Khi còn rất nhỏ, Lục tắc Linh đã mất mẹ, do căn bệnh bạch cầu cấp tính, cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng không biết đó là bệnh gì, chỉ biết mẹ mỗi ngày đều nằm ở trên giường ngủ, bệnh đến nổi tóc và răng cũng rụng hết.
Cô vẫn nhớ như in ngày mẹ qua đời, sáng sớm lúc ra khỏi cửa, mẹ vẫn còn thân thiết hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng vuốt đầu của cô nói: "Bảo bối của mẹ, kỳ thi lần này nếu con thi được một trăm điểm, mẹ sẽ mua váy mới cho con”, nhưng đến buổi trưa, ba từ cơ quan buồn bả đến trường học, vội vội vàng vàng đón cô đến bệnh viện. Cuối cùng, cô cũng không thể được gặp mẹ lần cuối, lúc cô đến phòng bệnh, chỉ thấy ba đang quỳ trước giường bệnh mà khóc
Cô không hiểu tại sao ba lại khóc nhiều đến như vậy, sau lưng không ngừng run rẩy, âm thanh cũng rất tuyệt vọng. Người lớn ở bên ngoài cửa cũng rấm rức khóc, tất cả mọi người đều rất buồn, nhưng cô lại không hiểu, không hiểu ý nghĩa của sự ly biệt.
Cô còn quá nhỏ,mới học ŧıểυ học năm nhất, nên không có chút khái niệm nào về sinh tử. Cô ngây ngốc hỏi: "Ba, có phải mẹ chết rồi hay không?"
Ba đau khổ đến mất hết lí trí tát cô một cái: "Con nói bậy cái gì vậy hả! Con thử trù ẻo mẹ con thêm một lần nữa đi thì biết!"
Cái tát đó rất đau, đau đến mức rất nhiều năm sau đó cô vẫn còn nhớ như in.
Lần đó, cô thật sự đạt được một trăm điểm, nhưng mà mẹ lại không mua váy mới cho cô. Mẹ thất hứa rồi,mẹ đi, mẹ rời bỏ cô. Tánh mạng của con người sao lại mỏng manh đến như vậy, có khi, chỉ cần xoay người lại, sẽ không còn chút bóng dáng nào, cô đã mất đi một lần, nên không thể chịu nhiều hơn được nữa. Cô không muốn phải tiếc nuối, giống như với mẹ vậy, thậm chí còn không kịp nữa nói một câu hẹn gặp lại.
Từ đó về sau, cô và ba nương tựa nhau mà sống, tính ba cẩu thả nên không thể nào thắt bính cho cô, đến năm mười hai tuổi cô vẫn luôn để tóc ngắn, ba bận rộn công việc không có thời gian giặt quần áo, nấu cơm, từ lúc ŧıểυ học cô đã bắt đầu làm những công việc đó. ba cô vừa giử vai trò một người ba, vừa là một người mẹ để cô không phải chịu cô đơn, ba cùng cô học đàn, mua cho cô quần áo, giầy dép đẹp nhất, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, dạy dỗ cô trở thành một thục nữ mà người người ao ướt.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn nổ lực hết mình, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần cô cho là mình làm được, thì nhất định phải làm tốt nhất, bởi vì cô không đành lòng thấy ba thất vọng, đều làm cô cao hứng nhất, chính là mỗi năm đến lúc tảo mộ, ba sẽ kiêu ngạo kể cho mẹ nghe thành tích xuất sắc của cô, cho nên cô cố gắng luyện đàn, thường dự thi đoạt giải, thành tích của cô lại rất ưu tú, được nhận vào trường đại học tốt nhất.
Cô quá sợ sẽ mất đi, cho nên dù có phải liều mạng cô cũng sẽ tranh thủ. Có lẽ chính chính vì vậy mới tạo thành thói quen cố chấp này, cô vô ý sa vào lưới tình, đem lòng cầu tiến được hình thành từ nhỏ đặt hết trên người Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng cô lại không nghĩ tói, lần này đổi lấy không phải là sự khích lệ từ ba. Cô thiếu hụt tình thương, nên luôn hy vọng có người thích cô, nhưng đến cuối cùng cô lại phụ tất cả tình yêu của mọi người dành cho cô.
