Câu “Anh đói” chứa đựng bao nhiêu hàm ý bên trong, Nam Từ đương nhiên hiểu rõ.
Cho nên cô không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Phán ở đối diện được xem kịch miễn phí, cũng dần dần quên mất chuyện bị Thẩm Mộ Ngạn ngược đãi.
Cố Phán cười hì hì, đùa giỡn nói: “Sao rồi? Chiến đấu với Hoắc Tam thất bại rồi hả?”
Nam Từ không để ý, nhấn gọi cho trợ lý Trương.
Bên kia chưa đổ chuông được hai tiếng đã có thể nghe thấy tiếng trợ lý Trương, có vẻ tâm trạng không tệ lắm: “Bà chủ.”
Nam Từ cũng không khách khí, không còn bộ dạng vui vẻ nói chuyện tán gẫu với anh ta, mà nói thẳng: “Chuyện trên Weibo là do anh làm?”
Trợ lý Trương đắc ý: “Đúng vậy ạ, bà chủ yên tâm, tôi sẽ giúp bà chủ có một hôn lễ khiến tất cả phụ nữ trên toàn thế giới ghen tỵ!”
Nam Từ: “…”
Cô nén cảm xúc tức giận trong người, bình tĩnh nói với trợ lý Trương: “Nếu là vậy thì chi phí thuê hòn đảo và kim cương tặng cho khách mời anh sẽ trả nhé, được không?”
Trợ lý Trương: “???”
“Bà chủ???”
Nam Từ không quan tâm đến sự ngạc nhiên của anh ta, còn nói: “Nói tóm lại, một là anh tự mình dọn dẹp cái mớ hỗn độn trên mạng do anh bày ra, hai là anh phải trả hết chi phí cho buổi hôn lễ!”
Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.
Trợ lý Trương ở bên này sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cảm thấy oan ức.
Đúng lúc này, Hoắc Lâm cũng vừa họp xong, thấy các vị quản lý mặt mày đau khổ, anh ta cũng không hỏi kết quả, mà trực tiếp đi vào văn phòng, tiến đến trước mặt Hoắc Lâm.
“Ông chủ, bà chủ vừa mới gọi điện thoại cho tôi.”
Hoắc Lâm cũng không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh đọc tài liệu, hững hờ đáp: “Ừ! Nói gì?”
Trợ lý Trương vốn định nói lại hết những gì bà chủ nói lúc nãy, nhưng nghĩ lại, không được, ông chủ cực kỳ chiều chuộng bà chủ, cái này lỡ như chỉ là lời nói trong lúc nóng giận của bà chủ, mà ông chủ lại muốn anh ta làm theo thì sao!
Ông trời ơi, nhiều tiền như vậy, anh ta có bán máu cũng không trả nổi!
Thế là anh ta dừng một chút, thay đổi cách nói: “À thì… Bà chủ nói không cho phép tôi làm theo lời ông chủ, nói tiền của ông chủ là do bà chủ quản lý, không thể lãng phí.”
Ừ, biểu đạt đúng ý tứ, còn khiến ông chủ vui vẻ, thật sự xuất sắc!
Dù sao trợ lý Trương cũng đã quan sát, nếu ông chủ được bà chủ để mắt tới, thì tâm tình ông chủ sẽ rất vui vẻ, mặc dù biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng thân là trợ lý thân cận nên anh ta nhìn ra được!
Cho nên nói như vậy thì chắc chắn không ảnh hưởng gì!
Quả nhiên, trợ lý Trương vừa dứt lời, khóe môi Hoắc Lâm lập tức nhếch lên.
Sau đó, anh hững hờ đáp: “Không cần nghe cô ấy, cứ theo kế hoạch mà làm.”
Hoắc Lâm có thể yêu cô bất chấp, nhưng có những chuyện anh không thể tùy tiện làm theo ý muốn của cô.
Anh muốn cử hành một hôn lễ hoành tráng hoàn mỹ cho cô, bảo bối của anh đáng giá với sự ghen tỵ của tất cả mọi người, anh muốn tặng cho cô những gì tốt nhất.
Cho nên lần này, coi như cô không muốn thì anh cũng không thể chìu theo ý cô.
Trợ lý Trương nghe xong, cảm thấy không cần lo lắng cho ví tiền của bản thân nữa, cũng không cần lo lắng ông bà chủ sẽ trừng phạt mình!
Thế là vui vẻ đáp: “Tôi biết rồi, ông chủ!”
~
Mà bên này, sau khi Nam Từ cúp điện thoại, lại nhớ Hoắc Lâm nói anh đói, mặc dù cô nghi ngờ anh có ý khác, nhưng cô cũng không thể không để ý.
