Sau khi lên xe, Nam Từ do dự không biết có nên nhắn tin cho Hoắc Lâm hay không.
Nếu hôm nay chỉ có mẹ Nam và Nam Châu đến, thì cô chắc chắn sẽ gọi anh đến giúp, nhưng lần này Hoắc phu nhân cũng đến, Nam Từ biết mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ tồi tệ đến mức nào, nếu như một khi anh biết cô bị đưa đi, thì không biết lại làm ra chuyện gì.
Cô không muốn anh không vui.
Thế là cô vẫn quyết định tạm thời không báo cho Hoắc Lâm biết, để xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, theo dõi diễn biến rồi sẽ quyết định có báo cho Hoắc Lâm biết hay không.
Xe chạy một đường đến nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân hỏi thăm tình hình gần đây của Nam Từ, nhìn dáng vẻ cực kỳ nhiệt tình.
“Nghe chị con nói con học rất giỏi, mà cho dù chị con không nói thì ai cũng đoán được, lần này con thi đậu trường đại học tốt nhất ở thành phố này đã là điều chứng minh rõ ràng nhất rồi. Huống hồ con trở về chưa được bao lâu đã có thể nắm vững toàn bộ kiến thức cao trung, còn thi đạt thành tích thủ khoa, thật sự là rất ưu tú.” Hoắc phu nhân cười cười khích lệ cô.
Nam Từ biết rõ Nam Châu làm gì có chuyện khen ngợi cô, nếu như không phải có mục đích gì thì Nam Châu chẳng lẽ bỏ qua cơ hội châm chọc cô sao?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Nam Từ, cô vẫn lễ phép cười với Hoắc phu nhân: “Không có đâu ạ, chị hai con vẫn là người lợi hại nhất, con đâu thể sánh được ạ.”
Nam Châu bày ra bộ dáng ‘Cưng chiều’ nhìn Nam Từ, nói: “Cô em gái này cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá khiêm tốn. Ông nội còn cảm thấy em sẽ vượt qua cả chị, sao em lại nói vậy? Trước kia chị thi đậu đại học cũng không được ông nội đãi tiệc lớn vậy đâu.”
Nam Từ hoạt bát đáp trả: “Thì ra chị hai để ý chuyện này hả? Nếu không thì sáng mai để em nói với ông nội làm một bữa tiệc bổ sung cho chị hai nhé? Dù sao nhà họ Nam chúng ta cũng thích tiệc tùng.”
Nụ cười trên mặt Nam Châu bắt đầu trở nên gượng gạo: “Chị đâu có ý đó.”
Lúc này, mẹ Nam mở miệng: “Thôi được rồi, hai chị em đừng tán gẫu nữa, bình thường có thời gian rảnh rồi nói, bây giờ phải nghe Hoắc phu nhân muốn hỏi gì ŧıểυ Từ.”
Vừa nghe đến chỗ này, Nam Từ nhịn không được, chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề.
Cô quay đầu về phía Hoắc phu nhân, hỏi: “Không biết hôm nay Hoắc phu nhân đến tìm cháu vì…”
Hoắc phu nhân vừa định nói, thì Nam Châu nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
“Đến nơi sẽ biết.” Nói xong, Nam Châu nháy nháy mắt với Hoắc phi nhân, “Chuyện tốt như vậy không nên nói trước, đến lúc đó thì ŧıểυ Từ mới bất ngờ.”
Hoắc phu nhân bật cười, gật gật đầu.
Lần này bất an trong lòng Nam Từ càng ngày càng nhiều, cô lấy điện thoại ra, định sẽ lén nhắn tin cho Hoắc Lâm biết, nhưng lúc này xe cũng đã dừng lại trước cửa nhà họ Hoắc.
Cô chưa kịp làm gì hết, thì đã bị kéo ra ngoài.
Diện tích nhà họ Hoắc và nhà họ Nam cũng không khác biệt lắm, cách trang trí bên trong rất bừa bộn nhưng thực tế lại rất xa hoa.
Lúc đi vào sảnh lớn, đối diện là một vị trưởng lão tướng mạo nho nhã, chỉ là… ăn mặc có chút kỳ quái.
Nam Từ cẩn thận nhìn nhìn, cô có cảm giác người này ăn mặc trông giống đa͙σ sĩ?
