Mẫn Đình đi lấy khăn ướt cho em gái, cũng không hỏi tại sao cô cứ nhất quyết ra nước ngoài, ly hôn nói thì dễ, chỉ có cô mới biết được giây phút cô thực sự muốn buông tay nó đau đớn nhường nào.
Ngay cả anh trai thì cũng không thể nào thấu hiểu được nỗi đau ấy.
Hơn một năm trôi qua, tình cảm của cô với Phó Ngôn Châu càng thêm sâu đậm, nếu có bảy phần, cô chắc chắn muốn Phó Ngôn Châu đáp lại tình cảm của mình bằng bảy phần, thậm chí là nhiều hơn một chút.
Nhưng Phó Ngôn Châu lại không yêu cô, làm thế nào anh có thể đáp lại cô đây?
Nếu chỉ đơn giản là nhìn từ góc độ hôn nhân, Phó Ngôn Châu đã làm rất tốt, nhưng điều này còn khác xa so với điều mà em gái anh mong muốn.
Có lẽ giống như mẹ đối với bố vậy.
Mẫn Hy lau nước mắt, Mẫn Đình nhận lấy khăn mặt trên tay cô: “Em muốn ăn gì?”
“Em không…” đói không nói hết câu, cô không muốn làm anh lo lắng nhiều, cô chỉ nói: “Em không biết ăn cái gì.”
Mẫn Hy nhìn anh trai: “Anh nấu gì cũng được.”
Mẫn Đình biết làm mấy món mì đơn giản, anh biết làm từ khi còn nhỏ, khi Mẫn Hy còn bé, cô thường đến nhà Nghiêm Hạ Vũ ăn tối, cô rất hâm mộ em gái của Nghiêm Hạ Vũ có bố mẹ ăn cơm cùng, cô cũng hâm mộ mẹ Nghiêm Hạ Vũ vì thỉnh thoảng lại nấu mì cho họ ăn.
Dì giúp việc trong nhà bọn họ nấu ăn ngon đến mấy cô cũng không ăn nhiều, có khi anh nấu một bát mì, mùi vị có thể không ngon lắm nhưng cô lại ăn một cách rất vui vẻ.
Cô không thích mỳ, chỉ có mỳ anh và bố làm là ngoại lệ.
“Trong tủ lạnh nhà em có mì không?” Mẫn Đình xắn tay áo đi vào bếp.
Mẫn Hy không biết, cô chưa bao giờ vào bếp.
Mẫn Đình lục tìm trong tủ lạnh nhưng không có gì để ăn ngoại trừ nước và đồ uống.
“Tối nay ở chỗ của anh đi.”
Đúng lúc Mẫn Hy cũng không muốn sống ở đây, thấy cảnh lại thương tâm.
Nhà của Mẫn Đình cách đây không xa, mất khoảng 20 phút lái xe là đến.
Trên đường về, anh rẽ vào siêu thị mua ít nguyên liệu tươi sống, ở nhà anh cũng không có gì ăn, có khi mấy tháng không về nên không chuẩn bị gì.
Mẫn Đình để túi đồ vào cốp xe, vừa lên xe thì điện thoại di động của Mẫn Hy truyền đến một cuộc gọi video, anh liếc mắt liền nhận ra ảnh đại diện, là Phó Ngôn Châu gọi cho cô.
Trước đó Mẫn Hy đã khóc rất nhiều, mắt còn đỏ hoe, không muốn nghe điện thoại, liền đưa điện thoại cho Mẫn Đình: “Anh cứ nói em ngủ quên rồi đi.”
Cô quay lưng lại với Mẫn Đình, dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Mẫn Đình từ chối cuộc gọi video, dùng điện thoại di động của Mẫn Hy để gọi lại.
Tối nay Phó Ngôn Châu tham gia tiệc liên hoan với bạn cùng lớp, có những người đưa gia đình đến chung vui, tổng cộng có hơn 30 người, Chử Dật đặt một phòng tiệc nhỏ, mọi người đều chơi rất là vui vẻ, trong trò chơi nhảm nhí này, người thua sẽ phải uống rượu hoặc tiết lộ một bí mật từ thời cấp 3 của họ.