Cô cũng không biết tại sao mình lại như
vậy, đến cuối cùng cô chỉ có thể ngây ngốc nghĩ, có lẽ, tất cả những việc này đều là do số mạng.
Thịnh Nghiệp Sâm sau khi cấp cứu thì được chuyển sang phòng ICU*, bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ của anh. Mười mấy tiếng sau, cha mẹ anh mới tới, hai người đều từ nước ngoài bay về. Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Linh gặp cha mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm.Người đàn ông mặc âu phục, tác phong nhanh nhẹn, người phụ nữ thì vừa xinh đẹp vừa có khí chất, bộ dạng vô cùng bức người, Lục Tắc Linh lớn đến từng này tuổi cũng chưa từng gặp qua ai có phong thái như hai người này, bĩnh tĩnh, đâu vào đấy. Khi vào bệnh viện, việc đầu tiên là tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình, bởi vì ICU là phòng cách ly, mỗi ngày chỉ có một người được phép vào thăm, Lục Tắc Linh muốn vào nhưng bác sĩ không cho, cuối cùng là ba Thịnh Nghiệp Sâm đi vào xem tình hình.
ICU: phòng săn sóc đặc biệt
Sau khi ra ngoài ba anh cũng không nói gì thêm, chỉ nói là cũng may, chỉ cần người tỉnh lại là được, trừ việc nỉ non muốn uống nước ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Mặc dù hiện trường xảy ra tai nạn làm người ta ghê sợ, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm trừ bị đụng trúng đầu và vài vết thương nhỏ ra cũng không bị gì nghiêm trọng hết. Nhưng bác sĩ phát hiện trong đầu anh có một cục máu nhỏ, cho nên phải ở lại quan sát.
Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện cho Thịnh Nghiệp Sâm xong thì ba mẹ anh mới phát hiện ra Lục Tắc Linh đang đứng bên cạnh. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm mỉm cười đi tới, gương mặt rõ ràng là rất hiền lành, nhưng lại không có chút ấm áp nào: “Con là bạn học của Nghiệp Sâm? Cám ơn con đã đưa Nghiệp Sâm đến đây kịp thời, con mau về nhà nghỉ ngơi đi, nơinày có dì là được rồi, dì sẽ bảo tài xế đưa con về.”
Lục Tắc Linh không chịu đi, liều mạng lắc đầu, “Dì, dì cho con ở lại đây thêm một lát nữa đi, chờ đến khi anh ấy chuyển đến phòng bệnh thường rồi con đi có được không?”
Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm thấy cô cố chấp như vậy, cũng không tiện nói gì, bà nhíu mày, một hồi lâu sau mới hỏi cô: “Con có phải là Diệp Thanh không?”
Lục Tắc Linh hơi ngẩn người một chút.
Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm hiểu lầm phản ứng của cô, cho là cô đúng là Diệp Thanh, liền nói: “Nghiệp Sâm lúc nào cũng nhắc đến con, trước hết con cứ chờ đi, ngày mai nó có thể được chuyển tới sang phòng bệnh bình thường, nếu nó mà tỉnh dậy chắc chắn rất muốn gặp con.”
Lục Tắc Linh cứ đứng ngây ra, tay gắt gao kéo vạt áo của mình, cuối cùng lại từ từ buông ra, dùng giọng nói nhỏ tới mức chỉ mình cô nghe được trả lời: “Dạ.”
Biết được anh gần như đã trở lại bình thường, rốt cuộc trái tim của Lục Tắc Linh mới trở lại như trước. Cô rửa tay ở nhà vệ sinh công cộng, cởi quần áo ra. Nước chảy ào ào cuốn sạch máu trên người cô, nhưng cô lại không cảm thấy mình sạch sẽ chút nào.
