưa bắt đầu chính thức phát lực thì lại bị chân cô giẫm lên đùi mình đá ra.
"Quá lớn, căn bản là không vào được..."
Lần đầu tiên trong dự đoán Trần Vũ Hàm rõ ràng không phải là như vậy.
Trong tưởng tượng của cô, hẳn là giống như trong phim đen, gậy thịt lớn đâm vào chỗ sâu, trực tiếp cắm vào cả người cô khiến cả người cô bay bổng, thân thể vô cùng hưng phấn, nhưng kết quả làm sao có thể như vậy, mới bắt đầu bước đầu tiên, liền bị kẹt lại.
Thực ra cơn cũng không phải nhịn không được, nhưng cảm giác trướng lên này làm cho cô thật sự cảm thấy rất không thoải mái.
Phía thân dưới bị ép phải mở rộng, cứ như vậy làm da ở đó căng lên, cũng không cho cô cơ hội để thả lỏng.
ŧıểυ huyệt bị co rút vặn vẹo vô cùng lợi hại, lần lượt khuếch tán sự trống rỗng trong cơ thể, khiến cho cô luôn cảm thấy trong cơ thể mình giống như thiếu đi một bộ phận quan trong gì đó, khiến cho cả người đều trở nên có chút bất an.
Cô cố gắng né tránh, Khương Yển cúi đầu nhìn đầu rùa bị ăn vào rồi lại tụt ra, miệng huyệt vừa mới mở rộng ra một chút, bởi vì cơ thắt lưng co rút mà siết chặt lại, anh bắt đầu có chút hấp tấp, anh nghẹn đến đầu chảy đầy mồ hôi, giữ thắt lưng của cô, kéo người trở về.
Đôi chân trắng toát trực tiếp dán vào eo anh đặt lên cái đùi đang quỳ của anh, miệng huyệt đối diện với gậy thịt mãnh liệt xông tới, trong nháy mắt đầu rùa chen vào lỗ nhỏ, bởi vì chặt chẽ không trơn trượt khiến dươиɠ ѵậŧ cũng gập lại, làm cho Khương Yển vừa đau vừa sướиɠ.
Sau lưng Trần Vũ Hàm cọ cọ lên nệm dưới thân ma sát qua lại, cảm giác ma sát nhất thời xoa dịu làn da của cô, để cho cô thả lỏng một chút, lúc này mới để cho Khương Yển tận dụng cơ hội mà đâm vào.
Nhưng một giây sau, bởi vì bị dị vật lấp đầy, làm cho thân thể cô trở nên căng thẳng hơn, âʍ đa͙σ co rút kịch liệt, thịt mềm bên trong dính chặt vào nhau, kẹp chặt cây gậy thịt mới tiến vào một nửa của Khương Yển, khiến anh không thể tiến về phía trước được.
Cô chống cổ nâng mặt lên, cau mày, cũng không biết là sảng khoái hay khó chịu muốn đứng dậy xem xét vùиɠ ҡíи của mình, khẽ há miệng thở dốc, rêи ɾỉ nói: "A ha... Vào trong rồi!”
"Thả lỏng một chút, em như vậy anh không nhúc nhích được."
Khương Yển đưa tay sờ sờ bầu vυ" của cô, kéo lấy núʍ ѵú hồng hào của cô.
Mảnh vải mong manh đã sớm xộc xệch, căn bản chẳng che được bộ ngực trắng nõn to lớn của cô chút nào, anh cũng không biết vì sao cô phải mặc như vậy mặc dù là không che được nơi nhạy cảm đó.
Mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán theo gò má lăn xuống, Khương Yển còn bị kẹp ở bên kia không nhúc nhích, chỉ có thể cúi đầu nhìn nửa gậy thịt còn sót lại chưa thể đâm vào, lớp da bên ngoài đã bị nghẹn đến hiện lên gân xanh.
Thịt mềm trong ŧıểυ huyệt còn đang dùng sức hút chặt, co rút nhấp nhô như sóng biển, từng trận âu yếm vuốt ve nửa gậy thịt đưa vào, loại cảm giác sảng khoái này, khiến trong lòng Khương Yển nóng nảy, sắp nhịn không nổi nữa.
