Hồi tưởng lại năm 2008, lúc tất cả mọi việc còn chưa xảy ra.
Một năm không có gì khác lạ, Lục Tắc Linh đang học đại học năm hai, một phòng ngủ sáu cô nương thì đã có năm người có bạn trai, ngược lại người xinh đẹp nhất là cô mà vẫn còn cô độc.
Thời tiết tháng mười, ở trong phòng tắ sẽ bớt lạnh hơn, vì vậy tất cả mọi người cứ như tổ ong xông vào nhà tắm. Giơ túi quần áo lên, xếp thành một hàng thật dài để chờ tắm. Đứng trước Lục Tắc Linh là cô bạn tốt nhất của cô Hạ Diên kính, cô nhón chân lên nhìn phía trước một chút, tốc độ ngọa nguậy của đội ngũ này thật sự rất chậm chạp, cô tức giận oán trách: "Cái trường rách nát này, còn tự xưng là có trang thiết bị tốt! Ngay cả chỗ ngồi chờ trong phòng tắm cũng không có, đã là thời đại nào rồi, còn phải luyện người như vậy?"
Lục Tắc Linh vung qua vung lại cái bím tóc đuôi ngựa của cô, cười nói: "Kiên nhẫn chút được không, một lát nữa sẽ không chuyện gì."
"Thế nào mà không có việc gì chứ?" Hạ Diên Kính đang nói, đột nhiên đảo tròn mắt, hạ thấp giọng nói: " Đột nhiên mình lại nhớ ra, một lát nữa có thể sẽ có chuyện lớn đó, tên tử quỷ nhà mình muốn mình cùng hắn ta đi mua chuột đó." Cô ríu rít nói, "Con chuột thì lúc nào ms3 không mua được chứ! Nhưng hội trưởng ——" cô cố ý kéo dài hai chữ này ra: "Gọi mình buổi tối đi họp ! Mình làmi sao có thể không đi chứ !"
Vừa nghe đến hai chữ "Hội trưởng", mắt Lục Tắc Linh bắt đầu gợn sóng, sáng rực lên, lập tức nịnh hót khoác tay Hạ Diên kính.
Hạ Diên kính biết cô sẽ phản ứng như vậy, cố ý trêu đùa cô: "Nếu như người nào đó lấy lòng mình, mình sẽ đau bụng ngay lúc đó luôn."
"Mình mời cậu ăn Ice Cream."
"Haagen-Dazs."
"Đồng ý."
Lục Tắc Linh cười đến không khép miệng lại được, dính lên vai Hạ Diên kính làm bộ dạng người vợ nhỏ: "Mình biết câu tốt nhất mà!"
Hạ Diên kính bày ra một bộ mặt chán ghét, phủi bả vai, cùng Lục Tắc Linh kéo dài khoảng cách, "Mắt của cậu nhất định bị mỡ heo dán lại rồi, chưa từng gặp qua người nào như cậu."
Lục Tắc Linh không biết sống chết tiếp tục cười, tâm tình đã sớm bay đến buổi tối nay rồi.
Hạ Diên kính nhìn bộ dạng hết thuốc chữa của cô, lắc đầu một cái, hạ thấp giọng hỏi cô: "Cậu nói thật cho mình biết, rốt cuộc cậu coi trọng Thịnh Nghiệp Sâm là vì cái gì? Vì hắn ta đẹp trai? Gia thế tốt? Mặc dù hắn rất ưu tú, nhưng ở trường người như hắn ta vẫn có rất nhiều, mặc dù dáng dấp của cậu so với mình có thua một chút xíu, nhưng mà ở trong trường cũng rất nổi trội, làm gì mà cần phải nhất định sống chết với một gốc cây như hắn, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Nếu mình nói mình nói mình chỉ cần một mình anh ấy, cậu có tin không?"
"Mình tin, nhưng vấn đề là, cậu lay hắn nổi sao?"
Hạ Diên kính nhẫn tâm nói, Lục Tắc Linh không nói thêm gì nữa, mím môi, mắt nháy nháy, làm cho Hạ Diên kính cũng không nhẫn tâm nói tiếp, không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi được rồi, thu hồi ánh mắt của cậu lại đi! Đi đi đi đi! Không quản cậu đi vào núi đao biển lửa nửa đâu! Chết cũng đáng đời! Đừng quên Haagen-Dazs của mình là được!"
. . . . . .
