Khi Tô Nhuyễn về đến nhà, hai chân đều đã mềm nhũn, trên qυầи ɭóŧ dính đầy d*m thủy.
Cô vào nhà vệ sinh trước dùng khăn giấy lau qυầи ɭóŧ, sau đó rửa tay.
Tô Dũng Quân đang bận rộn ở trong bếp, ông không để ý đến sự khác thường của cô, khi đặt đũa vào trong tay cô, mới hỏi cô "Sao mặt con lại đỏ vậy?"
"Quá, quá nóng." Tô Nhuyễn sờ sờ mặt mình, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Khi kết thúc, Kha Tùng Ứng liếʍ láp toàn thân cô, anh dùng lưỡi quét vào vành tai cô, liếʍ mυ"ŧ đến mức bên dưới cô liên tục chảy ra d*m thủy.
Tô Nhuyễn cắn đũa, bên tai không ngừng vang lên tiếng thở dốc rõ ràng, cùng giọng nói khàn khàn của anh "ŧıểυ tổ tông, có thoải mái không?"
Một làn sóng nhiệt trào lên khắp cơ thể cô.
Sau khi ăn bữa tối xong, toàn bộ phần lưng của cô đều đã ướt đẫm.
Dính nhớp giống như lúc được anh kéo ôm vào trong lòng ngực, d*m thủy từ nơi giữa chân tràn ra, một đường chảy xuống ghế sô pha, nhưng đều bị gối ở dưới thân cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh dọc theo vành tai cô đảo qua đảo lại từng chút từng chút liếʍ xuống miệng huyệt của cô, vừa mυ"ŧ rồi lại hút.
Ở nơi giữa chân một cổ d*m thủy thường xuyên tiết ra bên ngoài, cô lau đi lau lại, cuối cùng lót giấy vào trong qυầи ɭóŧ, sau đó đi lên lầu.
Làm xong bài kiểm tra thì đã là 11 giờ tối, cô chui vào trong chăn, cầm điện thoại di động chờ cuộc gọi.
Không tới một phút, Kha Tùng Ứng đã gọi điện đến.
"Em làm xong bài kiểm tra rồi à?" Anh hỏi.
"Ừ." Cô ngoan ngoãn cực kỳ, nhỏ giọng hỏi "Còn anh thì sao?"
"Vừa học xong lịch sử, chính trị lại lười quá, đến lúc đó sẽ trông chờ vào vận may." Anh lười biếng nói "Nói bừa cũng có thể làm cho nó đạt tiêu chuẩn."
"Em có bản tóm tắt, ngày mai em sẽ đưa cho anh."
"Được." Anh cười nhạt hỏi "Em có mệt không?"
"…" Tô Nhuyễn cắn môi không nói lời nào.
KhaTùng Ứng khàn giọng nói "Ngủ đi, sáng mai anh đến đón em."
"Ngủ ngon." Cô cúp điện thoại, khóe môi vẫn còn vươn nụ cười.
Trước khi thi, mọi người đều chạy đua với thời gian giành giật từng giây từng phút để đọc sách giáo khoa và viết bài, chăm chỉ tự học vào tiết học buổi tối, giáo viên sẽ kiểm tra tình trạng thuộc bài theo cặp hoặc theo tổ.
Kha Tùng Ứng kiêu ngạo đem ghế của Từ ŧıểυ Bàng bạn cùng bàn với Tô Nhuyễn dọn sang một bên, sau đó lấy ghế của mình kéo đến ngồi bên cạnh Tô Nguyễn.
Tô Nhuyễn nhận ra hơi thở của anh, đỏ mặt nói nhỏ "...Anh đi tìm bạn ngồi cùng bàn của anh đi."
"Anh liền tìm em." Anh dựa vào ghế, nghiêm túc mở sách ra kiểm tra cô, hỏi vài câu, cô đều đọc làu làu, anh không khỏi vươn tay nhéo nhéo cằm cô, đè thấp giọng nói "ŧıểυ tổ tông nhà ta thật là thông minh lại thật đáng yêu."
Sắc mặt Tô Nhuyễn đỏ bừng, cô không biết có bị các bạn học khác nhìn thấy hay không, tim đập rất nhanh, đợi một lúc lâu, cô mới thì thầm với Kha Tùng Ứng "Anh đừng có động tay động chân."
"Không ai để ý." Anh nói, đóng sách lại, nhìn cô nói tiếp “Lại đây đi, đến với anh. "
Về chính trị anh thực sự rối tung rối mù, lịch sử đảo thì còn có thể, các môn tự nhiên được coi như là trả lời tốt nhất, tỷ lệ chính xác và tỷ lệ sai sót của môn địa lý thì chiếm một nửa.
[Môn tự nhiên: Sinh học, vật lý, hóa học. Môn xã hội: Lịch sử, địa lý, chính trị. Còn ba môn bắt buộc: Ngữ văn, toán, nɠɵạı ngữ 1.
Giống như bên mình vậy á mọi người, chỉ khác là bên ấy học môn chính trị còn bên mình là môn GDCD, nàng nào đã và đang học lớp 12 hoặc đã biết thì sẽ hiểu dụ phân ra 2 khối TN và XH này nha, tui hổng rành dụ này lắm tại tui học hệ GDTX á =((]
"Đối với môn chính trị anh đều không biết trả lời." Cô lấy bản tóm tắt chính trị của mình ra, đưa qua "Cầm lấy cuốn này, đọc xong hết cả cuốn thì sẽ không có vấn đề gì."
Kha Tùng Ứng cuối xuống đọc, quyển vở tuy hơi mỏng, nhưng bên trong lại tràn đầy chữ viết "Nhiều như vậy?"
Tô Nhuyễn vừa vặn lấy bản tóm tắt môn địa lý của riêng mình ra, đó là một quyển sách khác.
Kha Tùng Ứng nhướng mày "Được thôi, anh cầm quyển học bài."
Suốt cả một tiết học hai người thật sự nghiêm túc kiểm tra tình trạng học thuộc bài.
Trước khi tan học, Kha Tùng Ứng ghé sát lại gần hỏi cô "Nếu anh học thuộc hết toàn bộ quyển sách này, vậy có phải nên khen thưởng cho anh chút gì hay không?"
Tô Nhuyễn đỏ mặt đẩy anh ra "Không có."
Khi anh đứng dậy, ngón tay tựa như vô tình cách lớp áo đồng phục lướt qua trước ngực cô, giọng nói của anh vẫn còn dừng lại trong không khí, mang theo một luồng hơi nóng khô khốc.