Sau khi toàn bộ ban 1 trải qua kì kiểm tra xong, bọn họ thả lỏng chưa đầy hai ngày, lại vội vàng bước vào giai đoạn chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ tiếp theo.
Thời gian cho lễ chào cờ thứ hai đầu tuần thậm chí còn ngắn hơn, và việc giải tán thường được tuyên bố sau khi lá cờ được kéo lên.
Thể dục giữa giờ cũng có học sinh lấy tập sách ra học bài, bầu không khí căng thẳng của họ lan tỏa khắp nơi từ tầng 5 đến toàn bộ trường học.
Mặc dù Tô Nhuyễn và Kha Tùng Ứng không tham gia lớp tự học buổi tối, nhưng cả hai đều làm bài kiểm tra sau khi về nhà, trước khi đi ngủ sẽ gọi điện nói vài câu.
Hai người ở trên trường, không hề nói chuyện với nhau, nhưng đều có người trong tối ngoài sáng lan truyền tin tức rằng hai người bọn họ đang yêu sớm, chủ nhiệm đi tìm Kha Tùng Ứng một lần, hỏi anh sự việc là như thế nào.
Kha Tùng Ứng cà lơ phất phơ trả lời "Em thấy cậu ấy lớn lên khá xinh đẹp, muốn theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không để ý đến em."
Một câu nói thiếu chút nữa đã làm cho giáo viên chủ nhiệm tức chết.
Kha Tùng Ứng nói thêm "Sau đó em nghĩ, có thể cậu ấy thích thành tích tốt, thế cho nên bây giờ em đang không ngừng nỗ lực, quyết tâm cải thiện bản thân cho thật tốt, không được sao."
Chủ nhiệm vừa nghe, câu nói còn giống tiếng người này, vui mừng khôn xiết nói "Chăm chỉ học tập."
Sau khi Kha Tùng Ứng rời đi, ông mới nhận ra rằng, đứa nhỏ này gần đây đi học khá im ắng, chẳng lẽ thật sự là muốn theo đuổi Tô Nhuyễn đó chứ?
Chủ nhiệm quan sát mấy lần, hai người ở trong phòng học cách nhau rất nhiều bạn học, cuối tiết cũng không gây ồn ào, mọi người đều đọc sách làm bài kiểm tra, khi tan học, Kha Tùng Ứng liền đi theo sau Tô Nhuyễn, thường xuyên tìm cô nói chuyện, nhưng Tô Nhuyễn vẫn luôn cúi gằm mặt không để ý đến anh.
Nhìn dáng vẻ của Kha Tùng Ứng có vẻ như không nói dối.
Chủ nhiệm lại tìm đến Tô Nhuyễn, với mục đích là muốn nhờ cô khuyên nhủ Kha Tùng Ứng đọc sạch học tập thật tốt, mặt khác yêu cầu cô tự bảo vệ mình, nếu Kha Tùng Ứng động tay động chân với cô, nhất định phải báo cho giáo viên.
Tô Nhuyễn mặt đỏ tai hồng mà đồng ý, khi đi ra, trong đầu đều là hình ảnh Kha Tùng Ứng đè cô trên sô pha, cúi đầu liếʍ mυ"ŧ cô.
"Chủ nhiệm nói với em cái gì?" Sau khi tan học, Kha Tùng Ứng lái xe chở Tô Nhuyễn, nghiêng nghiêng đầu hỏi "Có phải kêu em nên cách xa anh một chút đúng không?"
"... Không phải." Tô Nhuyễn thì thầm "Thầy ấy nói..."
"Nói cái gì?" Anh dừng lại, quay đầu ra sau, nửa khuôn mặt hướng đến trước mặt cô.
"Nếu anh động tay động chân với em, liền… nói với thầy ấy." Tô Nhuyễn đẩy đẩy anh "Không có."
Khóe môi Kha Tùng Ứng giương lên, lần nữa lái xe đưa Tô Nhuyễn đến cửa sau của tiệm net, thẳng một đường dẫn người đi lên lầu 2, cửa vừa đóng lại, anh đã đè Tô Nhuyễn ở phía sau cửa hôn môi.
Tay anh thăm tiến vào trong áo cô, nhanh chóng cởi áo lót của cô ra, tay còn lại trực tiếp kéo quần cô xuống, lòng bàn tay mang theo hơi nóng bóp lấy bầu ngực mềm mại của cô vuốt ve.
Ngón tay anh khảy khảy đầu v* mẫn cảm của cô, tiếng rêи ɾỉ của Tô Nhuyễn lập tức thay đổi.
Kha Tùng Ứng cúi đầu ngậm lấy đầu v*, mở lớn miệng mυ"ŧ cắn bầu ngực non nớt của cô, tay khác dùng sức xoa bóp mạnh bầu ngực bên còn lại của cô, làm cho nhũ thịt non mềm của cô tràn ra ngoài qua từng khe hở ở giữa các ngón tay.
Kha Tùng Ứng bế cô ngồi xuống ghế máy tính, cởi qυầи ɭóŧ của cô, tách chân cô ra đặt ở hai bên sườn, sau đó cúi đầu ngậm mυ"ŧ môi âʍ ɦộ ướt đẫm của cô.
Tô Nhuyễn hai tay ôm chặt đầu anh, thở dốc kêu lên "Kha Tùng Ứng……"
Kha Tùng Ứng nhẹ nhàng cắn cắn hạt đậu đã sưng cứng lên của cô, đầu lưỡi vừa liếʍ, môi vừa ngậm mυ"ŧ, nhanh chóng liếʍ láp mυ"ŧ cắn lên nơi ấy, tiếng nuốt xuống vang vọng khắp phòng.
Thân thể đang dang rộng của Tô Nhuyễn run rẩy đến lợi hại.
Mảnh vải trên đôi mắt của cô đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm, cô nằm trên ghế máy tính, mở lớn miệng thở hổn hển, cơ thể bất giác run lên vài cái.
Kha Tùng Ứng tháo mảnh vải trên đôi mắt cô xuống, đem gậy th*t nóng bỏng của mình đưa đến bên môi cô.