Bị tiếng cười đùa làm cho đau đầu, anh ra ngoài cho thanh tĩnh.
Điện thoại đã được kết nối, khi nghe thấy giọng nói của Mẫn Đình ở đầu bên kia, anh cau mày: “Hy Hy đâu?”
“Cậu nói nhỏ chút.” Mẫn Đình mặt không đổi sắc nói dối: “Em ấy nói hôm qua thức cả đêm, mở mắt không nổi, lên xe liền ngủ thiếp đi rồi.”
Phó Ngôn Châu biết Mẫn Hy ngủ, lúc trưa ở trong văn phòng anh cô mới chợp mắt một lúc, sợ đánh thức Mẫn Hy nên anh đành tắt điện thoại, thay vào đó gửi một tin nhắn chất vấn Mẫn Đình: [Hôm qua anh có chuyện gì mà muộn thế vẫn tìm cô ấy vậy? Cô ấy thức đêm mà anh không khuyên gì sao?]
Mẫn Đình nhìn thấy tin nhắn có chút bối rối nên đọc kỹ, hóa ra tối qua Mẫn Hy không về căn nhà nhỏ của họ mà lấy cớ ở nhà anh một đêm làm lá chắn.
[Em ấy tăng ca trong phòng của em ấy, làm sao tôi biết được!]
Anh phải kiềm chế lắm mới không chặn Phó Ngôn Châu.
Phó Ngôn Châu lại hỏi: [Tại sao anh cũng ở Thượng Hải?]
Mẫn Đình: [Liên quan gì đến cậu à?]
Phó Ngôn Châu thoát khỏi cuộc trò chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng không đưa Mẫn Đình vào danh sách đen.
“Sao cậu lại ở đây? Tôi tìm cậu nửa ngày rồi đấy.” Chử Dật cầm trên tay một cái gạt tàn đi ra tìm anh.
Phó Ngôn Châu tắt điện thoại và nói: “Gọi cho Mẫn Hy.”
Chử Dật đặt cái gạt tàn lên bậu cửa sổ, lấy một điếu cho Phó Ngôn Châu.
Đúng lúc Phó Ngôn Châu cũng muốn hút thuốc, nhưng anh không có thói quen mang theo thuốc lá, vì vậy anh liền lấy bỏ vào miệng.
“Mẫn Hy không tới nên không trọn vẹn lắm.” Chử Dật luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, anh muốn Mẫn Hy dính chút may mắn của mình nhất, “Nghe nói cô ấy sẽ ở nước ngoài ba bốn tháng, lâu như vậy sao?”
“Ừm.”
“Cô ấy không thích nhất là đi công tác, vậy tại sao lại không từ chối ra nước ngoài?” Chử Dật phủi phủi khói thuốc nói.
Phó Ngôn Châu nhìn anh ta: “Cô ấy nói với cậu cái này sao?”
“…Lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới.” Chử Dật sẽ không nói cho anh biết, không phải là họ nói chuyện phiếm mà là nói một chút những lời trong lòng nghĩ. Điều Mẫn Hy thường nói nhất là Phó Ngôn Châu đối với cô ấy tốt như thế nào, từng chút từng chút cô ấy đều nhớ kỹ.
Chử Dật chuyển chủ đề: “Bây giờ cậu và Mẫn Hy thế nào rồi? Sau này tôi phải học hỏi kinh nghiệm của cậu đó.” Anh cười nói: “Một chút kinh nghiệm yêu đương tôi cũng không có.”
“Tôi không có kinh nghiệm gì, đều là dần dần tìm hiểu. Tính cách của Mẫn Hy và bạn gái cậu khác nhau, những kinh nghiệm tôi có hiện tại không phù hợp với cậu.” Phó Ngôn Châu hút vài hơi thuốc, cảm thấy hơi không quen, sau đó ấn vào gạt tàn tắt đi.
Chử Dật cảm thấy bạn gái của mình có điểm giống với Mẫn Hy, rất thú vị, tâm tư lại tinh tế. Nhưng anh ấy không thể tỏ ra như mình hiểu rất rõ Mẫn Hy, lại gây ra những hiểu lầm không cần thiết cho Phó Ngôn Châu.
