Sự nhiệt tình chờ mong của các học sinh đều tăng vọt khi kì nghỉ hè đang bắt đầu đến gần.
"Đừng quên học bù!" Trước khi đi giáo viên chủ nhiệm lại dặn dò một lần nữa.
"Dạ biết!"
Kha Tùng Ứng không có ngồi ở chỗ của mình, hai ngày trước khi nghỉ hè, anh đầu tiên là bị giáo viên vật lý gọi đi phụ đa͙σ riêng một vài tiết, rồi lại bị chủ nhiệm giáo dục bắt đi giáo dục thêm nửa giờ.
Trong nửa tiếng đồng hồ, anh đã ăn một quả táo, một quả chuối, hai viên kẹo sữa, và... nửa quả dưa hấu ở trên bàn chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục "……"
Chủ nhiệm giáo dục lời còn chưa dứt, đã đuổi anh đi.
Tô Nhuyễn mang cặp đứng chờ ở cửa, Kha Tùng Ứng lái xe chạy tới, cầm lấy cặp trên vai cô, rồi kéo người ra sau xe.
"Ngày mai anh đến đón em?" Kha Tùng Ứng hỏi.
"Ngày mai em... Muốn làm bài kiểm tra trước." Tô Nhiễm nắm chặt góc áo của anh, không nghe thấy anh nói gì, cắn môi nhỏ giọng nói "... Đến nhà anh viết, cũng được."
Kha Tùng Ứng mỉm cười "Được."
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Tô Nhuyễn đã bị Kha Tùng Ứng đè trên người ȶᏂασ cả ngày dài.
Trên sô pha đều là nước dâm, sắc mặt Tô Nhuyễn đỏ bừng cả người phiếm hồng xinh đẹp, cô mở miệng thở dốc, hai cánh tay gắt gao ôm chặt lấy cổ Kha Tùng Ứng, dưới thân bị anh hung hăng ȶᏂασ làm, tiếng khóc phát ra dường như đang rêи ɾỉ.
"Kha Tùng Ứng……" Cô nhỏ giọng nức nở.
Kha Tùng Ứng cúi đầu mυ"ŧ đầu v* của cô, bụng dưới sử dụng lực đâm tiến vào ŧıểυ huyệt của cô, d*m thủy từ trong lỗ nhỏ tràn ra bên ngoài, dương v*t thô cứng mỗi khi đâm vào trong, đều phát ra tiếng nước òm ộp dính nháp.
"Thật nhiều nước nha..." Giọng anh khàn cực kì, ngón tay chọc vào bên trong, khảy khảy hạt đậu đã sưng cứng trên môi âʍ ɦộ của cô, Tô Nhuyễn cong người khóc kêu lên "Ô... Không cần..."
Kha Tùng Ứng cười thầm một tiếng, một bên mạnh mẽ chọc vào rút ra, một bên dùng ngón tay cái xoa nắn hạt đậu đang run rẩy kia, không lâu sau, Tô Nhuyễn liền ôm chặt lấy cổ anh, phát ra tiếng kêu khóc thật dài.
Tiếng nước càng thêm dính nhớp.
Kha Tùng Ứng ôm cô vào trong lòng ngực, giữ lấy cặp mông của cô mạnh mẽ hướng lên trên đỉnh vào.
Tô Nhuyễn không thể chịu đựng được nữa, móng tay cào một đường dài ở phía sau lưng anh, cả người cô mềm nhũn, giọng giống như đang khóc nấc lên "Kha Tùng Ứng... Từ bỏ..."
Kha Tùng Ứng thở phì phò liếʍ mυ"ŧ vành tai cô, hơi thở nóng rực "ŧıểυ tổ tông, bên trong của em thật thoải mái..."
Tô Nhuyễn bị anh liếʍ đến mức sống lưng tê rần, bụng nhỏ càng bị đâm trướng đến cực điểm, cô co mu bàn chân lại, không lâu sau lại khóc đến cao trào.
Kha Tùng Ứng bị cô kẹp đến nỗi suýt nữa đã bắn tinh, anh rút ra, thay đổi tư thế của Tô Nhuyễn, để cô tựa người vào sô pha, sau đó từ sau gáy từng chút một liếʍ hôn lên phần xương sống nhô lên của cô.
Tiếp đến giữ lấy mông cô, vươn đầu lưỡi ra liếʍ.
"Không cần... " Cô co rụt người lại hướng vào góc sô pha lẫn trốn, cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng "Kha Tùng Ứng... Không cần..."
Bàn tay to của Tùng Ứng bóp lấy mông cô, giọng khàn khàn nói “Đừng nhúc nhích!”
Tô Nhuyễn che miệng lại, cả người run rẩy vì bị liếʍ, cô nằm úp mặt trên ghế sô pha, thở hổn hển, khi dương v*t thô cứng đút vào bên trong, cô há miệng kêu lên một tiếng dài, sau đó bởi vì lực đa͙σ đâm rút mãnh liệt làm cho không thể nói nên lời.
Kha Tùng Ứng giữ chặt tay cô, kéo cao thân thể cô lên cắm vào vài cái, sau đó giữ lấy cánh tay còn lại của cô kéo về phía sau, túm chặt hai cánh tay của cô mạnh mẽ di chuyển.
Tô Nhuyễn bị ȶᏂασ đến mức phải khóc lớn lên "Ô… Không cần…"
d*m thủy không ngừng phun ra từng đợt một.
Kha Tùng Ứng thúc mạnh mấy chục cái, cuối cùng để bên trong cơ thể cô bắn tinh.
Anh thở phì phò ở trong cơ thể cô thúc thêm vài cái, sau đó mới rút ra tháo bao xuống, lúc sau mới đem Tô Nhuyễn ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô.