“Bác gái sau này cứ gọi con là ŧıểυ Hàn được rồi, không cần phải gọi con khách sáo như vậy.”
“Được được.”
Chu Hoàng Thiên thấy vui trong lòng nên muốn uống một chút rượu.
“Mẹ ŧıểυ Mân, bà lấy cho tôi chai rượu tôi muốn uống một chút với thằng bé.”
“Ông xem đấy, cứ uống rượu hoài như vậy gan thận nào còn chứ?”
“Hôm nay tôi vui nên muốn uống với thằng bé một lát. Bà lấy cho tôi đi.”
“ŧıểυ Hàn con thấy đó, chú đã già cả như vậy lại còn suốt ngày uống rượu.”
Hàn Thiên An biết rằng Chu Hoàng Thiên vì vui nên mới uống nên anh nói lời ngọt ngào với Trần Xuân Liễu.
“Bác gái, bác trai muốn uống một chút thì cứ để con uống với bác đi ạ. Một chút thôi không có vấn đề gì đâu.”
“Phải phải. Hàn Thiên An nói đúng. Chỉ một chút thôi mà không có vấn đề gì đâu.”
Trần Xuân Liễu tức không nói nên lời với hai người này. Bà đành phải đi lấy rượu cho Chu Hoàng Thiên và Hàn Thiên An.
“Ông nhớ là uống ít thôi đấy nhé!”
“Rồi, rồi. Bà cứ yên tâm.”
“Bác gái, bác yên tâm con với bác trai chỉ uống một lát thôi.”
“Được.”
Hàn Thiên An gắp thức ăn bỏ vào chén cho hai thân già kia.
“Bác trai, bác gái con mời hai người.”
“Cảm ơn con. Con cũng dùng bữa đi.”
Hàn Thiên An vẫn không quên gắp thức ăn cho Chu ŧıểυ Mân.
“ŧıểυ Mân, em ăn đi cho mau khỏe.”
Chu ŧıểυ Mân mỗi lần gặp Hàn Thiên An, gương mặt cô lúc nào cũng ửng đỏ làm cho hai chiếc má bánh bao của cô càng trông dễ thương hơn. Cô ngại ngùng đưa chén ra để Hàn Thiên An bỏ thức ăn vào chén.
Chu Hoàng Thiên đã rót sẵn hai ly rượu.
“ŧıểυ Hàn, uống cùng ta một ly nào.”
“Dạ được.”
Hàn Thiên An nâng ly rượu lên rồi uống với Chu Hoàng Thiên.
Trần Xuân Liễu nhìn hai người họ uống được một lúc mặt mày bà đã cau có lại hết cả rồi.
“Ông uống nhiều quá rồi đấy!”
Dường như Hàn Thiên An cảm nhận Trần Xuân Liễu đã không kiềm được nữa nên anh đã dừng lại.
“Bác trai, con thấy nãy giờ mình cũng nhiều rồi.”
“Hàn Thiên An, mới uống có một lúc thôi nhiều đâu mà nhiều chứ?”
“Bác trai con nghĩ mình uống như vậy là đủ rồi.”
“Ba ŧıểυ Mân và thằng bé lên phòng khách ngồi chơi đi. Tôi cắt trái cây lên cho ăn tráng miệng.”
“Được được. ŧıểυ Hàn đi thôi con.”
Hàn Thiên An muốn ở lại dọn cùng với Chu ŧıểυ Mân nên anh từ chối.
“Bác trai với bác gái lên ngồi nghỉ ngơi đi ạ. Chuyện này con làm được rồi.”
“Không được con lên ngồi chơi đi. Để bác với ŧıểυ Mân làm được rồi.”
“Để con làm cho mà. Hai bác lên trên nghỉ ngơi đi ạ.”
Nói xong, Hàn Thiên An đã quay sang bưng chén dĩa trên bàn đi rửa rồi gọt trái cây để đem lên phòng khách.
“Con mời hai bác ăn trái cây ạ!”
“ŧıểυ Hàn, con cũng khéo tay quá nhỉ!”
“ŧıểυ Mân nhà bác cắt cho hư lên hư xuống!”
Chu ŧıểυ Mân ngồi một bên nghe vậy liền đưa vẻ mặt tức giận.
“Mẹ này!”
“Con cắt cũng đẹp chứ bộ.”
Chắc hẳn ai nhìn Hàn Thiên An là một tổng giám đốc, con nhà giàu như vậy thì mấy việc như này anh sẽ không biết làm. Mặc dù nhà giàu nhưng từ nhỏ mẹ anh đã cho anh tự lập mọi thứ. Anh làm tất cả mọi thứ trong nhà từ nấu ăn, giặt giũ, rửa chén…
“À, con có mua quà cho hai bác.”
