Trong phòng họp hoa lệ rộng lớn, lúc này chỉ còn lại ba người, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, và Lăng Thánh Long.
Nhìn bản hợp đồng đang bày ra ở trên bàn, không thể nghi ngờ dấu hiệu của một tên xã hội đen đang dần dần muốn bước chân vào giới thương nhân.
Hiện nay, hắn có được một trong những tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, việc hắn muốn thống trị thế giới còn xa hay sao ?!
Chỉ một thoáng sau, con ngươi âm u của Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long tràn ngập kích động.
Xoay người, nhìn thấy tròng mắt ngấn lệ của hai người anh em, Dạ Thiên Ưng dịu dàng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai bọn họ: "Khóc lóc cái gì ?!"
"Thiên Ưng !" Hai người lần lượt liếc nhau, kích động ôm lấy Dạ Thiên Ưng, cực kỳ cảm thán nói: "Bọn em thật không nhìn sai anh !"
"Ha ha. . . . . ." Nghe xong lời này, con ngươi của hắn trở nên ôn hòa, vỗ nhẹ lên sống lưng hai người kia, tự tin tươi cười: "Về sau, tôi sẽ cùng các cậu tạo nên một chỗ vững chắc trên thế giới này !"
Đúng vậy!
Bọn họ tin tưởng, bọn họ tin tưởng người trước mặt mình tuyệt đối có thể biến mục nát thành thần kì, bọn họ càng tin tưởng hắn sẽ thay đổi số phận của mọi người ở trong tổ chức !
"Ừ !" Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long kích động gật đầu, theo Dạ Thiên Ưng rời khỏi phòng họp.
Khi đi ngang qua sân thượng của tầng 50, Dạ Thiên ưng chậm rãi bước ra ngoài. . . . . .
Nhìn về tương lai của Nhật Bản, tầm mắt hắn phóng ra xa, cố gắng nhìn xa hơn, lớn tiếng rống lên một câu: "Nhật Bản! Dạ Thiên Ưng ta đã trở về !" Ánh mắt sâu xa của hắn hiện rõ độc đoán đầy uy nghiêm.
Vươn tay, với ra ngoài, tự tin giống như một tay nắm được toàn bộ thế giới.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, cơ hồ cả nước Nhật Bản bị hắn giẫm đạp dưới chân.
Gương mặt tuấn tú của hắn vô cùng oai phong, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc nhỏ . . . .
Đột nhiên, khuôn mặt đẹp trai quay về trạng thái ban đầu, chất chứa thần thái phẫn hận, mày khẽ cau lại, hắn lạnh lùng nói: "Về sau cả Nhật Bản, thậm chí là cả thế giới đều bị Dạ Thiên ưng ta chà đạp dưới chân !"
Lời nói đầy khí phách của hắn không hề khiến Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long thắc mắc chút nào.
Vẫn là câu nói kia, bởi vì bọn họ tin chắc. . . . . .
Bọn họ tin chắc, người trước mặt mình thực lực cỡ nào !