Anh mở cửa sổ cho khói bay ra, giả vờ không biết: “Mẫn Hy là người như thế nào?”
Phó Ngôn Châu: “Cậu không cần biết tính cách của cô ấy làm gì, tôi biết là được rồi.”
“…” Chử Dật cảm thấy may mắn là anh ta không nói nhiều.
Hút xong một điếu thuốc, anh bảo người phục vụ rót hai ly rượu vang đỏ, chai rượu này vốn là chuẩn bị cho Mẫn Hy, nhưng cô không có mặt ở đây, vậy thì nhờ Phó Ngôn Châu uống hộ cô vậy.
Anh cụng ly với Phó Ngôn Châu: “Cảm ơn, cảm ơn, trong tương lai nếu có bất cứ điều gì cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ chắc chắn hết lòng giúp đỡ.”
“Cậu uống bao nhiêu mà say thế này?”
“Cậu không hiểu.”
Phó Ngôn Châu thực sự không hiểu, anh nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó cụng ly với Chử Dật: “Chúc mừng.”
“Cám ơn.” Chử Dật cười nói: “Tôi cũng phải nâng cốc chúc mừng, chúc chính mình.” Có thể thoát ra là điều anh không dám hy vọng, chấp niệm 12 năm với Chúc Du Nhiên đã trở thành nỗi ám ảnh cuả anh ta.
Nếu anh ta không gặp Mẫn Hy, không có cô khuyên bảo, ai biết được bây giờ anh đang đang say ở quán bar nào.
Sau khi uống rượu, Phó Ngôn Châu rời đi sớm.
Trên đường trở về xe, anh nhắm mắt dưỡng thần, bất giác nghĩ đến hai câu hỏi của Chử Dật, tính cách của Mẫn Hy như thế nào, anh và Mẫn Hy như thế nào rồi?
Cô kiêu ngạo, kiêu căng, tùy hứng, ấm áp lại nhạy cảm, cô là nửa còn lại mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, rồi lại trở thành nửa còn lại quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Trong cuộc hôn nhân của họ không có cơ sở tình cảm, lại trộn lẫn một chút lợi ích, cô đi quá nhanh, những hành động đáp lại của anh lại chậm hơn cô, anh không có cách nào đáp lại cô ngay lập tức.
Khi về đến nhà, Phó Ngôn Châu không đến thư phòng tăng ca.
Từ khi kết hôn, đây không phải là lần đầu tiên Mẫn Hy đi công tác, có khi mười ngày nửa tháng, ở bên ngoài là chuyện bình thường, nhưng cô đi lần này, anh có chút cảm giác không quen.
Anh tháo nhẫn cưới đi vào phòng tắm tắm rửa, chai dầu gội ngăn dầu mà anh mang từ phòng thí nghiệm về trước đó đặt trong một kệ nhỏ, nhưng hôm qua anh không để ý, bây giờ anh mới phát hiện ra rằng chai dầu gội đã bị mở và đã sử dụng một ít rồi.
Loại dầu gội đầu này không phù hợp với loại tóc của cô, cô vẫn dùng nó để gội đầu.
—
Mẫn Đình làm hai bát mì hải sản bưng đến trước mặt cô, anh lo cô ăn không đủ, lại sợ cô ăn nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa “Em ăn bát nhỏ này trước đi, nếu thật sự không đủ thì lại ăn từ bát lớn.”
“Anh à, anh không muốn ăn sao?”
“Lát nữa anh ăn sau, anh đi hút điếu thuốc.”
Anh cầm điếu thuốc ra sân thượng hút. Kể từ khi em gái anh mua cho anh một cái gạt tàn từ Giang Thành, cơ bản anh đã bỏ thuốc lá rồi, nhưng tối hôm nay anh đột nhiên rất muốn hút thuốc.
Mẫn Hy ăn một mình trong nhà ăn, từ trước cô đã ăn ít, vừa rồi lại vô tình ăn quá nhiều, khi lấy lại tinh thần, cô mới nhận ra mình đã ăn hết một bát rưỡi.
Cô xoa xoa bụng, đứng dậy đi ra sân thượng tìm Mẫn Đình.
