Hai năm qua Hoắc Lâm rất ít khi đến nhà họ Hoắc, trừ mấy lần đến bệnh viện xem ba Hoắc như thế nào, thì anh hoàn toàn không chạm mặt Hoắc Tu Thần.
Hơn nữa mỗi lần muốn đến thăm ba Hoắc, hắn đợi cấp dưới báo cáo Hoắc Lâm đã rời đi, thì hắn mới vội vàng chạy qua.
Nhưng mỗi lần Hoắc Lâm gặp hắn thì đều nhìn hắn như nhìn thấy một con chó.
Trước kia hắn có thể nhẫn nhịn vì ba Hoắc vẫn còn đó.
Nhưng bây giờ ba Hoắc đã đổ bệnh, nên hắn cũng đã mất đi cái cảm giác vốn có trước đó với Hoắc Lâm, mặc dù Hoắc Lâm vẫn là một bóng ma ám ảnh hắn, nhưng ít ra hiện tại… Hắn mới là kẻ nắm quyền chính thức trong Hoắc Thị!
Hắn không có lý do gì để sợ Hoắc Lâm!
Nghĩ tới đây, mặc dù trong tiềm thức Hoắc Tu Thần đang dâng lên một nỗi sợ hãi với Hoắc Lâm, nhưng hắn cũng cố nén.
Hắn tránh khỏi tay của Hoắc Lâm, làm bộ sửa sang lại quần áo.
“Sao lại trùng hợp quá vậy chú ba, tới tận đây ăn cơm cũng gặp được cậu. Cậu ăn xong rồi hả?”
Bộ dáng của hắn thật sự khiến người khác mắc ói, Nam Từ không nhìn nổi nữa, định lên tiếng nói mấy câu, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng trước.
“Anh vẫn còn tâm trạng ở đây ăn cơm uống rượu, xem ra dạo gần đây Hoắc Thị bị trục trặc cũng không khiến anh lo lắng nhiều nhỉ?”
Sắc mặt Hoắc Tu Thần trầm lại, bỗng nhiên trở nên khó coi.
Có thể nói điều gì khiến hắn không hài lòng nhất, đó chính là từ sau khi hắn trở thành người nắm quyền, thì có rất nhiều hạng mục chẳng hiểu sao lại bị chấm dứt hoặc thâm hụt tiền. Điều này khiến những cổ đông khác bắt đầu nghi ngờ năng lực của hắn.
Mà dù vậy cũng chẳng sao, hắn vẫn còn Hoắc phu nhân giúp đỡ.
Trong tay bà ta có cổ phần công ty, mà cổ phần của ba Hoắc tương lai cũng thuộc về bà ta…
Mà Hoắc phu nhân lại cực kỳ thương hắn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tu Thần bắt đầu đắc ý trở lại.
“Vậy thì sao? Tôi có mẹ ủng hộ, cuối cùng thì cái ghế chủ tịch cũng là của tôi thôi. Còn cậu thì… Ai da.”
Nói đến đây, Hoắc Tu Thần dời ánh mắt sang phía Nam Từ.
“Tôi nói Nam nhị ŧıểυ thư nghe nè, những lời tôi vừa nói hoàn toàn không phải đùa giỡn, mặc dù chú ba nhìn rất được, nhưng vận khí lại rất xấu. Tương lai của cô... A!”
Hoắc Tu Thần còn chưa dứt lời, thì đã có cảm giác bị người sau lưng đạp một phát ngay lưng, sức lực cực kỳ lớn khiến hắn ngã xuống đất!
Hắn theo bản năng chống hai tay lên mặt sàn, phòng ngừa bị đập mặt xuống sàn.
Nhưng không ngờ Hoắc Lâm lại giẫm lên tay hắn.
Lúc đầu anh chỉ nhẹ nhàng nhấn tới nhấn lui trên tay Hoắc Tu Thần, sau đó lại nghiêng người, vừa cười vừa nhìn hắn.
“Có vẻ như chủ tịch Hoắc mới nhậm chức nhưng lại không biết lời gì nên nói và không nên nói nhỉ.”
Ánh mắt anh vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng sức lực nơi gót giày anh càng lúc càng mạnh.
Hoắc Tu Thần cảm thấy xương ngón tay sắp bị Hoắc Lâm giẫm gãy rồi, cực kỳ đau đớn kêu rên trên mặt đất, sau một lúc khá lâu, Hoắc Lâm mới hờ hững nhấc chân ra.
Anh đứng thẳng nhìn xuống Hoắc Tu Thần: “Nếu không muốn Hoắc Thị gặp rắc rối nữa, thì anh cứ tiếp tục im lặng làm con chó ngoan đi. Còn nếu như muốn trở mình thì... A.”
Lời nói của Hoắc Lâm có ý thâm sâu, khiến Hoắc Tu Thần phải suy nghĩ...
“Cậu có ý gì? Chẳng lẽ chuyện gần đây... Là do cậu làm?!”
Hoắc Lâm không thèm liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Anh đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Nam Từ vẫn còn đang đứng im tại chỗ.
“Không đi hả?”
Thật ra lúc anh vừa xoay người rời đi thì Nam Từ đã muốn đi theo anh, nhưng lại có chút ngại ngùng, có chút không biết phải chung đụng với anh như thế nào.
Mặc dù trong Wechat thì cô rất mạnh miệng, nhưng lúc này...
Nhưng Hoắc Lâm đã lên tiếng, cô cũng không thể không đi theo anh.
Thế là cô cười với anh, bước mấy bước đến trước mặt anh.
Hoắc Tu Thần thấy bọn họ đi xa rồi, mùi rượu trên cơ thể có vẻ như cũng tan hết, hắn vẫn còn duy trì tư thế nửa quỳ, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Lâm.
Cuối cùng, hắn lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một dãy số.
“Alo, về chuyện lần trước, chúng ta nên tìm thời gian thương lượng một chút.”
~
Nam Từ sánh vai đi cùng với Hoắc Lâm đến hành lang chỗ phòng ăn.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, trên mặt đất cũng được trải một lớp thảm dày, cho nên hoàn toàn không phát ra tiếng vang khi bước đi, khiến bầu không khí càng lộ rõ sự tĩnh mịch.
Nam Từ mấy lần định mở miệng nói gì đó, nhưng lời vừa tới khóe miệng, thì cô lại thấy Hoắc Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô, cho nên cô đành nuốt xuống.
Cuối cùng, Nam Từ thấy đã gần đến phòng ăn, cô nhịn không được, mở miệng:
“Hoắc Lâm!”
Bước chân Hoắc Lâm dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Ừ?”
Nam Từ có chút căng thẳng, cô mím môi, một lúc sau cô mới dám nói: “Em đã nộp hồ sơ xin việc ở công ty anh rồi, ngày mai sẽ tới phỏng vấn.”
Ánh mắt Hoắc Lâm rất hờ hững, có vẻ như không có phản ứng gì lớn.
Cuối cùng, anh đáp: “Cứ theo quy định mà làm, chuyện phỏng vấn không liên quan đến anh.” Sau
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com