Tắm rửa qua, đổi một bộ áo đầm, đêm tháng mười, mặc áo đầm có vẻ hơi mỏng manh, nhưng vì đẹp mắt, Lục Tắc Linh bất chấp mọi thứ, không phải người ta thường nói "Nữ vi duyệt kỷ giả dung" , mỗi lần biết có thể sẽ được gặp Thịnh Nghiệp Sâm, Lục Tắc Linh liền cảm thấy quần áo treo trong tủ không đủ mặc, món nào cũng rất khó coi, cô vì anh mà khẩn trương, mặc dù tầm mắt của anh sẽ không mang theo bất kỳ ý tứ nào khi nhìn cô, cô cũng muốn mình phải hoàn mỹ.
Tám giờ, Lục Tắc Linh đúng giờ đến phòng làm việc của hội học sinh, đứng ở cửa phòng, cô liếc mắt liền thấy được trong ở một đám người Thịnh Nghiệp Sâm đang rất bận rộn.
Anh mặc một bộ jacket màu cà phê hàng hiệu, quần jean, chân mang một đôi giày da màu đậm, bộ dạng sạch sẽ đầy chững chạc. Giờ phút này anh đang cúi đầu nghe đội trưởng Văn thể* báo cáo công việc, thỉnh thoảng gật đầu một cái, mấy sợi tóc ở trên trán cũng đang đung đưa theo, hình ảnh đó giống như một bức tranh đầy cuốn hút, một vạn năm, mỏi mắt chờ mong.
(* Văn hóa & thể dục thể ȶᏂασ)
Lục Tắc Linh ngây người. Cho đến khi có một cán sự vỗ vỗ lưng của cô, đỉnh đạc nói: "Đại mỹ nhân sao lại tới nơi này! Nhóc con Hạ Diên kính này ! Hôm nay nên là cô ấy làm việc tại sao lại là em tới?"
Lục Tắc Linh hí mắt cười cười: "ŧıểυ Kính có chút việc, em đến thay cô ấy, dù sao những chuyện cô ấy có thể làm em nhất định có thể làm được, ai tới cũng vậy thôi!"
Cán sự nhíu mày, chỉ chỉ về phía Thịnh Nghiệp Sâm: "Hội trưởng tìm đó,em đi tìm cậu ta đi."
"Ừ." Lục Tắc Linh gật đầu một cái.
Sau khi đội trưởng Văn thể báo cáo xong, Thịnh Nghiệp Sâm tập hợp mọi người lại, chủ yếu là bố trí nhiệm vụ làm tiết mục nghệ thuật cho trường, trừ xã đoàn ra, các bộ phận của hội học sinh đều phải tham gia, hơn nữa còn là tranh tài trong nội bộ.
Sau khi kết thúc,mọi người giải tán, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên ngẩng đầu hô một tiếng: "Lục Tắc Linh! Tới đây!"
m thanh của hắn trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen vang lên, lục Tắc Linh chỉ là nghe được tên của mình được phát ra từ trong miệng của anh, mà đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cô bước vào trong, "Hội trưởng, có chuyện gì sao?"
Thịnh Nghiệp Sâm rất bận, vẫn cúi đầu, vừa đánh chữ đống dấu này nọ, vừa nói: "Vốn là gọi Hạ Diên kính tới, đã sớm biết cô ấy không đáng tin cậy, dù sao hai người cũng cùng hệ tiếng Trung , ai tới cũng vậy thôi." Anh ấn một trang giấy đưa cho cô: Đây là bản thảo đọc diễn văn lúc cuối của hội học sinh, tôi xem xong rồi, viết vô cùng tệ, cô về chỉnh sửa lại, tôi muốn nó bao hàm tất cả mọi tin tức mà tôi đống dấu, cố mà viết cho sinh động vào, thể hiện tinh thần đại học của chúng ta, chớ có làm giống như mấy lời chúc nhau trong hôn lễ suốt 180 năm không hề thay đổi."
Còn không đợi Lục Tắc Linh trả lời, Thịnh Nghiệp Sâm đã đi ra bên ngoài: "Tôi muốn vừa đi vừa nói! Cô viết cho tốt rồi giao cho tôi, tốt nhất là nhanh lên một chút, trong vòng ba ngày thôi, làm phiền cô!"
