Lúc Nam Từ và tài xế đến, thì Nam Châu và mẹ Nam đang nhàn nhã uống trà chiều.
Cô ta nhìn thấy Nam Từ trở về bình thường như không có việc gì, có chút ngạc nhiên.
“Em… Em quay lại rồi sao?”
Nam Từ lặng lẽ nắm chặt tay, trong lòng dâng lên sự chán ghét.
Cô đoán không sai, Nam Châu biết hết mọi chuyện! Tất cả đều do cô ta sắp đặt!
Cơ bản thì không có căn phòng nào của Nam Châu hết! Thậm chí cô ta cũng biết bên trong phòng là ai! Cho nên cô ta mới “Có lòng tốt” để Nam Từ nghỉ ngơi!
Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?
Muốn thấy cô mất mặt? Muốn thấy cô thành trò cười? Hay muốn cô xảy ra chuyện gì?
Cô âm thầm buông lời phẫn nộ ở trong lòng, cắn chặt hàm răng giả bộ ngây thơ cười cười với Nam Châu.
“Không phải chị hai muốn em nghỉ ngơi sao? Em nghỉ ngơi đủ rồi thì quay lại nè, không thể để chị hai và mẹ đợi em như vậy được!”
Đáy mắt Nam Châu xẹt qua một tia không thể tin, sau đó lại quan sát đánh giá cô, tựa như đang kiểm chứng xem lời cô nói là nói láo hay là ráng chịu đựng cái gì.
Rõ ràng người quản lý quán rượu trong đó nói qua với cô, người ở tầng cao nhất trong khách sạn là con trai nhà họ Hoắc, mà nhân viên vệ sinh sau khi quét dọn lại nói thường xuyên thấy trong phòng cực kỳ hỗn độn.”
Cho nên Nam Châu mới chắc chắn trong đó là Hoắc Ngọc Trạch.
Dù sao toàn bộ nhà họ Hoắc thì chỉ có hắn mới bị người ta đồn đại là tính tình u ám thủ đoạn độc ác.
Những người khác cũng chỉ còn lại nhị thiếu gia Hoắc Tu Thần, và tam thiếu gia Hoắc Lâm.
Nhưng hai người kia xưa nay nổi tiếng một là ôn hòa, người kia rất nho nhã, tuyệt đối không có khả năng làm ra những chuyện kia.
Nhưng…
Nam Châu quan sát tỉ mỉ Nam Từ, từ trên xuống dưới, từ lòng bàn chân đến cọng tóc, không có một chút tổn thương.
Cô ta muốn tìm trên người Nam Từ một kẽ hở, hoặc là dấu hiệu bị ngược đãi nào đó.
Nhưng kết quả lại làm cô ta thất vọng, không những trên người không làm sao, thậm chí khóe mắt Nam Từ cũng không hề đỏ, có vẻ như chưa từng khóc.
Chẳng lẽ tin tức bị sai?
Trong phòng kia bây giờ không có người ở?
Bằng không thì coi như Hoắc Ngọc Trạch không làm gì Nam Từ, thì dù sao cô cũng chỉ là một cô gái đến từ nông thôn, cũng sẽ bị hắn dọa đến khóc chứ.
Nghĩ tới đây, Nam Châu có chút thất vọng, ban đầu còn đang hí hửng được cười trên nỗi đau của người khác, giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Cô ta lạnh mặt, ánh mắt khinh thường nhìn Nam Từ, cầm túi đứng dậy đi.
Lúc đi ngang qua Nam từ, còn cố ý dùng sức đụng sượt qua cô một cái.
Mẹ Nam nhíu nhíu mày nhìn Nam Từ một chút, sau đó cũng đi theo sát phía sau Nam Châu.
Trên đường trở về, Nam Từ vẫn tiếp tục giả ngu ngốc trả lời những câu hỏi của hai mẹ con nhà họ Nam, nhưng tất cả đạt được chỉ là những ánh mắt xem thường.
Rốt cuộc Nam Châu nhịn không được, lạnh lùng nói: “Em có thể ngậm miệng lại chưa?”
Nam Từ rụt bả vai, ngoan ngoãn gật đầu.
Tài xế lái xe chứng kiến hết tất cả, nhìn Nam Từ qua gương chiếu hậu, trong lòng có chút không đành lòng.
Lúc trở lại nhà họ Nam, thì ba Nam và Nam lão gia tử đang chơi cờ vây.
Thấy ba mẹ con mua tương đối nhiều đồ, nhất thời thích thú, cười tủm tỉm nhìn sang.
“Mua nhiều đồ quá nhỉ.” Nam lão gia tử nhìn túi trên tay Nam Từ, vẫy vẫy tay: “Mau lại đây, để ông nội coi thử con mua cái gì.”
Nam Từ ngoan ngoãn tiến lên, cười ngọt ngào với Nam lão gia tử: “Chị hai và mẹ mua quá trời quần áo và giày cho con, đồ nào cũng đẹp, cái nào con cũng thích, con không biết cảm ơn như thế nào cho đủ!”
“Thật sao.”
