Theo tiếng công bố của chủ tòa, tất cả mọi người bên trong phòng tòa án đứng lên. Đây là lần đầu tiên cô làm luật sư biện hộ, cũng là lần đầu tiên thay người khác lên tòa. Đối mặt với với quan tòa trang nghiêm cùng lời thề thốt trước pháp luật, cô lại không có chỗ này cảm thấy áy náy!
Phiên tòa lần này có nhiều người đến dự thính, trong đó bao gồm đám người Dạ Thiên Ưng, dĩ nhiên cùng gồm những người bên phía Tiếu Thiên Dạ.
Quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Tuấn Hi bị kiểm soát trên tòa, cô lịch sự chào anh một cái.
Hai ngày nay cô chỉ được gặp Hàn Tuấn Hi một lần một, nhưng thấy thái độ của anh dành cho cô đã thay đổi, mặc dù anh vẫn không thích nói chuyện, nhưng lại không còn thái độ chán ghét hay thù địch như lúc trước.
Hàn Tuấn Hi đưa mắt nhìn cô rồi cũng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn sang chỗ Dạ Thiên Ưng đang ngồi, anh nở nụ cười nhẹ nhàng.
Anh không kéo Dạ Thiên Ưng xuống nước thì anh đã hài lòng lắm rồi. Dù hy sinh anh, khiến anh ngồi tù, anh cũng không muốn mình dính liếu đến Dạ Thiên Ưng!
"Vụ án Hàn Tuấn Hi giấu vũ khí trong người, chính thức mở phiên toà thẩm tra xử lý! Xin mời luật sư biện hộ hai bên tiến hành trình bày."
Ngô Hiểu Dao thuộc luật sư của bị cáo, phải biện hộ sau,còn luật sư của nguyên cáo thuộc giới luật sư chính phủ, cô đoán họ thuộc phái luật sư công chính nghiêm minh.
Lúc nghe luật sư bên nguyên cáo biện hộ, cô vẫn sửa sang lại từ ngữ trong bài trình bày của mình, cho đến khi bên ấy hoàn thành xong, cô đứng dậy lễ phép chào quan tòa một tiếng.
"Ngày 2 tháng 1, Tiếu Thiên Dạ nghi ngờ anh Hàn Tuấn Hi có giấu vũ khí ở phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Sony nên chạy cấp tốc chạy đến và phát hiện, lúc đó tôi cũng có mặt, sau đó Cảnh sát Tiếu bị cảnh sát Tiếu bắt giữ, qua bản báo cáo quá trình kiểm tra khẩu súng ống ấy, đã xác định khẩu súng anh Hàn nắm giữ là khẩu súng lục loại 77b(222) cỡ đạn 9mm, những thứ này thì luật sư biện hộ bên kia đã giới thiệu qua." Cô nghiêm túc trần thuật và đưa bản báo cáo cho quan tòa phúc thẩm: "Đây báo cáo chi tiết cách sử dụng súng lục trên, căn cứ vào hình dáng viên đạn, cùng với mức độ sử dụng của khẩu súng, trên báo cáo chứng tỏ, anh Hàn chưa bao giờ sử dụng khẩu súng lục này lấy một lần, có thể thấy được anh Hàn giữ khẩu súng này để phòng thân mà thôi."
Cô vừa nói xong hết câu, luật sư bên phía Nguyên cáo lập tức đứng lên, nhìn về phía cô. “Thưa luật sư biện hộ, đến thời điểm bây giờ luật pháp nước ta vẫn chưa có quy định người dân có thể mang súng theo bên mình, chắc cô biết chứ?”
“Ha ha, đúng vậy, căn cứ pháp luật của nước ta thì công dân không được mang súng trên người dưới bất cứ tình huống nào, nhưng…” Nói chưa hết câu nhưng cô đưa thêm một bản báo cáo lên quan tòa: “Tôi được biết anh Hàn thuộc quốc tịch Mỹ, anh ấy mang súng trong người là chuyện bình thường.”
Ngô Hiểu Dao nói xong câu này, cả tòa án ồn ào, Hàn Tuấn Hi mang quốc tịch Mỹ rất ít người biết được, nhưng nhờ cái lý do này, chuyện Hàn Tuấn Hi mang súng bên người hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Cô mỉm cười nói xong rồi nhìn luật sư bên nguyên cao, người luật sư kia không lo lắng gì phản bác lại: “Hàn Tuấn Hi mang quốc tịch Mỹ thì anh ta sẽ được phép mang theo súng, nhưng đây là Nhật Bản, không phải nước Mỹ.”