Sau khi đứng dậy bước được vài bước, cô cảm thấy chắc mình cần được hỗ trợ rồi.
Mẫn Đình hút liên tiếp hai điếu thuốc, hút xong điếu thứ hai liền dụi nó vào gạt tàn, cầm cốc nước trên tay đổ vào gạt tàn, quay đầu nhìn em gái: “Em ăn no chưa?”
“Vâng.” Mẫn Hi nặn ra một nụ cười, “Em ăn nửa bát của anh rồi.”
Mẫn Đình bất đắc dĩ xoa đầu cô, muốn trách nhưng lại không nỡ, biết cô buồn: “Ăn nhiều quá sẽ đau bụng.”
Mẫn Hy: “…Thật sự là không ăn nhiều.”
Cô đã không ăn gần một ngày rồi, cô thực sự rất đói.
Sợ rằng giải thích thì anh cũng không tin, cô hứa: “Sau này em nhất định sẽ chú ý, anh đừng lo, sau này em sẽ đặt sức khỏe của mình lên trên hết.”
Mẫn Đình chuyển sự chú ý của cô: “Mì hải sản anh vừa học được có ngon không?”
Mẫn Hy gật đầu lia lịa, “Anh học của ai vậy?”
Mẫn Đình: “Mẹ đã dặn anh, mẹ có thể không ở nhà vào ngày sinh nhật của em. Nếu mẹ bận, thì anh làm cho em một số món mới mẻ, không thể lúc nào cũng làm mỳ tương đen được.”
Mẫn Hy cười nói: “Mì tương đen cũng rất ngon.”
Cô nằm trên sân thượng, trò chuyện với anh trai về thời thơ ấu, về bố mẹ họ.
“Anh, bố mẹ có mâu thuẫn gì không?”
Mẫn Đình dừng ngón tay đang nghịch bật lửa lại, hỏi em gái: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?” Anh nói thêm: “Anh không biết, năm nay anh mới chỉ ăn hai bữa với họ thôi.”
Khi bố mẹ anh ở nhà, anh lại không có ở đó, đến lúc anh ấy ở nhà, thì bố mẹ anh lại đi công tác, họ không thể ở bên nhau.
Dù sao thì một năm cô ăn cơm với bố mẹ ba lần, còn anh trai cô chỉ ăn hai lần, có lẽ anh không để ý.
“Gần một năm… có lẽ là nửa năm.” Mẫn Hy cố gắng nhớ lại, nhưng cũng không nhớ rõ lắm, “Dù sao cũng lâu rồi em không thấy họ chụp ảnh cùng nhau trên tin tức nữa.”
Không có một bức ảnh chụp chung là chuyện nhỏ.
“Mẹ bận rộn hơn trước, mấy lần ăn cơm gần đây, em cảm thấy cách mẹ nhìn bố có chút khác trước. Dù sao cũng không diễn tả được cảm giác đó, chỉ là cảm thấy bất an mà thôi.”
Mẫn Đình: “Anh nghĩ họ vẫn bình thường thôi, em suy nghĩ nhiều rồi. Có lẽ Phó Ngôn Châu cũng ở đó trong bữa ăn nên họ cảm thấy lời nói và hành động của mình phải mang dáng vẻ của trưởng bối.”
Mẫn Hy gật đầu: “Có thể là vậy.”
“Anh, mau đi ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.” Ngày mai cô phải dậy sớm đến sân bay, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, hy vọng buổi tối có thể ngủ được một giấc.
Mẫn Đình ăn nửa bát mì còn lại, rên chuyến bay đến Thượng Hải anh bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ đến tận bây giờ, anh quyết định kể cho bố nghe chuyện của em gái.
Kết hôn ban đầu rất dễ dàng, nhưng ly hôn không phải là chuyện nhỏ.
Anh gửi tin nhắn cho bố: [Bố, con nói với bố một chuyện, cuộc sống của Hy Hy không vui vẻ lắm, nếu em ấy muốn ly hôn, con sẽ ủng hộ vô điều kiện, mong bố đừng thuyết phục em ấy tiếp tục sống như vậy. Ly hôn không có gì sai, mặc dù con không có hứng thú với hôn nhân, nhưng con cũng không bài xích nó.]
