Trong căn phòng bếp chỉ còn lại hai vợ chồng già ngồi nói chuyện.
“Ông coi ŧıểυ Mân nhà mình đi. Lâm Dương tốt như vậy tại sao nó lại không chịu chứ?”
“Lúc nãy tôi có nói chuyện với con bé.”
“Con ngốc đó nó nói với ông như thế nào?”
“Nó nói chỉ xem thằng bé Lâm Dương như là anh trai thôi. Mà bà này…”
Chu Hoàng Thiên ấp a ấp úng một lúc rồi mới chịu nói.
“Có chuyện gì ông lắp ba lắp bắp thế?”
“Tôi nghi con bé ŧıểυ Mân nhà mình, nó có tình cảm với thằng nhóc Hàn Thiên An gì đó rồi.”
“Sao ông biết?”
“Bà không để ý thái độ và cảm xúc của con bé khi nó ở bên Hàn Thiên An, nó cười nói rất vui vẻ còn khi bên Lâm Dương nó không chịu cởi mở sao?”
“Ông nói sao chứ? Tôi thấy trước giờ Chu ŧıểυ Mân nhà mình rất thích Lâm Dương.”
“Nhưng con bé chỉ coi Lâm Dương như một người anh trai của nó vậy.”
“Ông thấy thằng bé Lâm Dương như thế nào?”
“Tôi thấy nó cũng được, nhìn cử chỉ hành động quan tâm con bé thì tôi biết mình có thể giao con bé ŧıểυ Mân nhà mình cho thằng bé.”
“Ông nói cũng phải. Hay là mình kết hợp ŧıểυ Mân nhà mình với Lâm Dương đi.”
“Nhưng bà cứ để đó, mình sẽ thử thêm vài lần nữa xem sao?”
“Ông nói thử là thử gì chứ? Thằng bé nó tốt như vậy. Hay ông muốn ŧıểυ Mân nhà mình quen với Hàn Thiên An?”
Chu Hoàng Thiên vì nghĩ cho ŧıểυ Mân nên ông để ŧıểυ Mân tự quyết định về hạnh phúc của cô.
“Hạnh phúc của con bé. Bà cứ để tự ŧıểυ Mân quyết định.”
Chu Hoàng Thiên vừa nói xong đã bỏ lên phòng khách.
“Ông Chu…”
“Ông thật là…”
“Người ta nói con hư tại mẹ. Nhưng cái này là con hư tại ông đấy nhé!”
Mặc kệ Trần Xuân Liễu la mắng như nào. Chu Hoàng Thiên vẫn bỏ ngoài tai đi lên trên phòng khách. Ông ngồi suy nghĩ về ŧıểυ Mân.
Tập đoàn Hàn Thiên.
Phòng làm việc của Hàn Thiên An.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Vào đi!”
Sở Nam trên tay cầm một đống giấy tờ đi vào.
“Hàn Thiên An, đống giấy tờ này cần cậu giải quyết.”
“Cậu để đó cho tôi. Rồi lui ra ngoài đi.”
“Hàn Thiên An, tối nay cậu có hẹn đi ăn cùng đối tác ở nhà hàng ABC.”
“Cậu không nhắc tôi cũng quên mất. Cảm ơn cậu.”
“Hàn Thiên An dạo này tôi thấy cậu giải quyết công việc đến bù đầu bù cổ rồi đấy! Hay là tối nay sau khi tiếp khách tôi dẫn cậu đến chỗ này.”
“Cậu cút đi!”
Hàn Thiên An thừa biết Sở Nam sẽ dẫn anh ta đến quán rượu để giải tỏa stress cùng các cô em gái xinh tươi.
Hàn Thiên An trừng mắt nhìn Sở Nam. Sau đó đuổi anh ta ra khỏi phòng.
“Thôi được rồi. Cậu không đi thì thôi tại sao lại tức giận đến thế?”
“Tôi nói cậu ra ngoài!”
Sở Nam không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa. Anh ta đành phải đi ra ngoài với vẻ mặt buồn bực khi bị sếp la.
Sau khi Sở Nam rời đi. Hàn Thiên An lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương của mình. Dạo này công việc rất nhiều, anh còn không có thời gian nghỉ ngơi.
“Không biết giờ này Chu ŧıểυ Mân cô ấy đang làm gì?”
Hàn Thiên An nhìn đồng hồ cũng đã gần sáu giờ tối.
“Chắc là bây giờ cô ấy lại đang làm bánh.”