Hốc mắt căng căng, nước mắt nóng hổi chảy ra, cô không biết rốt cuộc tại sao mình lại khóc, rõ ràng điều đáng sợ đã qua đi, tại sao cô lại khóc chứ. Chân như nhũn ra, cả người cô xụi lơ trên mặt đất, thậm chí không kịp tắt vòi nước đi. Nước chảy rầm rầm, giống như tiếng nhạc đệm cho tiếng khóc của cô.
Anh vẫn còn sống, Thịnh Nghiệp Sâm còn sống, so với cô mà nói, đây chính là ông trời ban ơn cho cô.
Chỉ là cô không tưởng tượng được.Ba mẹ Thịnh Nghiệp Sâm lại rất rất bận, quả thật chính là cuồng công việc, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, điện thoại dường như không được nghỉ ngơi một giây nào, càng về đêm thì càng bận rộn. Lục Tắc Linh cùng với bảo mẫu của nhà anh canh chừng phòng bệnh, nhìn bọn họ ra ra vào vào.
“Thịnh tiên sinh và Thịnh phu nhân đều là người làm ăn lớn, nên rất vội, lúc trước, một năm chỉ gặp được một hai lần, mỗi lần cũng chỉ một đến hai ngày là nhiều rồi.” Bảo mẫu giải thích với Lục Tắc Linh
“Vậy……….Thịnh Nghiệp Sâm thì sao?”
“Thịnh Nghiệp Sâm được bà nội nuôi lớn, nên rất thân thiết với lão phu nhân…..”
Theo như lời bảo mẫu thì quan hệ giữa Thịnh Nghiệp Sâm và ba mẹ rất căng thẳng, Lục Tắc Linh nhìn về phía hai người đang tất bật nghe điện thoại đó, đột nhiên có phần đồng tình với Thịnh Nghiệp Sâm, tuy rằng cô không có mẹ, nhưng ba cô chăm sóc cô rất tỉ mỉ. Mà Thịnh Nghiệp Sâm, sinh ra trong một gia đình hiển hách, lại chỉ có thể lớn lên trong cô đơn. Anh cũng cần có người yêu thương, mà cô lại rất thương anh.
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, cha mẹ anh đang gây gổ ngoài hành lang.
Ba Thịnh Nghiệp Sâm trách cứ mẹ thất trách, không xứng làm phụ nữ, không xứng làm mẹ. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm trả lời lại một cách mỉa mai, cho là ông ấy mới là người chưa làm tròn chức trách của một người cha.
Thì ra người có phẩm chất tốt đẹp, cho dù có gây gổ cũng biết cách khắc chế, âm thanh tuy nhỏ, từng chữ như ngọc, nhưng vẫn rất là khó nghe. Lúc Lục Tắc Linh đi gọi bọn họ, hai người cũng chỉ cần vài giây, là có thể trở lại khuôn mặt hoàn mỹ như lúc đầu.
Lục Tắc Linh và ba mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cùng nhau đi vào phòng ngủ, Thịnh Nghiệp Sâm vừa tỉnh dậy liền có rất nhiều bác sĩ vây quanh, cô liền nhường cho hai người họ vào trước. Nhưng thật không ngờ tới, phòng bệnh mới lúc nãy vẫn còn sạch đẹp, vậy mà bay giờ lại nhiều mãnh vở như vậy.
Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, nhưng bởi vì khối u đè lên dây thần kinh, nên không thể nhìn được nữa.
Bị kìm hãm trong bóng tối nên Thịnh Nghiệp Sâm rất hoảng sợ, anh không khống chế được la hét, giãy giụa, đập đồ, hơn nữa còn không thèm để ý đến lời nhắc nhở lại nhảy xuống giường, một mực muốn đi ra ngoài, muốn mở cửa sổ, thậm chí còn bắt đầu đánh vào đầu của mình.
Kim tiêm trên tay anh cũng bị tháo ra, mấy vị bác sĩ, y tá trong phòng sợ anh tiếp tục tổn thương chính mình, làn lượt từng người nhào vào kiềm anh lại, nhưng anh vẫn không ngừng giãy giụa, cuối cùng bác sĩ bắt buộc phải chích thuốc an thần cho anh, anh mới chịu yên lạnh ngủ đi.
Cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, nhất là mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm, gần như không thể đứng vững được nữa.
"Khối máu đột nhiên to lên, phẫu thuật mổ não rất nguy hiểm , tôi không yên tâm với kỹ thuật ở trong nước, tôi muốn đưa nó sang Mĩ phẫu thuật." Ba Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh táo quyết định.
"Hiện tại cậu ấy không thể di chuyển mạnh được! Sao không gọi điện lên Bắc Kinh! Chắc chắn sẽ tìm được chuyên gia tới!"
"Ở đây có thể đảm bảo an toàn không! Anh nên nhớ tại sao lại ba chết!"
"Vậy cô có thể bảo đảm bác sĩ ở Mĩ sẽ không xảy ra sơ suất gì?"
Phòng bệnh lâm vào tình cảnh căng thẳng, cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cứ khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình, không ai chịu nhượng bộ. Cuối cùng một y tá lên tiếng nói: "Trước hết hãy để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi đã, chắc cậu ta ngủ đến mấy tiếng nữa, người nhà đi ăn gì trước đi."
Cha mẹ nhà họ Thịnh không muốn gây gổ trước
mặt người ngoài, căn dặn vài câu rồi rời đi, chỉ còn Lục Tắc Linh và bảo mẫu ở lại trông chừng. Mấy tiếng sau, Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, vẫn giận dữ như trước, nhưng do thuốc quá mạnh, nên anh không còn đủ sức rời khỏi giường, chỉ có thể la hét, rõ ràng đã không còn hơi sức, rõ ràng là giọng nói đã khàn đi rồi, vậy mà vẫn không chịu ngưng lại.
Lục Tắc Linh sợ anh đả thương chính mình nên đứng rất gần, hình như anh có nghe thấy tiếng động hay không, nên Thịnh Nghiệp Sâm nhạy cảm kêu lên: "Diệp Thanh! Diệp Thanh! Là em sao! Có phải là em không?"
Anh nỗ lực giơ tay lên, quơ quào trên không trung, muốn bắt lấy Lục Tắc Linh. Lục Tắc Linh nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm chua xót, Trầm mặc giơ tay lên, bắt được Thịnh Nghiệp Sâm.
Không có phát ra bất kỳ một chút âm thanh nào, cô không muốn trong thời điểm này làm cho anh thất vọng. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô giả mạo Diệp Thanh.
"Thanh Thanh, đầu anh rất đau." Giọng nói của anh yếu ớt như đứa bé: "Tại sao lại tối như vậy? Anh không nhìn thấy gì hết, tại sao lại không bật đèn, tối như vậy tại sao lại không bật đèn?"
Anh không ngừng vuốt ve tay Lục Tắc Linh. Tình cảm sâu đậm đầy quyến luyến.
Lục Tắc Linh rất đau, nỗi đau này giống như bị ai khoan vào tim, quả cô rất muốn rút tay về, nhưng không cách nào nhẫn tâm như vậy được. Phòng bệnh đơn sơ ấm áp, Lục Tắc Linh lại nổi hết da gà, cô nhẫn nại để mình không run rẩy, cô không muốn để lộ sơ hở, sợ Thịnh Nghiệp Sâm phát hiện.
Thịnh Nghiệp Sâm một mực nỉ non, giọng nói tuy không lớn nhưng Lục Tắc Linh lại nghe rất rõ, ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, chưa từng dừng lại một giây nào. Không biết đã trải qua bao lâu, anh không biết thế nào, đột nhiên bỏ tay Lục Tắc Linh ra. Nổi điên quát: "Cô không phải Diệp Thanh! Cô không phải! Cô là Lục Tắc Linh! Cô là Lục Tắc Linh!" Đột nhiên anh lại mất khống chế, giùng giằng từ trên giường bò dậy, chăn nệm bị anh lôi kéo đến biến hình. Lục Tắc Linh và bảo mẫu hoảng hốt, chạy nhanh qua để Thịnh Nghiệp Sâm xuống. Mặc dù anh đang bệnh, nhưng những lúc điên lên thì lại rất mạnh, không biết có phải là do thuốc hết tác dụng rồi hay không. Anh một mực đẩy Lục Tắc Linh ra. Lục Tắc Linh lảo đảo lùi về sau mấy bước, đầu gối đụng trúng tủ, bắp chân mềm nhũn ra, cơ thể không giữ được thăng bằng, liền ngã xuống, cái trán đụng phải khay trà.