Vì vậy cô gọi nhân viên phục vụ, chỉ vài món ăn mang về.
Trong quá trình dùng cơm, Cố Phán nhìn Nam Từ, tặc lưỡi hai lần: “ŧıểυ Nam Từ của chúng ta thật sự bị Hoắc Tam dắt mũi rồi, anh ấy nói cái gì là nghe theo, chậc chậc.”
Nam Từ hiểu ý Cố Phán, cười nói: “Chẳng lẽ chị và tổng giám đốc Thẩm không có? Nếu như chị không quan tâm tổng giám đốc Thẩm, thì sẽ không ngầm đồng ý để anh ấy sắp xếp người đi theo chị.”
Cố Phán: “Vì chị là người yếu thế! Chị không bằng anh ấy!”
Nam Từ chống cằm, nhíu mày: “Em lại không cảm thấy vậy, em chỉ cảm thấy tổng giám đốc Thẩm một mực thối lui để chiều theo ý chị.”
Cố Phán kêu lên: “Rốt cuộc em ở phe nào vậy hả!”
Nam Từ cười, không đáp lại.
Quay lại chuyện vừa rồi, lúc này Nam Từ thật sự không còn tức giận nữa, mà chỉ cảm thấy phải nói chuyện lại với Hoắc Lâm, nói không chừng có thể thay đổi ý định của Hoắc Lâm.
Mặc dù cô cũng biết, có lẽ sẽ rất khó thay đổi ý định của Hoắc Lâm, cô cũng hiểu anh muốn gì, nếu như nói chuyện không được, thì chỉ có thể bàn bạc với trợ lý Trương tìm một công ty bảo an cho thật tốt, để toàn bộ quá trình được diễn ra tốt đẹp.
Cô thật sự không muốn phô trương như vậy, mà thật sự cũng không muốn khoe Hoắc Lâm ra cho toàn nhân loại biết.
Cho nên chuyện này có thể thay đổi được thì thay đổi, không được cũng phải tìm cách dàn xếp ổn thỏa hết tất cả.
Cố Phán hoàn toàn không biết Nam Từ đang nghĩ gì, thất vọng nhìn Nam Từ.
“Thôi xong, ŧıểυ Nam Từ của chúng ta thật sự đã bị Hoắc Tam ám ảnh vào máu rồi!”
Nam Từ nhịn không được bật cười, nhìn Cố Phán: “Chẳng lẽ chị không có sao? Lần trước em nhớ chị và tổng giám đốc Thẩm cãi nhau, vậy mà lúc đi trên đường thấy có quán ăn cũng không quên mua cho anh ấy một phần.”
Cố Phán uất ức, đúng là có chuyện như thế, cô ta dừng lại, ho hai tiếng: “Không có giống nhau, lần đó tổng giám đốc Thẩm nhà chị…”
Nam Từ cắt ngang Cố Phán: “Giống nhau, Phán Phán, rất giống nhau, bởi vì chúng ta thật sự yêu đối phương.”
Nói xong, cô nhìn hai bảo vệ đứng cách đó không xa, lại nói: “Thật ra chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chị về tâm sự với tổng giám đốc Thẩm nhiều một chút, anh ấy chắc cũng sẽ không nói lý với chị quá nhiều đâu.”
~
Sau khi Nam Từ quay trở lại công ty, thì sắc trời đã dần tối.
Lúc đi lên tầng cao nhất, Hoắc Lâm vẫn còn ngồi xử lý tài liệu ở bàn làm việc.
Nghe thấy tiếng động, anh hơi giương mắt, thấy cô lại nhếch môi: “Bò về được rồi à?”
Nam Từ giả bộ vẫn còn tức giận, ném hộp cơm lên bàn làm việc của anh.
“Ăn cơm đi.”
Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý đến tính khí của cô, cũng không để ý đến đồ ăn, mà thừa dịp lúc cô quay người, anh vươn tay kéo cô vào lồng ngực mình.
Anh hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, thấp giọng hỏi: “Còn giận sao?”
Nam Từ đáp: “Anh đoán xem?”
“Anh biết bảo bối của anh lúc nào cũng hiểu rõ cái gì quan trọng, cái gì không, có giận cũng sẽ không giận được lâu.”
Hoắc Lâm cười cười, môi mỏng hạ sát bên tai cô: “Anh đoán đúng không?”
Nam Từ bị anh trêu chọc khiến cả người ngứa ngáy, cô đưa tay đẩy anh, muốn đứng dậy, kết quả bỗng nhiên có cảm giác buồn nôn.
