Nhưng từ lời nói không rõ ràng của Kha Tùng Ứng… Biết được anh hình như đã làm xong.
Cô mò mẫm tìm quần áo, lại bị Kha Tùng Ứng đè xuống.
Vật cứng nóng bỏng kia lại lần nữa vọt vào trong miệng huyệt.
Cô ấy bất lực kêu lên “Kha Tùng Ứng...”
Kha Tùng Ứng cúi người hôn lên môi cô, đầu anh đau kinh khủng, lực đa͙σ mυ"ŧ cắn càng mạnh hơn, bụng dưới càng thêm dùng lực, côn th*t lại lần nữa tiến vào, chặt chẽ ướt nóng cuốn lấy anh, anh thở dốc hôn cô thật mạnh, bụng dưới từ từ di chuyển.
“Còn đau không?” Anh sướиɠ đến nổi không phân biệt được phương hướng.
“Không… Không đau, a…” Tô Nhuyễn cắn môi, hàm răng đang nghiến chặt bất giác truyền tiếng rêи ɾỉ ra bên ngoài.
Kha Tùng Ứng thẳng thắt lưng thúc mạnh mười mấy cái, Tô Nhuyễn khóc lóc dưới thân anh run rẩy mà cao trào.
Lỗ nhỏ bên dưới co rút dữ dội, kẹp chặt vòng eo đang run lên của anh.
Kha Tùng Ứng nhanh chóng lấy ra ngoài, mang bao lên, lại thẳng lưng cắm vào trong, bóp chặt eo nhỏ của cô tiếp tục đâm mạnh mấy chục lần, sau đó chửi thầm một tiếng, ghé vào bên cổ cô thở dốc mà bắn ra.
Ngừng một chút, đầu liền vô cùng đau, cảm thấy chóng mặt ghê gớm, anh ôm Tô Nhuyễn vào trong ngực, sau đó ngã người dựa vào sô pha, khàn giọng nói với cô "Anh đau đầu quá, em hôn anh đi."
Tô Nhuyễn cả người mềm như bông, nghe anh nói như vậy, liền vứt bỏ thẹn thùng, đưa tay sờ sờ bả vai anh, đôi môi đỏ mọng chủ động tìm đến môi anh.
Cô không biết hôn.
Chỉ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chạm nhẹ lên môi anh, một chút rồi lại một chút.
“Duỗi đầu lưỡi ra.” Anh ngậm lấy môi dưới của cô, đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, kéo lưỡi cô vừa mυ"ŧ cắn vừa liếʍ láp, giọng nói biến đổi “Như vậy…”
Anh mυ"ŧ vào thật mạnh, hút đến đầu lưỡi cô tê rần, trong miệng tràn ra tiếng rên khe khẽ.
Cô ngồi trên người anh, bị anh hôn đến mức phía dưới ra đầy d*m thủy, tất cả đều chảy ở trên bụng anh.
Tay anh sờ vào mông cô, giọng nói mang theo ý cười "ŧıểυ tổ tông, nơi này của em ra thật nhiều nước..."
Đột ngột bị bàn tay to lớn của Kha Tùng Ứng tách ra, đốt ngón tay thon dài của anh luồn vào trong thăm dò hoa huy*t cô, khảy tới lui, cả người Tô Nhuyễn liền mềm nhũn tựa vào cổ anh, mở lớn miệng thở hổn hển.
“Thoải mái không?” Anh tìm thấy viên thịt đỏ ở đó, dùng lòng bàn tay vuốt ve.
Cơ thể Tô Nhuyễn run lên, kéo anh ra bằng cả hai tay "Không cần..."
Kha Tùng Ứng lấy bao cao su đặt trên bàn trà mang lên, nhờ vào d*m thủy ướt át lần nữa cắm vào trong, Tô Nhuyễn bị cắm đến khẽ kêu ra tiếng, âm thanh như tiếng mèo, mềm mại dễ nghe.
Anh đem người ôm ngồi vào trong lòng ngực, dựa cả lưng vào sô pha, thở dốc nói “ŧıểυ tổ tông, anh đau đầu, em tự cử động đi.”
Khi anh nói chuyện, bụng và thắt lưng của anh dùng lực đỉnh vào, Tô Nhuyễn bị đỉnh đến mức muốn khóc thét lên, tư thế này quá sâu, cô phải mất một lúc lâu mới có thể khôi phục lại được, rồi lại không biết phải làm như thế nào.
Kha Tùng Ứng bóp eo cô nhấc lên phía trước, rồi lại bóp eo cô rồi ấn xuống, thở hổn hển nói “Cứ ngồi lên ngồi xuống như thế này.”
Tô Nhuyễn bối rối ở trên người anh ngồi lên ngồi xuống, có lẽ tốc độ quá chậm, Kha Tùng Ứng không nhịn được thẳng lưng hướng lên trên đỉnh đỉnh vài cái, không lâu sau, Tô Nhuyễn bị anh thúc đến mức phải lấy cổ anh hét lớn cao trào.
d*m thủy nóng ấm tưới lên trên gậy th*t của anh, Kha Tùng Ứng thoải mái thở dốc, bóp mông cô mạnh mẽ ȶᏂασ mấy chục cái, sau đó liền bắn vào bên trong cô.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khi nói chuyện, hơi thở nóng rực, giọng nói thay đổi.
“Quá khứ hãy để nó trôi qua, từ giờ về sau em đã có anh.”
Cơ thể cô run lên, nước mắt chảy dài.
Anh bị thương nặng như vậy, thừa dịp cuối tuần xuất viện, anh muốn dùng cách này, để cô quên đi đau đớn và bất hạnh của ngày hôm đó.
"Kha Tùng Ứng..." Cô khóc nấc lên ôm choàng lấy anh.
Anh liếʍ những giọt nước mắt của cô, dùng sức ôm chặt cô hơn “Anh ở đây, về sau vẫn sẽ luôn ở đây.”