“Không sai, đây đang là Nhật Bản, nhưng đương sự của tôi hình như đã quen với luật pháp nước Mỹ, mà quên mất luật pháp nước Nhật, thật sự là không thể trách người không biết được, nên tôi hi vọng quan tòa cấp cao có thể anh Hàn một cơ hội để sửa sai.” Lần này người cô biện hộ là người thiếu kiến thức pháp luật, rồi cô lại cố tình lấy chuyện Hàn Tuấn Hi có ít kiến thức chuyên môn về pháp luật để nói, cho nên đó là sai sót của pháp luật Nhật Bản hiện nay, vậy chưa chắc không sử dụng được, đã từng có một vụ án đặc biệt là người mang quốc tịch Mỹ mang súng đến Nhật Bản bị bắt, đã được thả ngay lập tức sau đó.
Cô mong sao lần này Hàn Tuấn Hi cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ma Luật sư nguyên cáo quyết không dừng bước, phản bác ý kiến của cô lần nữa: “Coi nhhư hiểu biết của anh Hàn về luật hạn hẹp, nhưng tội tàng trữ súng có thể miễn, còn tội dùng vũ khí chỉa vào đầu của người khác thì được miễn hay sao? Tôi xin phép được mời nhân chứng thứ nhất vào phiên tòa.” Dứt lời cái tên tóc vàng hoe bị Hàn Tuấn Hi chỉa súng được dẫn vào trong, luật sư nguyên cáo đi tới trước mặt anh ta, hỏi thăm về tình hình vụ án: “Chào anh Trương, ngày hôm đó ở phòng làm việc tập đoàn Sony, bị cáo Hàn Tuấn Hi, cũng chính là CEO của tập đoàn Sony, có hay không có chỉa súng vào đầu của anh?”
Thanh niên tóc vàng kia hốt hoảng nhìn Hàn Tuấn Hirồi lại hốt hoảng nhìn Tiếu Thiên Dạ, run rẩy gật đầu một cái.
“Được rồi, tôi xin phép gọi nhân chứng thứ hai vào!”Tiếu Thiên Dạ làm nhân chứng ngồi xuống: “Cảnh sát Tiếu, ngày hôm đó sau khi anh tiến vào phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sony, anh đã thấy gì?”
“Ngày đó sau khi tôi bước vào trong, thì thấy anh Hàn Tuấn Hi chỉa súng vào người đàn ông tóc vàng đang quỳ trên nền nhà.”
Nghe nhân chứng một và hai trả lời câu hỏi, luật sư nguyên cáo mỉm cười rồi ngồi lại chỗ của mình.
Ngô Hiểu Dao sớm biết vụ việc sẽ chuyển biến theo tình huống này, đem đạo cụ đã chuẩn bị lúc đầu chuyển đến trước mặt Tiếu Thiên Dạ: “Chào cảnh sát Tiếu, tôi muốn xác nhận rõ ràng một lần, sau khi anh đẩy cửa bước vào, đã thấy Hàn Tuấn Hi dùng tay chỉa vào đầu người khác, hay trên tay Hàn Tuấn Hi cầm súng?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Dĩ nhiên rồi!”. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ lên đầu cảnh sát Tiếu: “Anh là một người anh trai xấu xa không có tình thân!”
“Bộp!” Cảnh sát Tiếu tức giận đập tay lên bàn hỏi lại Ngô Hiểu Dao: “Cô dám sĩ nhục tôi?”
“Tôi có sao?” Cô mỉm cười, bình thản ung dung đan ngón tay vào nhau: “Tôi chỉ đang làm một suy luận mà thôi.” Xoay người, xô nhìn tất cả mọi người rồi nói một câu: “Anh là một người anh trai xấu xa không có tình thân! Đồng nghĩa với hai câu, một câu là tôi nói lúc chỉ vào đầu cảnh sát Tiếu vừa rồi, một câu là tôi nhìn mặt mọi người rồi mới nói câu ấy, cho nên tóm lại sự chênh lệch có lớn hay không chắc mọi người cũng đã hiểu rồi phải không?”
Cô hỏi câu ấy, trong số người nghe mình Dạ Thiên Ưng nỡ nụ cười nhạt hời hợt: “Mình thấy cô ấy còn tinh hơn mình!”
Không thể không thừa nhận, biểu hiện vừa rồi của cô chính xác là đang tìm chỗ sơ hở của anh ta, Dạ Thiên Ưng bất ngờ hiểu chuyện gì đã diễn ra, mà cô còn nhân cơ hội sỉ nhục Tiếu Thiên Dạ nữa chứ, anh cười khổ.
“Cảnh sát Tiếu à!” Nét mặt của cô thoáng chốc nghiêm túc: “Chính tôi hỏi anh một lần nữa, thời điểm anh bước vào thì nhìn thấy đương sự Hàn Tuấn Hi của tôi chỉ vào đầu nhân chứng một, tay thì đang cầm súng ống phải không?”
Tiêu Sở Thiên nhíu chặt mi, do dự chốc lát, không cam lòng trả lời câu hỏi của cô ta: “Tay đang cầm súng ống!”
“Như vậy nói cách khác có nghĩa là, đương sự của tôi không có chỉ vào đầu người khác?”
“Luật sư biện hộ, căn cứ vào lời nhân chứng thứ nhất thì cô định giải thích như thế nào?”