Mẫn Cương Nguyên đang định nghỉ ngơi, nhìn thấy tin nhắn của con trai mình thì giống như một tia sét, nếu sự việc không quá tệ, con trai ông sẽ không gửi tin nhắn như vậy cho ông.
Ông gọi cho Mẫn Đình: “Hy Hy không vui sao?”
Mẫn Đình tìm một cái gạt tàn rồi châm một điếu thuốc khác, anh không có ý tranh cãi với bố mình, nhưng anh hỏi bố: “Trong mắt người ngoài, cuộc sống của mẹ rất tốt, vậy bố cảm thấy mẹ sống có thật sự tốt hay không?”
Trong lòng Mẫn Cương Nguyên “thình thịch” một tiếng: “Con uống nhiều quá à?”
Mẫn Đình nhả khói: “Con không uống một giọt rượu nào. Bố, con biết hết. Con biết từ năm mười ba tuổi. Lúc bố cãi nhau với mẹ, con vô tình thấy được, lúc đó con mới biết bố không yêu mẹ.”
“Con… Mẫn Đình, con…” Mẫn Cương Nguyên nửa đời người vẫn bình tĩnh, nhưng bây giờ lại nói năng không mạch lạc trước mặt con trai.
“Bố, con không sao, khi đó con hy vọng bố có thể diễn cả đời.” Dù sao lúc đó còn nhỏ, anh không muốn bố mẹ ly hôn, nhất là khi mẹ anh vẫn rất yêu bố anh.
“Không nói con, nói chuyện của Hy Hy, em ấy giống như mẹ, đặc biệt có thể nhẫn nhịn.”
Mẫn Cương Nguyên cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói: “Bây giờ Hy Hy không thể tiếp tục được nữa, muốn ly hôn?”
“Em ấy chưa nói, nhưng ngày mai em ấy sẽ đến Paris, em ấy sẽ ở đó ít nhất ba hoặc bốn tháng, nói mình muốn bình tĩnh lại.” Tàn thuốc rơi bên ngoài cái gạt tàn, Mẫn Đình lấy khăn giấy ướt lau đi, “Con không muốn em ấy phải chịu đựng. Mẹ là một tấm gương, 30 năm không vun đắp nổi tình yêu, quá nhiều đau khổ và uất ức chỉ có tự mình mẹ…” biết.
Anh cuộn khăn giấy ướt trong tay lại, quay đầu định ném vào thùng rác, chợt sững người.
Mẫn Hy không biết đã đứng trên lối đi giữa phòng khách và phòng ăn bao lâu rồi, ngơ ngác nhìn anh.
“A lô?” Mẫn Cương Nguyên đợi hơn mười giây, con trai cũng không có động tĩnh gì, “Mẫn Đình, sao con không nói gì?”
Mẫn Đình nói với em gái: “Sao em còn chưa ngủ?”
Mẫn Hy quên mất tại sao mình lại đến phòng khách, nước mắt lưng tròng, đầu óc còn trì độn hơn cả khi biết Phó Ngôn Châu đưa dự án của Lạc Mông cho Chúc Du Nhiên.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao cô lại đến gặp Mẫn Đình rồi, cô đã ăn quá nhiều nên không thể ngủ được, vì vậy cô lại ra ngoài muốn nói chuyện với Mẫn Đình.
Cô không cố ý nghe trộm, nhưng cô đã nghe lén được mọi chuyện.
“Mẫn Đình? Con đang nói chuyện với ai vậy?”
Mẫn Đình thở ra, nói với trong điện thoại di động: “Hy Hy đã nghe thấy rồi. Tối nay em ấy ở với con.” Bây giờ em gái của anh đã biết sự thật, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tối nay em gái đã bắt đầu nghi ngờ tình cảm của bố mẹ mình, việc cô biết được sự thật sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Mẫn Cương Nguyên không sợ bất cứ điều gì, điều ông sợ nhất là con gái sẽ suy sụp khi biết sự thật, “Mẫn Đình, con đưa điện thoại cho Hy Hy, bố sẽ nói chuyện với con bé.”
