“Đây là phiếu đăng ký học luyện thi trong mùa hè, bạn nào muốn đi thì ghi tên mình vào, không bắt buộc, nhưng thầy nghĩ nếu số lượng nhiều hơn thì có thể cả lớp cùng đi, nhưng vậy học kì sau chúng ta có thể sẽ thư giãn một chút.”
Giáo viên Toán học đi, để lại một tờ danh sách đăng kí.
Từ bàn đầu truyền ra sau.
Tô Nhuyễn đang ngồi tại vị trí của mình lặng lẽ luyện viết bài tập Tiếng Anh, cả hai tay và cổ tay đều ê ẩm, khi đang ghi thì dừng lại, ngón tay cô run lên.
Đột nhiên thất thần, trong đầu vang lên giọng nói Kha Tùng Ứng:
—— “Cậu chán ghét, vừa đúng lúc tôi thích.”
Cô tạm dừng bút một chút.
Từ ŧıểυ Bàng ngồi cùng bàn lấy được danh sách đăng kí, viết xong tên của mình, gõ gõ mặt bàn cô, hỏi cô “Nè, cậu muốn đăng kí không?”
Kể từ ngày hôm qua, sau khi Kha Tùng Ứng vì cô mà đánh bầm dập ba nam sinh trong lớp, ánh mắt mọi người nhìn Tô Nhuyễn đã thay đổi, họ không dám bàn luận công khai điều gì, họ chỉ thầm nói rằng Tô Nhuyễn chắc chắn đã ngủ với Kha Tùng Ứng. Cầu xin anh bảo vệ cô.
Đôi mắt Tô Nhuyễn không nhìn thấy những ánh mắt kia, cho nên sẽ không làm sáng tỏ những suy nghĩ của bọn họ.
Cô lắc đầu nhìn Từ ŧıểυ Bàng “Không cần.”
Giáo viên sẽ không vì quan tâm cô mà thả chậm tốc độ, cô chỉ có thể tự học trong kì nghỉ hè.
Từ ŧıểυ Bàng viết tên của mình, lại tiếp tục truyền ra sau.
Mấy nữ sinh phía sau cùng ghi tên xong, đưa một mảnh giấy khác cho Từ ŧıểυ Bàng.
Từ ŧıểυ Bàng mắt nhìn, tờ giấy dày đặc một nhóm người đang thảo luận về mối quan hệ giữa Tô Nhuyễn và Kha Tùng Ứng, bao gồm cả việc họ ngủ với nhau bao nhiêu lần.
“ Mẹ nó! Tin chấn động nha!” Từ ŧıểυ Bàng hét lớn, nhìn Tô Nhuyễn hỏi “Bọn họ đều nói rằng cậu ngủ với Kha Tùng Ứng của ban 13, thật sao?”
Tô Nhuyễn thân thể cứng đờ.
Cả lớp bùng nổ.
“Từ ŧıểυ Bàng đầu óc cậu có bệnh à?!”
“Không phải các cậu đã đưa nó cho tôi? Cậu không cho tôi hỏi nhỏ mù à?”
“Ai kêu cậu đi hỏi cậu ấy!”
“Bệnh tâm thần!”
“Thiệt hay giả? Bọn họ thật sự đã ngủ chung?!”
“Vớ vẩn, vậy tại sao Kha Tùng Ứng lại bảo vệ cậu ấy như vậy?”
Trên đời này, có những tin đồn bất kể phải trả giá như thế nào, đều là thứ khiến người ta đau lòng nhất.
Điều này có thể so sánh như chất độc, đâm vào sâu trong lòng người, lưu lại một khe hở vết thương.
Khe hở kia còn sẽ chảy máu.
Bọn họ dường như đã tìm được một loại niềm vui mới, không cần động tay động chân bắt nạt cô, mà cũng có thể làm cô đau đớn.
“Nè người mù, cậu ngủ với tôi đi, tôi cũng có thể bảo vệ cậu.”
“Ha ha ha ha ha ha! Tôi cũng có thể!”
“Còn có tôi! Còn có tôi nữa! Tô Nhuyễn! Tôi so với Kha Tùng Ứng lợi hại nha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trong suốt buổi sáng, Tô Nhuyễn liền như vậy mà vượt qua tiếng cười, tự nhốt mình, không ai bước tới quấy rầy cô, không ai đẩy cô, nhưng khi họ đi ngang qua, một nhóm người đã giễu cợt hỏi cô:
“Kha Tùng Ứng ȶᏂασ cậu như thế nào?”
Cô nắm chặt gậy dẫn đường, từng bước một đi xuống lầu.
Vừa đến cổng trường, cô liền nghe được giọng nói của Kha Tùng Ứng.
Cách đám người.
Như thế mạnh mẽ.
“Tô Nhuyễn!”
Tô Nhuyễn cúi đầu đi trên đường nhỏ, Kha Tùng Ứng thấy cô không phản ứng, đem mũ bảo hiểm ném vào lòng ngực Cát Ngạn, xuống xe, hướng về phía Tô Nhuyễn chạy vài bước tới.
“Chuyện gì vậy?” Anh vòng quanh Tô Nhuyễn vài vòng “Tại sao không để ý tới tôi?”
Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường không lên tiếng.
Kha Tùng Ứng nhớ tới câu nói tối hôm qua của mình, ngón trỏ gãi gãi cái trán, “Bởi vì tối hôm qua tôi nói câu kia? Tôi về sau không nói nữa, được chưa?”
Tô Nhuyễn vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước.
Kha Tùng Ứng đi theo tới cây đèn giao thông trước mặt, nhịn không được nắm cổ tay cô, cúi đầu xuống nhìn mặt cô “Đừng giận mà? Tôi chỉ muốn làm cho cậu vui vẻ, tôi......”
Anh còn chưa nói xong, đã thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Nhuyễn.
Tấm vải mềm mại trên đôi mắt đã đẫm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên môi cô.