Bạch Dương là người không thích xã giao, chỉ là mấy năm nay vì chuyện buôn bán mà anh không thể không làm. Nếu như không phải vì chuyện tình cảm mà trở mặt với người nhà, chắc anh cũng không cần khổ cực như vậy đâu.
Từ lúc sinh ra trong dòng họ Bạch này, cuộc đời anh đã định sẵn là trôi chảy như người khác rồi, chỉ là anh vẫn xem thường, thậm chí dễ dàng muốn buông tha.
Ngày trước không hiểu cái gì là tình yêu, lúc thấy Bạch Tùng bị phụ nữ hành hạ đến chết đi sống, anh luôn trêu ghẹo anh ấy. Khi đó đúng là vẫn còn trẻ tuổi, anh chẳng hề để ý nói: "Nếu trên đời này có người phụ nữ làm em muốn sống đi chết lại, em nhất định sẽ bóp chết cô ấy, nhắm mắt làm ngơ."
Cho đếnngày người này thật sự xuất hiện, anh không hề tự tay bóp chết cô, thậm chí còn khoa trương hơn so với Bạch Tùng nữa, chỉ muốn đem những gì tốt nhất trên đời này dành cho cô.
Tình yêu đúng là có tính hủy diệt, anh cãi lời mẹ muốn đem cô cao chạy xa bay, cô lại vì áp lực mà thỏa hiệp, cuối cùng buông tha.
Buồn cười thật, tất cả đều bị mẹ của anh nói đúng, anh hận cô, càng hận chính mình.
Mấy năm nay một mình xông pha ở bên ngoài, nói là muốn thoát khỏi Bạch gia, thật ra thì làm sao có thể thoát được, cho dù có đi đến đâu thì mọi người cũng sẽ giới thiệu anh, mở đầu luôn là câu nói này: "Đây là Nhị công tử của Bạch Gia, đúng, là ngọn núi nhỏ của Bạch gia."
Anh không thích bị trùm lên trên đầu cái mũ như vậy, nhưng lại không làm gì được, đây chính là thực tế, con người có thể lựa chọn tất cả, duy chỉ không thể lựa chọn xuất thân của chính mình mà thôi.
Đã rất lâu rồi không nghĩ tới người phụ nữ kia, quả thật là uống say quá rồi. Chỉ định ra ngoài hóng gió một chút, cho tỉnh rượu, lại cảm thấy hoảng hốt ngỡ rằng nhìn thấy cô ấy.
Một cặp mắt to ngây thơ, vẫn
bị luôn bị anh cười nhạo là “Màn cửa” của Tề Lưu Hải, khuôn mặt ngây thơ, anh thật sự không biết tại sao lại thích cô đến như vậy, luôn hoài nghi nghi không biết có phải là do mình nghiện yêu rồi hay không nữa.
Cũng không biết mình là thế nào, khó kìm lòng nổi đi lên ôm lấy cô, nhiệt độ thật quen thuộc, thật sự rất nhớ, tất cả điều làm anh phải nhớ làm, cho nên anh cứ cho mình chìm vào trong giấc mơ này cũng không sao.
Cho đến bị một chén canh nóng dội tỉnh.
Trong nháy mắt anh liền tỉnh rượu, hơi ngẩng đầu, cô bé kia đã chạy mất bóng. Chưa từng có ai dám đối đãi với nhị thiếu gia Bạch thị như vậy cả, anh nhếch nhách cởi áo ra, cũng may đồ cũng dày, nên không bị phỏng, chỉ là da có chút ửng hồng, rát giống như bị đốt.
Cũng không muốn truy cứu cái gì, ngược lại còn cảm thấy áy náy nữa. Là do anh có lỗi trước, mặc dù anh không phải loại người tốt gì, nhưng những chuyện như cợt nhã anh không hề làm, quan hệ nam nữ coi trọng nhất chính là sự tình nguyện. Chỉ là Dương bí thư vẫn không chịu buông tha, muốn gây phiền phức cho khách sạn. Bạch Dương đương nhiên không phải ông ta muốn thay Bạch Dương anh hả giận, nếu như Bạch Dương anh không phải gọi Bạch Dương, mà là Trương Dương hay Lý Dương gì đó, lại có ai sẽ quản anh bị biến thành cái dạng gì chứ?
