Lần này Hàn Thiên An chưa kịp chuẩn bị Chu ŧıểυ Mân lại té đè thẳng lên người anh một lần nữa.
Lúc này cả hai bất chợt ánh mắt ta chạm nhau. Trong lòng Chu ŧıểυ Mân bắt đầu xuất hiện cảm giác ngại ngùng hai chiếc má bánh bao của cô đã đỏ hết lên từ lúc nào cũng chẳng biết. Cô vội vàng tìm cách đứng lên nhưng không tài nào đứng được với vết thương ở chân của cô.
Còn Hàn Thiên An có cảm giác rất mới lạ khi Chu ŧıểυ Mân nằm cả người lên người anh. Trước giờ anh đã trải qua rất nhiều phụ nữ rồi nhưng chưa ai cho anh cảm giác khác lạ như Chu ŧıểυ Mân bây giờ.
Hàn Thiên An lấy lại bình tĩnh ráng nhịn cơn đau rồi cố gắng đỡ Chu ŧıểυ Mân đứng dậy.
“Chu ŧıểυ Mân, cố gắng tôi giúp cô đứng lên.”
Hàn Thiên An so với Chu ŧıểυ Mân thì khác xa về cân nặng. Mặc dù anh có tập gym cao to sáu múi đến cỡ nào nhưng cân nặng của Chu ŧıểυ Mân hơn anh khá nhiều.
Hàn Thiên An dùng hết sức của mình khó khăn lắm anh mới đỡ được Chu ŧıểυ Mân đứng dậy được.
“Hàn Thiên An, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
Hàn Thiên An ân cần xem lại vết thương ở chân của Chu ŧıểυ Mân, anh lo lúc nãy té sợ động đến vết thương cũ của cô.
“ŧıểυ Mân, chân của cô có còn đau không?”
“Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Bữa sau cô nhớ nhìn trước ngó sau đi đứng cho cẩn thận đấy nhé, không lại phải vào thăm bệnh viện.”
“Tôi biết rồi mà.”
Chu ŧıểυ Mân tự trách bản thân mình khi thấy Hàn Thiên An cố gắng nhịn đau để đỡ cô dậy.
“Hàn Thiên An, lúc nãy anh có đau lắm không?”
“Đều tại tôi, do tôi đi đứng không cẩn thận nên mới bị ngã làm cho anh phải đau như vậy.”
Hàn Thiên An mặc dù đang rất đau nhưng anh không thể nào nói với Chu ŧıểυ Mân rằng anh đang rất đau nên anh đành phải nói dối.
“ŧıểυ Mân, tôi đã bảo là tôi không sao rồi. Cô nhìn tôi vạm vỡ, body sáu múi như thế này mà chỉ vì một cú ngã có thể làm tôi đau sao.”
Chu ŧıểυ Mân không biết nói gì nên chỉ cười mỉm. Sau đó cô tự trách bản thân mình.
“Chu ŧıểυ Mân, sao mày có thể lại mập đến mức đứng không vững vậy chứ?”
“Nhìn lại mày làm sao có thể so với cô người yêu của anh ta chứ?”
“Dù sao cũng là do trước giờ mình không thể kìm hãm việc ăn uống của mình lại mình không thể nào lọt vào mắt của anh ấy được.”
“ŧıểυ Mân à, mày nhất định phải giảm cân thành công. Nhất định mày phải làm được. Để những người chê bai, cười nhạo mày phải hối hận.”
“Các người hãy chờ đó đi, tôi nhất định sẽ giảm cân thành công. Đến lúc đó đi sau xách dép cho tôi cũng chẳng tới lượt mấy người.”
Hàn Thiên An nhìn thấy Chu ŧıểυ Mân có vẻ đang suy nghĩ gì đó, anh gọi lớn.
“Chu ŧıểυ Mân…”
“Chu ŧıểυ Mân, cô sao vậy?”
Chu ŧıểυ Mân bị tiếng gọi của Hàn Thiên An làm cho giật cả mình nên mấy giây sau cô mới có thể trả lời anh.
“Sao thế Hàn Thiên An?”
“Tôi thấy cô có vẻ suy nghĩ chuyện gì đó. Có chuyện gì sao?”
“Không có tôi chỉ là…”
“Cô đang tự trách bản thân mình đấy à!”
“Tôi…”
“Chuyện lúc nãy chẳng phải lỗi do cô, càng không phải cô muốn té ngã như vậy.”
“Tôi… tôi xin lỗi.”
“Cô béo này có gì mà phải xin lỗi tôi chứ…”
Reng! Reng! Reng!
Hàn Thiên An và Chu ŧıểυ Mân đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại anh ấy vang lên.