Thấy mọi người đã trở về, vị đa͙σ sĩ chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, rồi từ tốn đứng lên.
“Chính là vị ŧıểυ thư này sao?” đa͙σ sĩ cười cười nhìn Nam Từ.
Hoắc phu nhân gật gật đầu: “Đúng.”
đa͙σ sĩ hỏi Nam Từ: “Có phải ŧıểυ thư sinh ngày X tháng X năm X không?”
đa͙σ sĩ nói đến ngày sinh âm lịch của Nam Từ, không sai một số, nhưng bởi vì như vậy nên Nam Từ mới phát giác ra được, nếu như cô gật đầu thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Cô vừa định lên tiếng phủ nhận, thì Nam Châu ở một bên nói tiếp:
“Đúng, lúc đưa em gái về thì tôi có thấy ngày tháng năm sinh của Nam Từ khi ông nội làm sổ hổ khẩu, sau đó tôi tra cứu thì biết ngày sinh âm lịch là như vậy.”
đa͙σ sĩ nhìn Nam Từ, không ngừng gật đầu.
“Hoắc phu nhân, chính là vị ŧıểυ thư này, không chỉ bát tự, mà ngay cả tướng mạo cũng cực kỳ xứng đôi với ŧıểυ thiếu gia.”
Trong lòng Nam Từ đánh “Bộp” một tiếng.
Quả nhiên! Cô biết ngay mà! Chắc chắn không phải chuyên tốt!
So với cô thì tâm tình Hoắc phu nhân vui vẻ hơn nhiều, cả gương mặt đều toát lên ý cười, hỏi đa͙σ sĩ: “Vậy xin hỏi bọn họ kết hôn ngày nào thì được?”
“Càng sớm càng tốt.” đa͙σ sĩ nói: “Cũng may là tôi đang nhàn rỗi, đã mở lịch ra xem rồi, ngày tám tháng sau là ngày tốt để cưới hỏi.”
“…” Nam Từ cảm thấy mình như người tàng hình ở trong căn phòng này, chuyện này là sao? Bây giờ bọn họ đang tự tiện quyết định cô cưới ai, rồi còn cả ngày cưới nữa?
Cô nhịn không được, cho dù có phải châm ngòi cuộc chiến giữa Hoắc Lâm và Hoắc phu nhân thì cô cũng mặc kệ!
“Hoắc phu nhân!” Nam Từ nhìn bà ta, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, nụ cười trên mặt không còn duy trì nổi nữa, “Cháu đã có bạn trai rồi ạ, là Hoắc Lâm.”
Cô còn cho là lời nói của cô ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Hoắc phu nhân, nhưng bà ta chỉ cười nhạt một cái, lúc mở miệng ra còn cho đó là chuyện đương nhiên.
“Dì biết, Nam Châu đã nói với dì rồi, nhưng như vậy thì sao? Dì bảo nó chia tay cháu, thì nó nhất định phải chia tay.”
Nam Từ đương nhiên bị phản ứng này chọc giận, mà thái độ của Hoắc phu nhân cũng thay đổi.
Bà ta nói: “Dì thật sự không rõ Hoắc Lâm có điểm nào tốt hơn Ngọc Trạch chứ? Nó…”
“Bà nội.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người giúp việc đang dìu một thanh niên trẻ tuổi xuống lầu.
Người thanh niên kia nhìn cực kỳ nhã nhặn, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Nam Châu vốn đang hiếu kỳ không biết người này là ai, sau đó nhớ ra người đó gọi Hoắc phu nhân là “Bà nội”?
Nhà họ Hoắc chỉ có một đời cháu duy nhất, người đó chính là Hoắc Ngọc Trạch!
Người thanh niên đó là Hoắc Ngọc Trạch?!
Nam Châu cực kỳ kinh ngạc, không phải người ta đồn đại Hoắc Ngọc Trạch hung ác bị bệnh lao sao? Bởi vì bị bệnh lao hành hạ đau đớn, cho nên mới lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, nhưng nhìn bộ dạng này… nɠɵạı trừ sắc mặt có chút tái nhợt, thì hoàn toàn không có dáng vẻ dọa người như người ta đồn đại.
Những ngày qua, Nam Châu vì muốn giải quyết Nam Từ, cho nên tìm mọi cách để khiến Nam Từ gả vào nhà họ Hoắc.
Mới đầu vị đa͙σ sĩ kia hoàn toàn