Nhìn bóng lưng bận rộn của Thịnh Nghiệp Sâm, trong lòng Lục Tắc Linhcó chút ngọt ngào . Cô có thể đến giúp anh, thấy thế nào đều có cảm giác giống như phu xướng phụ tùy, chỉ thế này cũng đủ làm cô vui rồi.
Chịu đựng cả đêm, liên tục trau chuốt, bản thảo của Lục Tắc Linh cũng được cho ra, ngày thứ hai, mới tám giờ, cô đã ôm bản thảo ở trong lòng chạy đến báo, cô nghe ngóng được ,anh đang nơi đó.
Còn chưa đi vào để báo lại, liền nghe thấy giọng nói Thịnh Nghiệp sâm rất nghiêm túc, anh đang khiển trách một cán sự đang cầm tiết mục biểu diễn: "Cậu đang làm cái gì vậy hả? Ngày mai phải diễn rồi ! Bây giờ mới nói với tôi cô ấy đã về nhà ông bà rồi hả ? Trước đó tôi không phải đã nói với cậu cần tuyển toàn người chuyên nghiệp để biểu diễn, chơi đại một khúc AB gì đó, nếu xảy ra vấn đề gì thì còn có thể thay thế được, cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào hả?"
Anh chau mày, trên mặt có khó nén được tức giận, "Được rồi, cậu đi về đi, bậy giờ tiết mục của cậu tôi chỉ có thể cho hủy thôi."
Nói xong anh xoay người muốn đi. Lục Tắc Linh vội vàng gọi anh lại: "Hội trưởng!"
Thịnh Nghiệp Sâm nghe có người gọi nên quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy là cô, lại lộn trở về.
Thịnh Nghiệp Sâm có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?" Anh nhận lấy bản thảo, mở ra , bắt đầu nghiêm túc đọc, càng về sau đường cong trên khóe miệng càng giương cao: "Không tệ nha Lục Tắc Linh, bản thảo này viết rất có chuẩn mực."
Lục Tắc Linh cười cười, thấy người cán sự đang cúi đầu ở bên cạnh, có chút không nhịn được: "Hội trưởng, vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?"
"Bọn họ đăng kí tiết mục xong rồi bây giờ muốn rút ra. Nhạc kịch Piano, kết quả là người chơi dương cầm lại đi về nhà mất rồi."
Lục Tắc Linh trừng mắt nhìn, nhanh chóng xung phong nhận việc: "Biểu diễn khúc nào vậy? Có lẽ em sẽ giúp được cũng không chừng."
"Em?" Thịnh Nghiệp Sâm hiển nhiên có chút không tin tưởng: "Cô nương đó là Piano chuyên nghiệp, mấy bài hát được chọn đều có độ khó cao."
"Em. . . . . ." Lục Tắc Linh nhỏ giọng nói: "Em cũng học được vài chục năm rồi, hiểu sơ một chút."
Thịnh Nghiệp Sâm cúi đầu nhìn xuống bản thảo, lại nhìn người cán sự không chịu rời đi, giơ giơ lên tay nói: "Cậu, tới đây, dẫn cô ấy đi vào để cho cô ấy đàn thử một khúc, cậu có thể làm tiết mục như cũ."
Vị cán sự cảm kích nhìn về phía Lục Tắc Linh, mà trong ánh mắt của Lục Tắc Linh lóe lên ánh sáng khó có thể thở lại bình thường.
Cô ở trong lòng âm thầm nghĩ, hành động này của Thịnh Nghiệp Sâm, là tin tưởng ý của cô sao?
Thật sao? Đúng không!
Tiết mục nghệ thuật hoàn mỹ tấm màn rơi xuống, do có Lục Tắc Linh tham dự nên nhạc kịch Piano được bỏ phiếu chọn làm tiết mục Đệ Nhị Danh, Đệ Nhất Danh theo thường lệ đều bị Hạ Vũ trong xã đoạt được, mấy năm gần đây xã đoàn nghệ thuật cổ điển đều dành được nhất hạng. Cán sự tổ chức tiết mục ôm giấy chứng nhận cơ hồ mừng rỡ như điên, cùng xã lý xã viên ôm lại ôm, vô cùng náo nhiệt.
Lục Tắc Linh thừa dịp loạn liền này lui trận, trên người cô vẫn còn mặc lễ phục biểu diễn, mặc bộ lễ phục một quai ở tháng mười như thế này nên chút lạnh, cô theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, phía sau khán đài hiện tại có quá nhiều người, cô không chen vào được, chỉ có thể đứng chờ ở cửa.