Anh mang theo cơ thể đầy nước canh xuất hiện trước mặt những người phục vụ, tự biết hình tượng này thật có chút hỏng bét, bước chân cũng rất vội vã.
Anh nhìn lướt qua những nữ phục vụ đang nhún nhường cúi, cuối cùng chạm phải ánh mắt của một người trong số đó.
Đó không phải là ánh mắt hoảng sợ mà là ánh mắt quật cường, chủ nhân của nó nhìn qua có vẻ cũng là một người nhu nhược. Anh không dừng chân quá lâu trên người cô, ngược lại nhìn chăm chăm cô gái run lẩy bẩy ở phía sau cô.
Rất giống Lưu Hải, ánh mắt đầy hoảng sợ. Ngay cả lông mi cũng cực kỳ giống với cô gái trong trí nhớ của anh. Khó trách anh lại nhận nhầm như vậy.
Anh cười híp mắt dừng lại bên cạnh bí thư Dương, dùng giọng nói bất cần mà nói: “Bí thư Dương, mỹ nữ là dùng để yêu.”
Anh vừa nói xong, bí thư Dương liền ngượng ngùng cười. Mà xét thấy cô gái đang đứng cách anh hai bước kia. Đồng phục trên người cô ấy và tây trang của anh đều giống nhau, nếu như đi xét nghiệm DNA chắc có thể biết đây là cùng một chén canh làm ra.
Bí thư Dương vênh váo tự đắc nói với người phụ nữ kia: “Chính là cô hả? Đổ canh vào người Bạch tiên sinh? Cô không muốn làm việc nữa hả?”
Dáng đứng của cô gái kia không kiêu ngạo cũng không tự ti, lưng đứng rất thẳng, rõ ràng hơi cúi đầu, lại làm cho người ta cảm thấy cô rất ngông nghênh, cô nhún nhường mà thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Bạch tiên sinh, là lỗi của tôi.”
Cô nói gì vậy, Bạch Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn cô gái giống Tề Lưu Hải kia, cả người cô ấy đều run lên, bộ dáng gió thổi cũng bay đó làm cho anh hoài nghi không biết nếu anh mà lớn tiếng ho khan hai tiếng thì đứa bé này có té xỉu hay không.
Biết rõ không phải là cô gái trước mắt, nhưng Bạch vẫn có nhiều hứng thú dạo bước đến trước mặt cô, hay tay anh vòng quanh ngực, trên cao nhìn xuống nói: “Là cô đổ canh vào người tôi sao?”
“Thật sự rất xin lỗi.”
Bạch Dương nhíu mày, bộ dạng giống như đang trêu chọc mèo đùa với nàng: “Vậy cô định làm gì?” Anh híp mắt cười cười, cố ý hù dọa cô: “Lai lịch của tôi rất lớn đó!”
Lục Tắc Linh cũng bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay siết thành một đoàn, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đền tiền cho anh.”
Lời nói của Lục Tắc Linh thành công chọc cười Bạch Dương, anh tùy tùy tiện tiện nói: “Tôi không phải là người buôn bán, sao có thể lấy tiền của phụ nữ chứ?”
“Tôi không có ý đó.”
“Vậy cô có ý gì?”
Lục Tắc Linh hít sâu một hơi: “Tôi……Tôi sẽ giặt sạch quần áo cho ngài, được không?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bạch Dương, Bạch Dương chỉ cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này rất quỷ dị, hốc mắt tròn trịa, con ngươi vừa đen lại vừa to, giống như muốn hút người ta vào trong đó vậy. Anh nhếch khóe miệng lên cười, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại cởi tây trang ra, khoác lên trên người của cô.
