Tiết học vào buổi chiều, mọi người đều có phần không được tự nhiên.
Ngày thường tan tiết, mọi người ngồi ở hàng ghế sau sẽ đùa giỡn, nhưng hiện tại, vì có Kha Tùng Ứng ngồi ở đó, hầu như không ai dám đi ngang qua anh.
Ngay cả vứt rác, đều đi vòng qua anh, đi sang phía bên kia để ném.
Kha Tùng Ứng cũng thật sự yên tĩnh, trong lớp không có gây rối trật tự, thậm chí anh còn không ngủ trong giờ học.
Khi các giáo viên ở trên bục giảng nhìn thấy anh ở phía dưới viết viết, đều thắc mắc không biết anh có vẽ xấu gì không, nhưng không ai xuống để xem, rốt cuộc không ai nghĩ đến việc lãng phí thời gian trên người của một học sinh đếm ngược.
Cuối cùng là tiết thể dục, những người khác đều vui sướиɠ đi xuống lầu.
Chỉ có Tô Nhuyễn là vẫn ngồi tại chỗ.
Kể từ buổi học đầu tiên vào buổi chiều, cô vẫn luôn ngồi trên vị trí mình, mà không một lần đi vệ sinh.
Kha Tùng Ứng đóng tập mình lại, đợi chuông vào học vang hẳn lên, không còn ai đi vào, lúc này mới chạy đến trước mặt cô.
“Đi.” Anh gõ gõ mặt bàn cô “Tiết thể dục.”
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu “Tôi không học thể dục.”
Lúc nghe được giọng nói của anh, suy nghĩ của cô thắt lại, tâm trí cô chỉ tràn ngập những gì anh nói trên bục giảng trước khi vào học.
“Không thể, hay là không muốn?” Anh hỏi.
Tô Nhuyễn liếʍ môi, không nói chuyện.
Khi cô còn học thể dục ở trường ŧıểυ học, bạn cùng lớp của cô cố ý dùng những đồ vật linh tinh làm cô bị thương.
Năm nhất cấp 2, cũng có một bạn nữ trong lớp giả vờ thân mật, kéo cô đi học thể dục, sau đó làm cô vấp ngã, bị trượt té gãy tay.
Về tiết thể dục, cô có rất nhiều ký ức không tốt đẹp, vừa nhớ tới, cả cơ thể đều sẽ che giấu những ký ức đau buồn.
“Anh mang em đi chơi bóng.” Kha Tùng Ứng trở lại ngồi xuống phía trước cô, chống cằm trên bàn cô, hơi thở rất gần.
Tô Nhuyễn mặt không khỏi nóng lên “Tôi không nhìn thấy……”
“Không sao đâu, anh dạy cho em.” Anh nói rồi muốn đến nắm tay cô.
“Kha Tùng Ứng.” Cô nghiêng tai sang một bên, mặt quay về phía anh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên "Tôi muốn thi đại học, tôi sẽ không......Cùng cậu ở bên nhau."
Cô là người mù.
Sinh hoạt tự túc cần có người chăm sóc, làm sao có thể cùng người bình thường ở bên nhau.
“Em sẽ cùng anh ở bên nhau.” Kha Tùng Ứng chắc chắn mà nhìn cô “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết rằng, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“……”
“Thi vào trường đại học nào?” Anh ngẩng đầu, cánh tay đặt lên bàn, chống cằm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô “Anh vào cùng em.”
Tô Nhuyễn không biết có phải anh đang nói đùa hay không, nhưng cảm thấy giọng nói của anh có vài phần nghiêm túc, làm trái tim cô bất giác run lên.
Hơn nữa giống như anh càng ngày càng gần.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Tô Nhuyễn rụt ra sau, nhẹ giọng nói “A đại.”
“Có thể nha, anh sẽ thi vào cùng em.” Anh nói xong, vươn lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô một chút “Miệng em thật đẹp.”
Ngón tay dường như chạm được vào sau lưng cô, trong giây lát khiến cả sống lưng cô tê dại, cô liếʍ liếʍ môi, giọng nói run run “Tôi, tôi phải về nhà.”
“Anh đưa em về.” Kha Tùng Ứng đứng lên đi theo.
Trở lại chỗ ngồi, anh cầm lấy lon Coca trên bàn đưa qua “Uống một ngụm?”