Tất cả xảy ra quá nhanh. nhanh đến mức Lục Tắc Linh mơ hồ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bảo mẫu hoảng hốt tiếng thét lên: “Máu… Lục ŧıểυ thư… Máu! Cô chảy máu….”
Nghe tiếng thét của bảo mẫu rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng tỉnh lại vài phần, rốt cuộc anh không hề nổi điên lên nữa, theo bản năng tìm nơi phát ra âm thanh. Hai mắt của anh không nhìn xa xăm. Không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Anh rốt cuộc cũng chịu an tĩnh, không hề quậy phá nữa, Lục Tắc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ đứng dậy, lấy tay sờ lên trán, trên trán cô máu chảy đỏ tươi.
Cô tỉnh táo, ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, rồi liếc nhìn bảo mẫu, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tôi không sao, bị rách một chút thôi, tôi đi xử lý vết thương, cô ở lại chăm sóc cho anh ấy đi.”
Trán cô bị may ba mũi, sau khi bác sĩ băng bó cho cô xong, cô lại trở về phòng bệnh. Thịnh Nghiệp Sâm hết sức lực, ngủ thiếp đi.
Bảo mẫu cho cô ăn một chút thức ăn, cô không đói bụng, nhưng vẫn nhận lấy, ăn hai ba miếng rồi trở về trông chừng tiếp.
Hơn ba tiếng sau, trong phòng bệnh xuất hiện một người mà Lục Tắc Linh đã biết trước – Diệp Thanh.
Thì ra chị ta chưa đi, cuối cùng chị ta vẫn không bỏ được Thịnh Nghiệp Sâm, không muốn không chào mà đi, chị ta cũng giống như Thịnh Nghiệp Sâm, bị tình cảm ràng buộc, mấy ngày này vẫn luôn mong đợi, nên đổi vé máy bay.
Lúc chị ta thấy Lục Tắc Linh ở trong phòng bệnh liền cau mày. Lục Tắc Linh biết chị ta không phải không phải muốn cao hứng thể hiện bản thân ở đây, dù có chia tay, thì người ở chỗ này phải là Diệp Thanh chứ không phải cô.
Diệp Thanh không nói chuyện với Lục Tắc Linh, chỉ hỏi thăm bảo mẫu vài câu về tình hình. Chị ta không ghế, chỉ đứng ở trước giường bệnh, mắt dán chặt vào tay Thịnh Nghiệp Sâm.
Chị ta đang khóc, mặc dù không phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng đúng là chị ta đang khóc.
Lục Tắc Linh chưa từng hâʍ ɦộ Diệp Thanh, nhưng lúc này cô lại rất hâm mộ, có thể quang minh chính đại khóc vì anh, chị ta khóc tức tưởi người khác nhìn thấy cũng cảm thấy xúc động, mà Lục Tắc Linh, ngay cả khóc cũng không dám.
Cô không có tư cách khóc vì anh, trong lòng cô rất rõ điều này.
Sau mấy tiếng, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không tỉnh lại.
"Chị có thể ra ngoài một chút không?" Lục Tắc Linh phá vỡ không gian trầm mặc, nói với Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, rồi đi theo Lục Tắc Linh ra khỏi phòng bệnh.
Liên tục trông chừng hai ngày hai đêm, cô đã không ngủ suốt tám tiếng, Lục Tắc Linh hơi choáng váng, cô vịnh lấy bức tường để có thể đứng thẳng người. Cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, giống như cô đang đeo kính không đúng độ, choáng váng gần như sắp ngất đi. Lục Tắc Linh nắm lấy cửa sổ ngoài hành lang, gió lạnh thổi vào, thổi vào mặt cô, làm cho cô tỉnh táo trở lại.