Nam lão gia tử cười, nhìn lướt qua mẹ Nam và Nam Châu một cái, còn nói: “Con là nhị ŧıểυ thư nhà họ Nam chúng ta, mẹ con và chị con đều là người thân của con, nên tốt với con cũng là chuyện nên làm.”
Nam Từ gật gật đầu: “Dạ con biết, sau này con cũng sẽ toàn tâm toàn ý tốt với mẹ và chị hai.”
Nói xong, cô còn làm như ngượng ngùng, giơ tay xoa xoa mũi.
“Thật ra trước đó con còn hiểu lầm chị hai có phải không thích con, bởi vì mỗi lần nhìn chị hai đều cảm thấy chị ấy có chút lạnh lùng với con, nên con có chút sợ hãi. Nhưng hôm nay con mới phát hiện ra, thật ra là con hiểu lầm, chị hai vẫn rất quan tâm đến con!”
“ŧıểυ Từ cũng dễ dỗ dành như vậy sao?” Nam lão gia tử bày ra dáng vẻ của một ông già hiền lành, gõ lên chóp mũi Nam Từ một cái, “Chị Nam Châu mới mua cho con mấy bộ quần áo, mà con đã vui vẻ đến mức này rồi sao?”
“Không phải không phải.”
Nam Từ lắc đầu.
“Chị hai không chỉ mua quần áo cho con, mà thấy con đi dạo mệt mỏi, nên còn đưa thẻ phòng khách sạn của chị hai cho con, bảo con nghỉ ngơi.”
Nam Châu nghe đến đó, sắc mặt hơi đổi một chút, cảm thấy có chút không ổn.
Cô ta muốn mở miệng ngăn lại, thì lúc này ánh mắt Nam lão gia tử đã quét tới cô ta, những lời cô ta định nói lập tức nuốt lại.
Nụ cười trên môi Nam lão gia tử trở nên nhạt hơn, nhưng ánh mắt vẫn hiền lành nhìn Nam Từ.
“Khách sạn nào vậy? Nếu con thích thì ông nội cũng cho con một phòng.”
“Không cần đâu ạ.”
Nam Từ cự tuyệt.
“Là khách sạn Hi Hoàng ạ. Con thấy chỗ đó cực kỳ đẹp, nhưng so với trong nhà thì ở nhà vẫn thoải mái nhất ạ.”
Nói đến đây, cô giả bộ như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía Nam Châu.
“Em cảm thấy sẽ học hỏi theo chị hai, sửa đổi khẩu vị của mình một chút. Trước kia ở trong thôn, em thường qua nhà hàng xóm xem tivi đều thích những căn phòng tráng lệ rực rỡ, nhưng căn phòng kia của chị hai, nhìn qua cực kỳ có phong cách. Cách trang trí và đồ dùng đều là hai màu đen trắng, nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại cảm thấy cực kỳ đắt giá.”
Trên mặt cô còn xuất hiện vẻ lúng túng và ngại ngùng.
“Con không nói dối ông nội đâu, lúc con vừa mới vào phòng, còn nghĩ là mình vào phòng của một người đàn ông mà nội.”
Cô nói xong, sắc mặt Nam lão gia tử đã trở nên lạnh đi, ngay cả ba Nam ở bên cạnh cũng cau mày nhìn Nam Châu.
Nam Châu không cách nào bình tĩnh lại, cô ta hung hăng cắn răng cực kỳ mạnh mới có thể khống chế việc mắng chửi con nhỏ nhà quê kia!
Người ở chỗ này cũng chỉ có Nam Từ là không biết khách sạn Hi Hoàng.
Nhất là ở tầng trên cùng, mỗi căn phòng nơi đó đều được thiết kế dựa trên sở thích cá nhân, mỗi một căn phòng đều có cách trang trí và sắp xếp hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Nam Từ vô tình để lộ ra, khiến cho Nam lão gia tử và ba Nam trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cũng hiểu “Lòng tốt” của Nam Châu là như thế nào, cho nên làm sao còn giữ sắc mặt vui vẻ nổi.
Dừng một chút, Nam lão gia tử hơi cười một tiếng, nói với Nam Từ: “Đi dạo một ngày mệt rồi, tranh thủ về phòng nghỉ ngơi một chút, rồi xuống ăn cơm chiều.”
Nam Từ cười gật gật đầu, lại lễ phép chào người lớn trong nhà, sau đó vui vẻ lên lầu.
Sau khi đóng cửa phòng lại, thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Cô không ngừng hít thở để nhịp tim có thể dần đập bình thường trở lại.
Ngày hôm nay những chuyện phát sinh đều là những chuyện cô chưa từng trải qua, cô chưa từng nghĩ có ngày sẽ gặp được một người đàn ông đáng sợ như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ, mình phải giả vờ vô tội ngu ngốc trước mặt bao nhiêu người.
So với nơi này, thì thế giới trước kia của cô quá mức sạch sẽ.
Mặc dù lúc đi học cũng có ầm ĩ với bạn bè, về sau bỏ học đi làm cũng không bị người khác quở trách, nhưng ít ra tất cả mọi người rất thẳng thắng, đồng thời không có ý đồ muốn hại đối phương.