Vốn dĩ, anh còn định chờ Trần Vũ Hàm hơi thích ứng với kích thước gậy thịt của mình trước, sau đó lại tiếp tục đưa vào trong, hiện tại, anh một giây cũng không muốn chờ nữa.
Lòng bàn tay anh bóp eo cô, lần nữa mạnh mẽ kéo cô về phía mình, cùng lúc đó, ưỡn thắt lưng đẩy mạnh về phía trước, cái mông hơi đệm lên trên đυ.ng phải hông anh, đè lên hai túi tinh ở gậy thịt, cuối cùng gậy thịt cũng đưa đến nơi sâu nhất.
"Ưm ha..."
Trần Vũ Hàm cảm giác xương cốt của mình giống như bị tháo ra, gậy thịt bị mắc kẹt ở đó khiến cho thân dưới của cô cũng không có cách nào hợp lại.
Cô đưa tay về phía Khương Yển như cầu cứu, nhưng đầu mới ngẩng lên, lại vô lực nằm trên nệm.
"Quá lớn rồi..."
Cô thì thầm bên kia với giọng nức nở, điều này nghe xong lại khiến Khương Yển đau lòng.
Dươиɠ ѵậŧ lớn cũng không thể trách anh a, rõ ràng chính là do ŧıểυ bức cô quá nhỏ đi! Toàn bộ nơi đó cứ giống như một xử nữ vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Khương Đường mới bất giác nhớ tới, lúc mình vừa mới đâm vào, có một chút cảm giác trở ngại thoáng qua, không giống như những vách thịt dán sát kia, chẳng lẽ, cô chủ nhỏ thật sự là lần đầu tiên?
Trái tim nhỏ bé của Khương Yển lại đập thình thịch rồi từ từ lui ra ngoài.
Cây gậy thịt mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ cùng mấy tia vết máu cọ ra, đem môi âʍ ɦộ vừa mới gấp vào cùng nhau mang theo lật ra ngoài.
Cảm giác trướng lên trong cơ thể đang biến mất, sự khó chịu vừa rồi lại làm cho Trần Vũ Hàm cảm thấy không nỡ và cảm thấy trống rỗng, cô không tự chủ được ưỡn thắt lưng, ý đồ muốn đem ŧıểυ bức nhỏ bé của mình tiến về phía anh, để cho anh một lần nữa lấp đầy hành lang chật hẹp bên trong.
Ánh mắt Khương Yển tập trung vào vệt máu bị đâm trúng, hô hấp anh đình trệ, thẳng đến khi nghe Trần Vũ Hàm bất an hừ hừ, mềm nhũn giống như mèo con, lúc này mới gọi tinh thần anh trở về.
Anh mạnh mẽ lại đâm vào bên trong, đầu rùa đυ.ng qua vách thịt bên trong, áp sát vào chỗ riêng tư, đám lôиɠ ʍυ còn móc lấy âʍ ѵậŧ trướng lên của cô.
Khương Yển cúi người dán về phía cô, vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu bóp chặt lấy hai vυ" của cô mà mυ"ŧ mạnh, nhìn núʍ ѵú hồng nhuận dính nước bọt của mình, anh hỏi: "Lần đầu tiên của em à? ”
Anh muốn có được một đáp án chính xác, trong lúc căng thẳng quá, giọng nói của anh hơi run run, suýt chút nữa chữ cuối cùng sặc cùng nước miếng bọt.
Sắc mặt Trần Vũ Hàm đỏ bừng, quay mặt không dám đối diện với anh, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Hôm nay cô thật sự là xúc động, nhưng làm cũng làm rồi, còn có thể như thế nào nữa.
Dù sao cô đã trải qua tình một đêm, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, lên giường cũng không có gì.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, lại nghe được Khương Yển cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. ”
"Cái gì?"
Cô đều hoài nghi mình vừa rồi có xuất hiện ảo giác hay không, nhưng còn chưa đợi Khương Yển giải thích xong, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh ŧıểυ Đào dưới lầu kêu: "Chị Vũ Hàm? Hàng của chị đã lấy đi chưa? Đến lấy cái hàng mà trả tiền á?”