“Giặt cho sạch nha, tôi sẽ lại tìm cô nữa.”
Lục Tắc Linh run sợ nhận lấy tây trang, liếc mắt nhìn vết loang lổ trên áo sơ mi: “Áo sơ mi……”
Bạch Dương ý vị sâu xa nhìn cô một cái, cuối cùng ghé vào tai cô mà nói: “Muốn nhìn tôi lõa thể còn nhiều cách mà, người ta lại cảm thấy, ở trên giường thích hợp nhất đó.” Nói xong, anh cười ha ha rời đi. Lưu lại Lục Tắc Linh không biết làm sao mà mặt lại đỏ tới mang tai đứng ngây ra đó.
Nguy cơ được giải trừ, quản lý trợn mắt nhìn Lục Tắc Linh, giải tán đoàn người, ai làm việc nấy. Cuối cùng căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Lục Tắc Linh và ŧıểυ Tiên mà thôi. ŧıểυ Tên giống như vừa mới vừa tham gia cuộc thi chạy trăm mét vậy, trên trán đổ đầy
mồ hôi, Lục Tắc Linh cầm quần áo dơ đi tới trước an ủi cô: “Đừng sợ, cậu xem, quả nhiên không có sao mà.”
ŧıểυ Tiên ngẩng đầu cảm kích nhìn cô, “Tắc Linh, cám ơn cậu đã bảo vệ công việc của mình.”
Lục Tắc Linh ôm lấy ŧıểυ Tiên. Sống nương tựa lẫn nhau hơn một năm nay, hai người cứ liên tục sưởi ấm cho nhau, nói cám ơn cũng quá mức xa lạ, họ đã sớm tuy hai mà một rồi.
Quần áo của Bạch tiên sinh rất quý trọng, lúc đưa đến tiệm giặt quần áo người ta không muốn nhận, sợ làm hư phải bồi thường, cuối cùng Lục Tắc Linh phải ra giá gấp ba thì người ta mới đồng ý nhận. Qua ba ngày cô đi lấy quần áo, lúc cầm cũng không để ý lắm, khi trở về ký túc xá mới phát hiện tây trang bị mất một cái nút.
Cô lật tung cái túi chứa đồ cũng không tìm thấy nút áo đâu, liếc mắt nhìn nhãn hiệu của quần áo, nhãn hiệu này không hề xa lạ với Lục Tắc Linh, ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm cũng rất ưu ái nhãn hiệu thời trang này, ngày trước lúc cô mua cho Thịnh Nghiệp Sâm, không hề thấy những thứ này xa xỉ chút nào, hôm nay đến phiên cô phải lấy tiền của mình ra đền cái nút áo cho người ta, cô mới ý thức được những món đồ này cô thật sự không thể trả nổi.
Mặc quần áo thường ngày đi đến cửa hàng, các lầu chuyên kinh doanh đồ xa xỉ dưới lầu một không một bóng người, không khí ở đây thật sự rất yên ắng, cầm tây trang của Bạch tiên sinh đi thẳng tới cửa hàng đó, cô bán hàng xinh đẹp nhìn cái áo rồi áy náy lắc đầu, cô lấy một cái nút của cái áo khoác khác, chỉ vào hàng chữ bên trong rồi nói với cô: “Đây là hàng do khách đặt may, bên chúng tôi không có, mỗi khách hàng đều có một thợ may riêng nên số lượng rất có hạn, phải tìm bọn họ mới có được.”
Lục Tắc Linh ôm âu phục có chút ủ rũ thở dài một cái.
Cũng chỉ là một bộ quần áo mà thôi, ngay cả cái nút cũng là số lượng có hạn, người có tiền thật đúng là ra vẻ.
Cô đang chuẩn bị cầm áo đem về nhà, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở gần đó.
Cao lớn, sạch sẽ, đây là dáng vẻ rất quen thuộc với cô, khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, cô thật là không ngờ sẽ gặp anh ở đây, quá vội vàng không kịp chuẩn bị rồi, cô hoảng hốt đứng im tại chỗ, cảm thấy có lẽ là do mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, hồi lâu lại mở ra. Thật sự là anh sao Thịnh Nghiệp Sâm.
