Cô gái bị rưới đầy rượu lên người bắt đầu run rẩy, cũng không biết là do rượu lạnh hay do sợ hãi mà run rẩy.
Lông mi giả của cô ta bị rượu thấm ướt, che khuất hơn nửa tầm nhìn, nhưng đáy mắt cô ta hốt hoảng đến mức không dám nhìn thẳng.
Tại sao lại như vậy, cô ta chỉ là “Không cẩn thận” đổ rượu lên người Nam Từ thôi mà, sau đó còn nói xin lỗi rồi, sao Hoắc Lâm lại làm thế với cô ta?!
Hoắc Lâm không phải là một người đàn ông nhã nhặn sao! Trước kia coi như anh từ chối cô ta, thì cũng rất dịu dàng, sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này?
Cô gái kia không thể tin được, người đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng trước mắt cô ta, lại là người đàn ông nhã nhặn mà trước kia cô ta từng theo đuổi?
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hết hồn, không ai tin vào mắt mình, người vừa mới làm một chuyện động trời chính là Hoắc Lâm.
Trong mắt đại đa số người có mặt ở đây, cho dù là đối thủ doanh nghiệp của anh, nhưng cũng cảm thấy anh là một người ngay thẳng.
Mặc dù trên thương trường Hoắc Lâm là một người thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bên ngoài là một người rất lễ độ và nhã nhặn.
Cho nên nếu như không tận mắt chứng kiến thì chắc không ai tin chuyện này do Hoắc Lâm làm ra.
Ở cách đó không xa, Hoắc phu nhân đã nhìn thấy hết, sắc mặt bà ta không tốt lắm.
Bà ta nhìn chằm chằm Hoắc Lâm, đáy mắt đầy vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Không có một chút giáo dục nào!”
Hoắc Tu Thần ở bên cạnh nghe thấy, lén cười cười, sau đó lấy một món bánh kem đưa cho Hoắc phu nhân.
“Mẹ, ăn chút ngọt cho bớt giận. Chú ba xưa giờ là như vậy rồi, gia đình mình đã quá quen rồi mà mẹ, từ nhỏ chú ấy đã nóng tính, lại hay cáu giận, tính này coi bộ không sửa được.”
Ba Hoắc liếc nhìn Hoắc Tu Thần với thâm ý khác, nhưng không nói gì với hắn, ngược lại nói với Hoắc phu nhân: “Bà nói thằng bé không có giáo dục, thì đã xem lại lúc nhỏ có ai dạy bảo thằng bé chưa? Chúng ta không cố hết trách nhiệm, thì cũng đừng chỉ trích lung tung.”
Hoắc phu nhân cũng không biết dạo gần đây ba Hoắc làm sao, trước kia cho dù bà ta có nói gì thì ba Hoắc cũng sẽ không phản bác, nhưng dạo gần đây, chỉ cần bà ta nhắc đến Hoắc Lâm thì ba Hoắc sẽ lên tiếng bênh vực.
Mỗi lần như vậy thì bà ta cảm thấy cực kỳ tức giận. Bà ta hoàn toàn không hiểu nổi tại sao ba Hoắc lại muốn bên vực Hoắc Lâm!
Ba Hoắc thấy bà ta sắp nổi giận, nên ông ta đặt ly rượu xuống bàn, cũng không nhìn bà ta, nói: “Tôi không muốn ồn ào với bà, tôi đi trước, nếu bà muốn ở lại thì cứ ở lại dự tiệc.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi, không cho Hoắc phu nhân và Hoắc Tu Thần cơ hội phản ứng.
Hoắc phu nhân vừa tức vừa không biết nói gì, một lát sau, bà ta mang cơn giận xả với Hoắc Tu Thần: “Con thấy chưa! Tất cả đều do Hoắc Lâm! Chỉ cần chuyện gì liên quan đến