Cô vừa nôn khan vừa ôm miệng chạy vào toilet, Hoắc Lâm cau mày, lập tức đứng lên đi theo cô.
Đến toilet, Nam Từ còn chưa mở đèn, đã trực tiếp chạy đến bồn rửa tay không ngừng nôn khan.
Chắc nguyên nhân không phải do đồ ăn, cô nôn rất lâu cũng không nôn ra được gì hết.
Cuối cùng, cảm giác đã đỡ hơn một chút, cô chuẩn bị mở vòi sen súc miệng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Lâm.
Mà Hoắc Lâm cũng có vẻ như ý thức được cái gì đó, một giây sau, anh trực tiếp bế cô lên.
“Đi bệnh viện.”
Nam Từ có chút do dự: “Hay là mua que thử trước đã.”
Hoắc Lâm rất kiên định: “Không, đến bệnh viện.”
“Lỡ như không có thì sao?”
Hoắc Lâm hôn trán cô: “Không có thì anh lại cố gắng.”
Nam Từ: “…’
~
Lúc này các bác sĩ khoa phụ sản có vẻ đều đã tan việc, cho nên Hoắc Lâm chỉ có thể gọi điện thoại cho viện trưởng nơi bệnh viện mà công ty anh từng tài trợ.
Sau khi bọn họ đến bệnh viện, một đường đi thẳng vào phòng khám, các bác sĩ khoa sản cũng bị viện trưởng kêu trở lại.
Bác sĩ hỏi tình hình căn bản của Nam Từ trước, bởi vì không thể xác định được cô mang thai mấy tuần, cho nên phải lấy hai ống máu của cô đi xét nghiệm.
Lúc chờ đợi kết quả, Nam Từ cảm thấy rất hồi hộp, cô ôm gối thẫn thờ.
Lúc này, Hoắc Lâm từ đằng xa đi tới, bóng dáng thon dài, bước chân trầm ổn.
Có vài bác sĩ y tá đi ngang qua người anh, cũng không ngừng quay đầu nhìn anh vài lần, Nam Từ nhìn thấy hết, trong lòng cũng không ngừng nổi cơn ghen.
Hoắc Lâm vừa mới xuống lầu mua sữa bò cho Nam Từ, bởi vì cô nói không thấy ngon miệng, cho nên chỉ có thể mua một bình sữa bò cho cô uống.
Lúc mua sữa bò anh còn nói cửa hàng hâm nóng sữa, lúc này nhiệt độ vừa đủ ấm, anh đưa sữa bò cho cô.
“Uống đi, lát nữa có kết quả rồi về nhà gọi đồ cho em ăn.”
Nam Từ nhận lấy bình sữa bò, cô không mở ra uống ngay lập tức, mà trừng mắt nhìn Hoắc Lâm.
“Trêu hoa ghẹo bướm.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Mới đầu Hoắc Lâm còn chưa hiểu, sau đó thấy vài y tá còn đang nhìn anh, anh mới khẽ cười.
“Ghen sao?” Anh mở miệng, có vẻ như tâm tình đang rất tốt.
Nam Từ đương nhiên biết anh vui vì cái gì, lúc trước cho dù có chết cô cũng không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, rất có thể sẽ sắp có em bé, cho nên không cần thiết làm bộ làm tịch.
Thế là cô đặt bình sữa xuống ghế, vươn hai tay về phía Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm hiểu ý, tiến lên hai bước, trực tiếp ôm cô đứng dậy.
Nam Từ dính chặt vào người anh, cọ mặt vào áo sơ mi của anh.
“Những lời anh nói trước đó với em, bây giờ trả lại hết cho anh.”
“Hả?”
“Cái gì mà nhốt em ở trong nhà, không để em bước xuống giường được… Hừ! Bây giờ em cũng trả lại hết cho anh! Em cũng sẽ nói với anh y chang như vậy!”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lâm càng lúc càng sâu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Được, chỉ cần bảo bối anh thích thì anh cam tâm bị em nhốt ở trong nhà.”
Nam Từ: “…”
Hoắc Lâm cúi đầu hôn trán cô, lại nói: “Chỉ cần bảo bối của anh thích, thì anh sẽ bất chấp nguyện ý vì em.”
Nam Từ chịu không nổi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Hoắc tiên sinh, mọi người đều nói thường thì đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt nhiều nhất là khi ở trên giường, còn anh sao lúc nào cũng có thể nói ngọt được vậy?”
“Cái này không phải là dỗ ngon dỗ ngọt.”
Hoắc Lâm chân thành nhìn cô, giọng nói rất trịnh trọng: “Đây là cam kết, là lời tuyên thệ.”