“Anh sai rồi! Tổ tông.” Anh nói xin lỗi xong lại nói bảo đảm “Anh lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
“Kẻ lừa đảo!” Tô Nhuyễn khóc lóc lên án anh “Tối hôm qua cậu cũng nói như vậy.”
“Anh……” Kha Tùng Ứng đau lòng lau nước mắt cho cô.
Đáng chết, không thể nhịn thêm hai ngày sao.
Chỉ là khi nghĩ đến vừa mới nhấm nháp phần mềm mại kia, anh quả thực một giây cũng không thể nhịn.
Còn nghĩ lại thêm một lần.
Mẹ nó.
Lần này Tô Nhuyễn thật sự nổi giận, Kha Tùng Ứng đưa người đến trường nhưng cũng chưa chọc cho cô cười lên được.
Buổi tối tan học, cô cũng không ngồi xe của anh.
Mặc cho anh có gọi các kiểu mềm mại, cô đều không để ý tới anh.
Trong toilet, Tô Nhuyễn tắm rửa thay đổi qυầи ɭóŧ, giữa trưa cô cảm giác được qυầи ɭóŧ bị ướt, bên trong dính nhớp rất nhiều nước.
Cô không rõ đó là cái gì.
Chỉ biết, chỉ cần Kha Tùng Ứng hôn cô, phía dưới của cô liền sẽ…… Chảy nước.
Giáo viên toán học thống kê danh sách học bù, phát hiện cả ban đều đăng ký, ngay cả Kha Tùng Ứng người đếm ngược cũng đã đăng ký, duy nhất chỉ có Tô Nhuyễn là không đăng ký.
Ông gọi Tô Nhuyễn vào văn phòng.
“Thầy biết em có thể cảm thấy thầy giảng bài nhanh, không theo kịp tiến độ, nhưng là cả lớp chỉ có em là không đi, nếu đến lúc đi học trở lại, thầy nhảy qua nội dung học bù, em có thể đuổi kịp sao? Thầy không nghĩ bởi vì một người, mà lãng phí thời gian của mọi người.”
Tô Nhuyễn bị nói đến mặt điểm hồng.
Trên thực tế, ngoài bài giảng nhanh bên ngoài của giáo viên, còn có một lý do khác: Học phí hai nghìn tệ.
Quá đắt, cô không nghĩ lại muốn tiêu tiền của ba mẹ.
Hơn nữa…… Số tiền này, bằng nửa tháng tiền lương của ba mẹ cô.
Nếu cô học bù toán học, như vậy…… Mặt khác nếu giáo viên muốn học bù, cô cũng đồng ý tiền học phí.
Như vậy quá nhiều tiền…… Cô không nghĩ sẽ mở miệng xin tiền ba mẹ.
Bọn họ đã đủ vất vả.
Sau khi từ văn phòng trở về, cô vẫn luôn liếʍ môi.
Kha Tùng Ứng nhìn thấy tâm trạng không tốt của cô, lại không có mặt mũi đi qua hỏi, trực tiếp đi đến văn phòng tìm giáo viên toán học hỏi tình hình.
Phí học bù còn chưa thống nhất, nghỉ hè còn chưa tới, chỉ làm danh sách thống kê trước.
Kha Tùng Ứng sau khi nghe xong, nhìn về phía giáo viên toán học nói “Đươc ạ, đến lúc đó em sẽ đóng giùm cậu ấy, nhưng mà……”
Anh hơi hơi mỉm cười nhìn giáo viên toán học “Thầy nói với cậu ấy như thế này.”
Tô Nhuyễn lần nữa bị gọi vào văn phòng.
Cô có chút khẩn trương, cũng biết không thể không cho thầy toán học một câu trả lời, chỉ là còn chưa mở miệng, nghe được thầy toán học nói “Đã quên không nói cho em, phí học bù của em không cần đóng.”
“Vì, vì sao ạ?” Tô Nhuyễn sững sờ.
“Đừng nói cho bạn học khác, này cũng coi như sự chăm sóc đặc biệt dành cho em.” Thầy dạy toán nói xong lại nhìn cô nói tiếp “Được rồi, không có việc gì nữa, trở về đi.”
Trong lòng Tô Nhuyễn khẽ buông lỏng, lúc này mới trở lại phòng học.
Vừa mới ngồi xuống, cửa sau phòng học truyền đến tiếng la hét:
“Vãi! Anh Ứng! Triệu Ngày Thiên nói anh lại bị kêu lên văn phòng! Anh phạm lỗi gì nữa hả! Bị bắt dọn nhà vệ sinh nữa sao? Anh em tụi em giúp anh!”
“Tớ tớ tớ! Anh Ứng! Tớ giúp cậu dọn vệ sinh nha!”
“Phạm lỗi gì? Đánh nhau? Sao lại không kêu tụi tới tớ giúp?”
Một giây trước Kha Tùng Ứng còn cảm thấy may mắn vì Tô Nhuyễn không thấy mình đi đến văn phòng, giây tiếp theo đã bị đám ngốc này chọc cho tức xì khói.
“Con mẹ tụi bây! Câm miệng hết cho ông!”
Tô Nhuyễn ngồi ở trên, nghĩ đến lời thầy dạy toán nói, lại nghĩ đến Kha Tùng Ứng đi đến văn phòng, đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngực cô khẽ lay động.
Bên tai là lời mắng chửi nóng nảy cùng không kiên nhẫn của Kha Tùng Ứng, dừng ở trong tai, làm cô nhịn không được cong khóe môi lên.