Hàn Thiên An lấy ra một vài món đồ.
Đầu tiên là một món đồ có hình que dài, được bọc bằng da cá sấu trông rất đẹp.
“Đây là quà con gửi bác trai.”
Chu Hoàng Thiên vừa nhìn thấy liền biết đó là cần câu cá, ông mừng rỡ nhận lấy. Trước giờ ông chỉ thấy nó qua hình ảnh, vẫn luôn mơ ước có một chiếc cần câu cao cấp, chất lượng như vậy để làm loe với bạn bè.
Không ngờ hôm nay ông lại được cầm nó trong tay.
“ŧıểυ Hàn, cái này giá mắc lắm. Bác không dám nhận đâu.”
“Bác trai chỉ là một số tiền nhỏ không sao đâu ạ. Bác nhận cho con vui.”
Không cần nói đến giá cả của chiếc cần câu này, chỉ cần nhìn bọc da cá sấu đắt đỏ bên ngoài thì đã biết giá cả cũng đã rất chát rồi.
Món thứ hai là một chiếc hộp hình chữ nhật, trên bề mặt hộp được chạm khắc hoa văn vẽ mạt chược bằng vàng. Đi kèm là một thùng giấy lớn bên ngoài có đề dòng chữ “bàn mạt chược”.
“Bác trai, bác gái đây là bàn mạt chược. Con tặng cho hai người để rảnh rỗi có thể mời hàng xóm sang chơi giải trí.”
Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu trố mắt nhìn món quà này. Thật sự trước giờ những thứ hai ông bà ao ước, bây giờ chúng đang hiện diện trước mặt hai người.
Thật cảm giác như vừa thật vừa mơ.
“ŧıểυ Hàn cần câu đã mắc như vậy, con còn mua thêm bàn mạt chược loại này. Thật là hai bác cảm ơn con rất nhiều.”
“Phải phải. Bộ mạt chược này bác thấy trên web bán giá rất cao.”
“Không sao đâu hai bác. Hai bác cứ nhận cho con vui ạ!”
Trần Xuân Liễu vừa cầm bộ mạt chược lên xem, Hàn Thiên An lại xách thêm một túi đồ đưa cho bà.
“Bác gái đây là một vài thực phẩm chức năng con gửi bác.”
Trần Xuân Liễu nhận lấy túi đồ trên tay rồi mở ra xem. Bên trong toàn là collagen, thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe và da dẻ của bà.
“Hàn Thiên An con tặng nhiều quà thế này.”
Chu ŧıểυ Mân ngồi một bên nhìn thấy cha mẹ mình được nhận hết món quà này đến món quà khác, cô thì lại không có. Vẻ mặt có chút u buồn.
“ŧıểυ Mân, cái này cho em.”
Hàn Thiên An lấy ra trong túi áo một hộp hình vuông đưa cho ŧıểυ Mân. Cô không nghĩ rằng mình cũng sẽ có quà.
Chu ŧıểυ Mân mở hộp quà ra thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền có khắc tên cô lên mặt dây chuyền và một vòng đeo tay.
“Hàn Thiên An, món quà này đắt lắm. Em không dám nhận.”
“ŧıểυ Mân, chỉ là một phần nhỏ thôi không đáng giá bao nhiêu đâu.”
Trước đó, Hàn Thiên An đã đến cửa hàng trang sức kim cương để đặt quà tặng cho Chu ŧıểυ Mân. Anh dạo xem hết món này đến món khác nhưng đều không vừa mắt. Anh đã quyết định đặc làm riêng cho Chu ŧıểυ Mân.
“Tổng giám đốc Hàn, anh cần mua đồ gì ạ?”
“Ở đây không có món nào vừa mắt tôi.”’
“Giám đốc Hàn bên tôi có đặt làm riêng theo yêu cầu của khách hàng.”
“‘Được. Vậy cô giúp tôi thiết kế dây chuyền và vòng tay. Mọi thứ đều được làm bằng kim cương.”
“Dạ được anh Hàn.”
“Cô khắc lên dây chuyền tên ŧıểυ Mân giúp tôi.”
“Được.”
“Khi nào anh Hàn lấy được?”
“Trong ngày hôm nay.”
“Anh Hàn, thật sự quá gấp. Chúng tôi không thể làm kịp.”
“Kịp hay cô muốn bị đuổi khỏi cửa hàng.”
“Được được. Tôi sẽ cố gắng làm sớm nhất.”
Rất may cho cửa hàng đã thiết kế và làm ra dây chuyền và vòng tay trông rất vừa mắt anh.