Nam Từ lập tức hiểu rõ ở trước mặt người đàn ông này thì không nên làm những động tác tinh nghịch hay khác thường, như vậy là tìm đường chết.
Cô sờ đôi môi có chút sưng đỏ của mình, ngẩng đầu, nhỏ giọng trách mắng: “Anh dùng sức quá đó.”
Đầu ngón tay của anh vẫn còn đang nhéo cằm cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Không được ăn khoai lang, thì chỉ có thể ăn em thôi.”
Anh nói cực kỳ bình tĩnh, giống như là chuyện này rất đương nhiên, cho dù lúc anh nói chuyện thì hô hấp vẫn còn hơi nặng, nhưng không hề có chút bối rối ngượng ngùng nào.
Nam Từ liếc anh một cái, sau đó đưa củ khoai lang trong tay cho anh.
“Cho anh ăn hết luôn nè.”
Lúc cô hờn dỗi hay nhõng nhẽo, Hoắc Lâm chỉ cảm thấy trong lòng trở nên mềm nhũn, gương mặt tuấn tú lại tiến sát gần cô một lần nữa.
Anh khẽ cọ cọ chóp mũi cô, môi mỏng thấp thoáng nằm trên khóe môi cô, thản nhiên nói: “Thôi, anh không muốn ăn khoai nữa, bây giờ chỉ muốn ăn em.”
Nam Từ bị anh trêu chọc đến mức trái tim loạn nhịp, bộ dáng hiện tại của anh còn mê người hơn cả lúc hôn, ngẩn ngơ một lúc thì cô sực nhớ ra chuyện quan trọng cần làm, thế là cô đẩy anh ra.
“Đừng quậy nữa, tranh thủ thời gian ăn chút gì đi, em muốn đi thăm bà nɠɵạı.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hoắc Lâm cũng không làm khó cô nữa, đợi sau khi cô chuẩn bị xong thì lập tức kéo tay cô ra ngoài.
“Anh không ăn gì sao?” Nam Từ hỏi.
Thật ra cô có chút lúng túng, vốn định nấu chút mì để hai người lót dạ, nhưng lúc nãy cô lại bị Hoắc Lâm trêu chọc cả một lúc lâu, cho nên cô cũng không biết lấy lý do gì.
Hiện tại xem ra Hoắc Lâm thật sự cho là cô sốt ruột muốn đi thăm bà nɠɵạı, ngay cả khoai lang nướng cũng không thèm ăn, nên trong lòng anh có chút áy náy.
Hoắc Lâm nắm tay cô, cũng không quay đầu lại, nói: “Anh không đói, chuyện của em quan trọng hơn.”
Nam Từ thật ra chỉ muốn tới trò chuyện với bà nɠɵạı, sau đó sẽ nhổ cỏ dọn dẹp quanh mộ bà. Cho nên cô cũng không chuẩn bị gì nhiều, người thành phố thích mang hoa khi đi tảo mộ, còn ở đây người ta lại thích mang cơm canh và rượu.
Khi còn sống, bà nɠɵạı cô không thích uống rượu, nhưng lại cực kỳ thích ăn hoa quả, nhưng chỉ vì nuôi cô, lại nghèo đói, cho nên nếu mua được hay được người ta cho, thì bà nɠɵạı đều mang về cho Nam Từ ăn.
Nghĩ tới đây, Nam Từ trở nên đau lòng.
Bởi vì nuôi cô, nên khi bà nɠɵạı còn sống cũng chưa từng có một ngày tốt đẹp, trong nhà vốn rất nghèo, vậy mà bà nɠɵạı vẫn ráng cố gắng dành cho cô những thứ tốt nhất.
Cho đến khi qua đời, thì bà nɠɵạı chỉ mặc quần áo đã cũ kỹ gồm nhiều lớp vá.
Nam Từ thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ nếu như mẹ cô còn sống, thì có phải cuộc sống của bọn họ sẽ đỡ khổ hơn không?
Cô từng nghe bà nɠɵạı nói mẹ cô đã từng đi học đại học, sau này bởi vì có thai nên phải nghỉ học.
Cô không rõ mẹ cô yêu ba Nam nhiều bao nhiêu, mà đến mức không màng danh phận rồi có thai, lại có thể vì ông ta mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tương lai, từ bỏ việc học.
Đương nhiên, nhà họ Nam nói mẹ cô vì tiền mà mặt dày đeo bám ba Nam, nhưng Nam Từ hoàn toàn không tin những lời này.
Bà nɠɵạı cô là người hiền lành và chính trực nhất, từ nhỏ cô đã được bà nɠɵạı dạy cả đời phải sống trung thực.
Phải trung thực, phải tự trọng,