Cô nhàm chán lấy mũi bàn chân vẽ vài vòng trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy bả vai ấm áp, cô theo bản năng quay đầu lại, phát hiện trên người có thêm một cái áo khoác tây trang màu trắng, mà chủ nhân của cái áo khoác, chính là Thịnh Nghiệp Sâm, người cô hâm mộ đã lâu.
Anh trước sau như một thân sĩ, đối với nữ sinh vừa quan tâm, vừa duy trì một khoảng cách, là một người đàn ông tốt trong lòng mọi người. Cô biết hành động này của Thịnh Nghiệp Sâm cũng chã phải là ám hiệu mập mờ gì, nhưng cô vẫn không nhịn được mà rung động.
Thịnh Nghiệp Sâm cười ôn hòa , áo sơ mi trắng trên người của anh đã bị gở ra vài nút, phong thái tùy ý, lại mang theo vài phần tự nhiên, thật làm người ta bị mê hoặc.
"Hôm nay biểu diễn rất tốt, quả thật khiến tôi được rửa mắt mà."
Lục Tắc Linh xấu hổ cười cười, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chân mày Thịnh Nghiệp Sâm chau lên, rõ ràng là điệu bộ ngả ngớn,nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái, anh lại cười nói: "Bản thảo là do Lục ŧıểυ thư viết, đàn cũng là do Lục ŧıểυ thư đàn, Lục ŧıểυ thư giúp ân tình lớn như vậy, tôi muốn mời một bữa cơm để cảm ơn, xin hỏi Lục ŧıểυ thư có thể nể mặt không?"
"Ừ." Tâm tình Lục Tắc Linh đã sớm hồi hộp, nhưng vẫn là cố làm ra vẻ dè dặt, chỉ gật đầu một cái.
Thịnh Nghiệp Sâm cũng không để ý đến phản ứng của cô cho lắm, chuẩn bị nói gì đó, điện thoại di động của anh liền reo lên. Anh cúi đầu nhìn điện thoại một cái, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa như nước, xoay người thấp giọng nghe điện thoại.
Lục Tắc Linh khẽ nghiêng người, nghe được giọng nói dịu dàng, đứt quản của Thịnh Nghiệp Sâm nói với người ở phía bên kia điện thoại: "Được, lát nữa anh tới đón em. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay, anh mời một ŧıểυ học muội ăn cơm. . . . . . Không cần để ý cách ăn mặc quá, ở trong lòng anh em chính là người đẹp nhất. . . . . . Được, được, được trong mắt cũng là đẹp nhất. . . . . ."
Không cần phải nói thêm cái gì nữa, Lục Tắc Linh đã biết thân phận của người đó. Ánh sáng trong mắt như bị tưới một chậu nước lạnh, nhanh chóng dập tắt, chỉ còn lượn lờ làn khói trắng.
Cúp điện thoại, Thịnh Nghiệp Sâm xoay người lại, cười híp mắt trưng cầu ý kiến của cô, : "Dắt theo người thân cô không để ý chứ?"
Mới vừa rồi giọng nói còn ôn hòa, nhưng Lục Tắc Linh lại một mực cảm thấy giọng nói dịu dàng này không giống như lúc anh nói chuyện điện thoại, cô không biết khác nhau như thế nào, nhưng cô lại theo bản năng cự tuyệt thừa nhận nó.
Thầm mến, là một người vui vẻ, cô cố ý nói mấy câu thuận miệng vô cùng dễ nghe với anh, ánh mắt mừng rỡ như điên, mà anh, hoàn toàn không biết có một cô gái yêu anh mãnh liệt đến thế.
Anh không hề che giấu yêu thương của mình với một cô bé khác, thái độ thản nhiên như thế này, đối với Lục Tắc Linh, là một đã kích vô cùng lớn.
Nhẫn nại đè nén khổ sở ở trong lòng, Lục Tắc Linh nở nụ cười, giống như thật sự không thèm để ý tới nói: "Dĩ nhiên, học tỷ lợi hại như vậy! Em cũng vậy muốn cùng học tập theo!"
Dứt lời, cô tự giác biểu hiện bộ dang hoàn mỹ, tự lừa dối chính mình.
Cô muốn học tập cái gì? Cái cô muốn học nhất , là làm cách nào đi vào trong tim Thịnh Nghiệp Sâm, việc này, Diệp Thanh sẽ chịu dạy cô sao?