Hơn một năm rồi, không ngờ cuộc đời này vẫn còn có thể gặp lại anh. Giống như không có gì thay đổi, khóe mắt, đuôi mày, đều như xưa, chỉ là không hề hướng về phía cô mà phẫn hận nữa thôi.
Giờ phút này, người phụ nữ đi bên cạnh anh chính là Diệp Thanh. Chị ấy mặc một cái váy màu đen, một đôi guốc màu vàng đáy bằng phối rất đẹp, ăn mặc rất đơn giản, cũng chỉ có chiều cao như vậy mới diện được phong cách mới này đi ra ngoài. Nhìn hai người họ như vậy thật đúng là xứng đôi, Lục Tắc Linh cảm thấy mắt mình chua xót.
Cũng không biết Diệp Thanh đang nói gì với anh, anh cười dịu dàng, khóe miệng khẽ nâng lên, giống như một chiếc thuyền, mang linh hồn của Lục Tắc Linh đi mất. Nụ cười này làm cô cảm thấy cực kỳ xa lạ, bốn năm qua, anh chưa từng dùng vẻ mặt như thế này để nhìn cô. Thì ra là không phải anh không cười, mà chỉ không cười với cô mà thôi. Anh luôn muốn trở về những ngày tốt đẹp như trước, chỉ có điều những ngày tốt đẹp của anh, là thuộc về Diệp Thanh.
Thì ra tất cả đã trở lại lúc bắt đầu rồi. Thật tốt, thật tốt quá.
Cơn đau quen thuộc kéo tới trái tim cô co quắp lại, đau đến nỗi cô tưởng rằng nó không còn thuộc về mình nữa.
Quả thật cô rất giống một viên đá chen vào trong nước, chỉ lưu lại một chút giống như những cơn sóng nhỏ vậy, đến cuối cùng lại chìm xuống đáy, không lưu lại bất cứ dấu vết. Có lẽ đây chính là sự an bài của trời cao, cô vốn là người dư thừa, cô rời đi, anh có thể hạnh phúc.
Trước kia lúc cô đọc sách, từng thấy Thúc Bản Hoa có viết một câu như thế này: vì biết rõ cuộc sống ngắn ngủi đến cỡ nào, một người phải trải qua một con đường khá dài trong cuộc sống.
Mà cuộc sống cô đơn khổ nạn lại khá dài. Lục Tắc Linh ôm chặt quần áo trên tay y, đi ra ngoài, lựa lúc Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy, đi tới một con đường xa nhất.
Đây chính là số mạng giữa bọn họ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu, chỉ là có chút muộn mà thôi.
Một năm qua đi, Thịnh Nghiệp Sâm coi như cũng đã bình tĩnh lại, quan hệ với cha mẹ cũng không được tốt lắm, năm trước mẹ Thịnh bệnh nặng, sau khi khỏi hẳn bà liền giao hết quyền lực cho anh, anh vốn không muốn đụng vào việc buôn bán của bọn họ, nhưng chung quy thì cha mẹ đã già rồi, anh có chút không nhẫn tâm.
25.3
Chương 25.3
Một năm qua anh luôn đi công tác, thời gian đã ít lại càng ít hơn, anh luôn để cho mình mệt chết đi, mệt đến cái gì đều không nghĩ được. Anh không thích về nhà, ngay cả nhà bà nội cũng ít đến. Chứng bệnh người già của bà nội ngày càng nghiêm trọng, rất mau quên, thỉnh thoảng còn không nhận ra anh, nhưng khi gặp đều hỏi anh một câu: “Tắc Linh đâu? Con nha đầu không có lương tâm này sao lại không đến thăm bà? Nó thật giống cây hoa sắp chết mà!”