“Dạo này mình rất bận không có thời gian để dành cho cô ấy! Không biết tên Lâm Dương kia có qua ve vãn ŧıểυ Mân của mình không chứ?”
“Không được! Nhất định mình phải giải quyết công việc xong sớm nhất để có thời gian dành cho Chu ŧıểυ Mân mới được.”
Hàn Thiên An vừa nói vừa nghĩ đến gương mặt có hai chiếc bánh bao của cô. Trông những lúc cô giận hay ngượng ngùng. Hai cái má như bánh bao của cô đỏ ửng nhìn muốn cắn cho vài phát.
Hàn Thiên An vừa nghĩ đến thì trong đầu anh xuất hiện toàn hình ảnh của Chu ŧıểυ Mân. Anh vừa suy nghĩ vừa cười nếu ai không biết sẽ tưởng anh bị điên mất.
Đúng rồi! Khi yêu đâu ai muốn làm người bình thường.
Bảy giờ tối!
Hàn Thiên An nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ đi gặp đối tác. Anh chuẩn bị đồ sau đó đi đến nhà hàng.
Bên này, nhà của Chu ŧıểυ Mân đang tất bật chuẩn bị đồ đạc để đi ăn. Còn riêng Chu ŧıểυ Mân. Cô không có hứng thú với bữa ăn tối nay một chút nào.
“Hàn Thiên An, sao mấy ngày nay anh ấy không đến thăm mình chứ?”
“Hay là anh ấy đang bận hâm nóng tình cảm với Phương Kim Ngọc.”
“Chắc là anh ấy đang bận giải quyết công việc của công ty thôi. ŧıểυ Mân mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
Trong đầu Chu ŧıểυ Mân chỉ toàn là hình bóng của Hàn Thiên An.
Cô nhớ đến những lần cô bị thương anh đều chăm sóc cô một cách chu đáo. Nhớ đến hình ảnh anh cùng cô làm bánh kem rất vui vẻ. Cô rất hạnh phúc và bình yên khi ở cạnh Hàn Thiên An.
“ŧıểυ Mân…”
“Đã đến giờ rồi con còn không mau xuống đây!”
Chu ŧıểυ Mân đang suy nghĩ thì bị tiếng gọi lớn của Trần Xuân Liễu làm cho giật mình. Cô nhìn điện thoại cũng đã đến giờ đi rồi. Cô không muốn đi chút nào nhưng cha mẹ cô ép cô đi. Cô không còn cách nào khác.
Ting! Ting! Ting!
Đúng lúc này, Lâm Dương cũng đã lái xe đợi sẵn ở trước cửa nhà Chu ŧıểυ Mân.
Trần Xuân Liễu nghe tiếng chuông cửa vang lên.
“Chắc là Lâm Dương đến rồi!”
“ŧıểυ Mân, con có nhanh xuống đây không?”
“Bà làm gì mà nôn nóng thế? Con bé nó bị thương ở chân bà hối nó làm gì?”
“Ông cứ bênh con bé hoài. Chẳng trách nó chẳng chịu nghe lời tôi.”
ŧıểυ Mân từ trên phòng đi từ từ xuống. Cô lê từng bước chân nặng nề bước xuống từng bậc thang. Việc di chuyển bây giờ với cô vốn dĩ đang gặp khó khăn.
Với thân hình thon gọn thì sẽ dễ dàng di chuyển nhưng với thân hình của cô thì hoàn toàn khó khăn.
Trần Xuân Liễu ra trước để mở cửa.
“Lâm Dương, con đợi có lâu không?”
“Dạ con cũng mới sang.”
“Tại con bé đau chân nên dì phải chờ nó.”
“Dạ! Con hiểu mà. ŧıểυ Mân chân em đã đỡ chưa?”
“Em đỡ hơn nhiều rồi.”
Chu ŧıểυ Mân không muốn ngồi đằng trước cùng với Lâm Dương nên đã tìm cách tránh né.
“Cha hay là cha lên trước ngồi cùng với anh ấy đi.”
Trần Xuân Liễu biết Chu ŧıểυ Mân tránh né. Bà đã liếc Chu Hoàng Thiên một cái như ra hiệu không được.
“ŧıểυ Mân, con lên trước ngồi cùng với Lâm Dương. Cha sẽ ngồi với mẹ.”
Đúng là người mẹ này làm cô tức đến chết mà.
Chu ŧıểυ Mân không còn cách nào khác nên đành phải ngồi ghế trước cùng với Lâm Dương.