Nhưng việc Nam Châu làm ngày hôm nay đã khiến Nam Từ mở rộng tầm mắt.
Điều này cũng cho cô hiểu rõ, nếu như cô cứ ngây thơ không biết gì, thì kết quả sẽ thảm hại như thế nào đây.
Cô có thể chịu đựng việc người khác lạnh nhạt, xem thường cô.
Nhưng cô không chịu đựng được việc người khác ra tay độc ác hại cô.
Trước mắt xem ra cô không thể thoát khỏi nhà họ Nam, nếu như vậy, cô phải bắt buộc bản thân cứng rắn hơn.
Mà chuyện nhà họ Nam rành nhất, đó chính là làm bộ vui vẻ giở trò, đây chính là bước đầu tiên cô muốn học.
~
Nam Châu bị gọi vào phòng Nam lão gia tử nửa tiếng, sau đó mới ra khỏi phòng với hai vành mắt đỏ hoe.
Mẹ Nam một mực đứng ngoài cửa chờ, sau khi nhìn thấy sắc mặt con gái không đúng, vội vàng muốn mở miệng hỏi han, lại bị Nam Châu lắc đầu ngăn lại.
Nam Châu dùng ánh mắt ra hiệu cho mẹ Nam đi trước, cuối cùng cô bình tĩnh đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Nam lão gia tử nhắm mắt, tay chống cây quải trượng, biểu lộ khó đoán.
Mà lão quản gia ở bên một bên quan sát thấy vẻ mặt của ông chủ, mở miệng: “Lái xe cũng vừa nói với tôi, đại ŧıểυ thư và phu nhân đúng là không vui vẻ với nhị ŧıểυ thư, thái độ cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn trách móc nặng nề. Theo lý thuyết, thì nhị ŧıểυ thư trở về là cứu đại ŧıểυ thư, làm sao mà…”
Dù sao cũng là người ở dưới, cứ coi như được người đứng đầu nhà họ Nam thích và tín nhiệm, thì ông ta cũng không dám nói quá ngay thẳng.
Nhưng Nam lão gia nghe hiểu, ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Hai mẹ con họ cảm thấy Nam Từ là đứa bé bẩn thiểu sao! Chỉ là một đứa em gái cùng cha khác mẹ với Nam Châu, coi như là con bé vì Nam Châu mà hi sinh, thì tại sao lại có thái độ chán ghét. Nhưng khi đó chuyện gì xảy ra, đứa con trai của ta không nói thật với bọn họ, chẳng lẽ tôi không biết sao? Nói cái gì mẹ Nam Từ dụ dỗ, nhưng thật ra…”
Lão quản gia nghe thấy, vội vàng ngăn cản: “Lão gia tử, chuyện trải qua nhiều năm rồi, ngài đừng nhắc nữa.”
Nam lão gia tử cũng biết bản thân nhất thời xúc động, hít sâu một hơi, không lên tiếng nữa.
Lão quản gia thở dài: “Cũng may trời sinh nhị ŧıểυ thư tính tình hoạt bát sáng sủa, lại ngây thơ trong sáng, bằng không thì nếu hôm nay phu nhân và đại ŧıểυ thư làm chuyện gì quá phận, sợ nhị ŧıểυ thư sẽ có cái nhìn không hay về nhà họ Nam, đến lúc đó có muốn gả nhị ŧıểυ thư qua nhà họ Hoắc, thì có lẽ cũng không giúp ích được gì cho ngài.”
“Ngây thơ?”
Nam lão gia cười cười.
“Ông cảm thấy Nam Từ thật sự vô tình nói những lời đó sao?”
Lão quản gia nghi hoặc.
“Con bé cố ý nói cho tôi nghe.”
Nam lão gia tử ý cười càng sâu, biểu lộ càng phát ra ảm đạm khó lường.
“Trông con bé ngốc vậy thôi, nhưng thật ra còn có chút thông minh. Mà tôi lại luôn luôn thích người thông minh, chỉ cần thông minh của con bé có lợi với nhà họ Nam, thì tôi không ngại cho con bé mấy phần mặt mũi đâu.”
Ban đầu ông chỉ muốn rước Nam Từ về chỉ để thay thế Nam Châu gả cho nhà họ Hoắc, dù sao Nam Châu cũng là cháu nội ông ở bên cạnh ông từ nhỏ, còn đứa bé nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy còn chưa lộ mặt ra ngoài, bên ngoài đồn đại hắn rất hung dữ, mà ông lại không muốn để Nam Châu mạo hiểm.
Thế nhưng lợi ích nhà họ Hoắc và nhà họ Nam nhất định phải đi đôi với nhau, coi như ông nhận Hoắc Lâm làm con nuôi thì cũng chưa đủ.
Cho nên ban đầu ông nghĩ tới nghĩ lui mới nhận đứa bé này về nhà họ Nam.
Nhưng ông cũng không nghĩ tới là đứa bé này cũng khiến ông vui vẻ.
Nam lão gia tử nghĩ tới đây, khẽ cười cười.
Xem ra, về sau ông có thể đặt niềm tin vào Nam Từ.