"Về sau, cô định làm như thế nào?" Lục Tắc Linh hỏi thẳng.
"Cái gì làm thế nào?" Diệp Thanh nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, hỏi ngược lại.
"Hiện tại, bác sĩ đang tìm cách chữa trị, cục máu đó đang đè lên dây thần kinh của anh ấy, có thể phải mổ, giải phẫu có thể sẽ nguy hiểm, không biết sau này còn có nhìn thấy được không nữa."
Diệp Thanh mấy máy môi, hỏi cô: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy như vậy... Không thích hợp để đi Mĩ." Lục Tắc Linh nói không ra hơi: "Chị có thể tạm gát chuyện đi du học lại không?" Cô cắn môi, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi mang thai, bây giờ tôi không dám nói cho anh ấy biết, nhưng đứa bé là vô tội, cho dù tình cảnh có rối rắm thế nào, tôi cũng không muốn anh chịu khổ."
"Ghê tởm! Các người thật ghê tởm!" Rốt cuộc chị ta không nhịn được mà rơi nước mắt, quay người đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Nhìn bóng lưng chị ta rời đi, tâm trạng của Lục Tắc Linh trở nên bình tĩnh, bình tĩnh một cách kỳ lạ. Rất giống như những gì Lục Tắc Linh dự đoán, người cao ngạo như Diệp Thanh chắc chắn sẽ không cho phép tồn tại một vết nhơ nào, lại càng không cho phép chị ta đi kiểm chứng, bởi vì chị ta không thể tiếp nhận được, sao có thể đi chứng minh được, phải đối mặt trực tiếp với kết quả?
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm còn chưa biết sống chết, trong đầu Lục Tắc Linh trống rỗng, chỉ có hiện ra một suy nghĩ duy nhất, đó chính là, cả đời này, cô không thể mất đi Thịnh Nghiệp Sâm.
Hai ngày sau, Diệp Thanh nhanh chóng rời đi, đi rất vội vã. Tin chị ta rời đi là do Hạ Kính Diên nói cho cô biết. Diệp Thanh không muốn mọi người đi tiễn, chỉ có một vài nữ sinh thân thiết trong trường đi tiễn chị ta.
Diệp Thanh bị tổn thương rất nặng, quyết định đi Mĩ không bao giờ về nữa. Tin này được truyền ra từ trong trường, ngoài ra còn có, cái sự tích "vĩ đại" của Lục Tắc Linh nữa.
Trải qua mấy ngày mất khống chế, giãy giụa, trấn định, rồi ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn, rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng dần dần đón nhận sự thật rằng mình đã mù. Anh hoàn toàn biến thành một người khác, hỉ nộ vô thường, có lúc rất bình thản, có lúc lại rất nóng nảy.
Khi anh nóng nảy cùng mất khống chế, Lục Tắc Linh đều chịu đựng, cô ăn ngủ luôn ở trong bệnh viện, ngày đêm cực nhọc chăm sóc Thịnh Nghiệp Sâm, đến cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cũng bị cô làm cho cảm động ngầm cho phép sự tồn tại của cô.
Buổi trưa nào cũng lặp lại như nhau, lúc ăn cơm Thịnh Nghiệp Sâm bởi vì không gắp được thức ăn liền nổi giận, hất tung thức ăn đi.
Anh tức giận nằm ở trên giường bệnh. Lục Tắc Linh im lặng dọn dẹp thức ăn và mảnh vỡ trên đất.
Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên hỏi cô: "Diệp Thanh... Có tới đây không? Lúc tôi ngủ, cô ấy đã đến đây...."
Giọng điệu của anh hèn mọn đến đáng thương, lại mơ hồ ham chứa mấy phần mong đợi.
Lục Tắc Linh cúi đầu, si ngốc nhìn chăm chằm chén nước canh trên đất, một lát sau, cô bình tĩnh nói: "Chị ấy đã đi rồi."
"Cô ấy... Không biết chuyện tôi xảy ra tai nạn giao thông sao?"