Mẫn Hy muốn đi vào phòng khách, nhưng chân như bị đóng đinh, nhấc không nổi.
Mẫn Đình dập điếu thuốc, bước đến bên em gái, bật loa ngoài của điện thoại di động lên, lấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô.
Mẫn Hy mở miệng với điện thoại, nhưng không có âm thanh.
“Hy Hy, đừng khóc.”
“Bố, bố biết là mẹ yêu bố không?”
“Biết.”
“Bố và mẹ ở nước ngoài nhiều năm như vậy, là bố không muốn gặp mẹ hay là…” Cô nghẹn ngào nói.
“Con nghe bố nói, lý do hoàn toàn là vì công việc, không phải vì chuyện khác. Bố chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến gia đình hay hôn nhân. Con, Mẫn Đình, còn có mẹ con đều là những người mà bố quan tâm nhất.”
Nước mắt Mẫn Hy chảy đến khóe môi rồi vào miệng.
“Mẹ nhớ hết những gì liên quan đến con, mẹ con vẫn còn nhớ lúc con 3 tuổi hai tháng chuyển đến Giang Thành, con 5 tuổi một tháng cũng chuyển đến đây, chính bố chắc cũng không nhớ nổi đi. Mẹ yêu bố mười năm, đợi bố ba mươi năm, tại sao bố không đáp lại mẹ? Dù chỉ một lần thôi.”
Nói đến đây, cô khóc không thành tiếng.
Bản thân cô chờ Phó Ngôn Châu cũng có chút như vậy, thì tính là cái gì chứ.
“Khó trách ngay từ đầu bố đã phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân của con như vậy. Bố là người từng trải, cho nên lo lắng về lâu dài Phó Ngôn Châu sẽ mất kiên nhẫn với con, cuộc sống của con sẽ khó khăn đúng không?”
“Hy Hy…”
Cô cầm lấy điện thoại di động trong tay anh trai: “Bố, con bình tĩnh lại, bố đi nghỉ ngơi đi.”
Mẫn Hy ngồi trên thảm trong phòng khách, hai chân ôm lấy đầu gối, khóc đến khi mệt rồi ngồi bất động, Mẫn Đình mới lấy khăn nóng lau mặt cho cô, dỗ cô trở về phòng ngủ.
Một đêm không ngủ.
6h30 sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên, cô tắt đi rồi bật dậy một cách máy móc.
Trước khi ra sân bay, cô trang điểm cẩn thận, từ trong tủ tìm một bộ đồ mặc vào, đứng trước gương chỉnh sửa rất lâu, mắt sưng như quả óc chó, chườm nóng chườm lạnh cũng không thấy giảm đi.
Trong tủ có một cặp kính râm, cô tìm ra và đeo vào.
Mẫn Đình cũng thức cả đêm, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ và làm bữa sáng đơn giản cho em gái.
Anh còn có việc phải giải quyết, vì vậy anh không thể rời đi để đến Paris một thời gian được.
“Làm xong việc, anh sẽ đi cùng em.”
Mẫn Hy: “Không cần, em không phải trẻ con nữa rồi.”
Khóc xong, bây giờ trong lòng bình tĩnh như nước, chỉ vừa nghĩ đến mẹ, thì lòng cô lại nhói đau.
Mẫn Đình tiễn Mẫn Hy ra sân bay, trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, cô đã ôm anh nói rằng mình không sao.
Sau khi vượt qua kiểm tra, Mẫn Hy nhìn thấy Thịnh Kiến Tề trong phòng VIP, sau một năm không gặp, anh ta vẫn có vẻ mặt thờ ơ từ chối người lại gần từ cách xa hàng nghìn dặm.
Cô chào anh ta bằng một cái gật đầu nhẹ mà không tháo kính râm xuống.
Thịnh Kiến Tề liếc nhìn cô hai lần, vô tình thoáng thấy cô không đeo nhẫn cưới trên ngón áp út. Khi một người phụ nữ đột nhiên trở nên rất im lặng và thậm chí không đeo nhẫn, đó là lúc cô ấy quyết định chấm dứt một mối quan hệ.