Trong lòng có một vết sẹo không hề nhỏ, nếu không đụng trúng sẽ không đau. Không thèm nghĩ đến nữa, cứ xem như mình đã quên hết rồi. Anh trở lại quỹ đa͙σ của mình, tất cả đều hoàn mỹ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thanh là một người phụ nữ biết điều, cô không buộc anh tiếp tục đoạn tình cảm lúc trước, chỉ ở bên cạnh anh chờ đợi như vậy, không đòi lấy tình cảm, cũng không chờ mong danh phận. Năm nay cô cũng 28 tuổi rồi, ở thành phố này thì đây chính là độ tuổi phải sớm được gả đi. Anh biết cô đang đợi cái gì nhưng từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy mình sẽ không cho cô được. Anh cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa, chỉ là trong lòng có chút hèn mọn mà hi vọng, cảm thấy có người sẽ còn trở lại.
Lần đi công tác này là nhiệm vụ tạm thời, mất hết cả tuần lễ, từ sau khi về nước, Diệp Thanh vào trường học để làm nghiên cứu, thỉnh thoảng đào tạo mấy thạc sĩ, công việc cũng quá bận rộn, nhân dịp ngày nghỉ, cô la hét ầm ĩ đòi đến đây, cha cô đang họp ở trong thành phố này, cũng vừa đúng lúc đến sinh nhật của anh.
Anh cũng rảnh nguyên buổi chiều, liền bị Diệp Thanh kéo tới khu mua sắm này, cô mua quần áo cho cha, muốn anh tham khảo giúp.
Thật ra thì anh không hiểu gì về thời trang, lúc anh chưa nhìn thấy được gì thì những chuyện này đều do Lục Tắc Linh xử lý, quần áo của anh cũng do cô tự giặt, cô chăm sóc anh quá tốt, cho tới khi cô rời đi, mất hết nửa năm anh vẫn không thể quen với lối sinh hoạt mất đi một người như vậy, chỉ có cách thường xuyên đi công tác mới có thể ngăn cản bản thân mình nhớ lại bóng dáng yên tĩnh kia.
Diệp Thanh đứng ở bên cạnh anh, cười híp mắt nói với anh những sai lầm thú vị của sinh viên, khóe mắt, đuôi mày đều là dịu dàng và trầm tĩnh, giống như một đóa hoa Bách Hợp thanh lệ. Nghĩ như vậy, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nhớ đến Lục Tắc Linh.
Cô là cái gì chứ? Là hoa hướng dương sao? Tầm thường, có chút ngây ngốc, coi anh là mặt trời để hướng đến, nhưng anh lại không còn cái gì cả.
Lòng anh không yên khi nghe Diệp Thanh nói chuyện, thỉnh thoảng Diệp Thanh nhìn trúng cái gì đó liền hỏi ý kiến của anh, anh thật lòng trả lời, mua quần áo và giày da xong, thời gian cũng không sớm, chuẩn bị đi ăn cơm.
Mời vừa đi qua một con đường lớn, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nữ, khó khăn lắm hô lên ba chữ khiến Thịnh Nghiệp Sâm run rẩy:
“Lục Tắc Linh.”
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trong một khắc này cả linh hồn của anh cũng đang run rẩy, anh nắm tay thành đấm, rất lâu vẫn không dám quay lại, nhưng trong lòng lại không ngừng có giọng nói đang thúc giục anh, anh chợt xoay người sang nơi khác.
Dường như xoáy chuyển cả bầu trời, đập vào trong mắt chỉ có đồ trang sức màu xanh và vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch làm đồ trang sức càng trở nên óng ánh hơn, trống rỗng, trước mắt trống rỗng, không có bất kỳ ai.
Anh thất vọng thả lỏng tay ra, tự giễu nghĩ, thị lực bị yếu đi cũng không nói, bây giờ ngay cả thính giác cũng bắt đầu yếu đi rồi.
Diệp Thanh không hiểu chuyện gì tò mò nhìn anh: “Sao vậy? Sao lại đột ngột dừng lại?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhếch khóe miệng lên cười cười: “Không có việc gì.”