“Cô chờ tôi một lát, tôi có điện thoại.”
Hàn Thiên An lấy điện thoại ra xem thì thấy số dãy số lạ, anh nhấc máy.
“Cho hỏi số ai vậy?”
“Hàn Thiên An, anh làm gì mà em gọi cho anh mãi không được thế?”
Giọng nói đầu dây bên kia là một người phụ nữ, Hàn Thiên An nghe giọng thì nhận ra ngay đó chính là người yêu cũ của anh Phương Kim Ngọc.
Phương Kim Ngọc dùng số điện thoại lạ để liên lạc với Hàn Thiên An vì tất cả những gì liên lạc được với Hàn Thiên An đều bị anh ấy chặn hết.
“Phương Kim Ngọc, cô gọi tôi có việc gì thế?”
“Hàn Thiên An, em liên lạc cho anh mấy ngày nay chẳng được. Em lo lắng đến công ty tìm thì lễ tân bảo anh không có ở công ty. Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy chứ? Anh có bị làm sao không?”
“Kim Ngọc, cảm ơn cô vì đã quan tâm tới tôi. Cô gọi tôi là có mục đích gì?”
“Hàn Thiên An, anh có thể cho em một cơ hội có được không? Dù sao chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian rất đẹp mà. Em hứa sau này sẽ quan tâm đến anh, sẽ dành nhiều thời gian rảnh cho anh. Em hứa sẽ không đòi anh mua bất cứ món đồ nào cả. Thiên An, anh cho em một cơ hội đi có được không?”
Ai mà chịu tin những lời nói của Phương Kim Ngọc là thật chứ? Loại người như cô ta suốt ngày chỉ biết chưng diện cho bản thân, mua sắm này nọ.
Phương Kim Ngọc nghĩ Hàn Thiên An là đứa trẻ lên ba đi tin những lời mật ngọt của cô chắc.
Phương Kim Ngọc nghĩ đàn ông chỉ cần nghe những lời đường mật tức khắc sẽ quên đi mọi chuyện nóng giận lúc trước nhưng cô đã lầm rồi.
Hàn Thiên An lạnh lùng trả lời khi cô nhắc đến chuyện tình cảm của cô với anh.
“Phương Kim Ngọc, tôi nói với cô rất nhiều lần về chuyện tình giữa hai đứa rồi. Tôi và cô đã kết thúc từ lúc cô nhận tờ chi phiếu. À còn nữa tôi đã có người mới rồi, cô đừng liên lạc với tôi nữa. Cô ấy đang ở đây cùng với tôi kẻo cô ấy ghen thì mệt lắm.”
Hàn Thiên An cảm thấy Phương Kim Ngọc làm phiền nên anh đã lỡ miệng nói đã có người mới.
Chu ŧıểυ Mân nghe những lời như vậy, hai chiếc bánh bao núng nính của cô đỏ hết cả lên.
“Hàn Thiên An…”
Suỵt!
Hàn Thiên An đưa tay ra hiệu im lặng.
Phương Kim Ngọc không tin những lời của Hàn Thiên An nói nên cố gắng làm ầm lên.
“Hàn Thiên An, anh đang nói giỡn với em thôi đúng không? Nhanh như vậy sao anh lại có thể có người mới được chứ? Hàn Thiên An em sẽ không tin những lời anh nói đâu.”
“Phương Kim Ngọc, những điều tôi nói với cô nãy giờ không có điều nào là tôi giỡn cả. Chuyện tôi có người mới là thật cô tin hay không thì tùy cô. Cô cũng đừng bao giờ làm phiền đến tôi nữa.”
“Em không tin những lời anh nói, nếu như em nhìn thấy thì sẽ tin.”
Hàn Thiên An nháy mắt ra hiệu cho Chu ŧıểυ Mân giải vây giúp anh.
“Hàn Thiên An…”
Chu ŧıểυ Mân ngượng ngùng, chỉ gọi tên còn lại chẳng dám nói gì thêm. Phương Kim Ngọc nghe có giọng phụ nữ cô tức giận không thôi.
“Hàn Thiên An, sao lại có giọng phụ nữ ở đó chứ?”
“Kim Ngọc, chẳng lẽ tôi đã nói là tôi có người mới rồi sao.”
“Hàn Thiên An, anh dám…”
“Dám gì chứ? Cô có gì để tôi sợ à?”
“Hàn Thiên An, anh vì một người phụ nữ lạ mà anh bỏ mặc tôi. Hàn Thiên An, anh được lắm.”
“Kim Ngọc, vậy thì từ giờ mong cô đừng làm phiền đến tôi nữa.”