Du Nguyệt Như một mình lái xe tới bờ biển, vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm ở Thành phố T rất thấp, gió biển càng thêm lạnh lẽo ác nghiệt, giống như lưỡi dao sắc bén cắt lên da cô. Cô mặc áo khoác ngoài tựa vào trước xe, hai mắt nhìn thẳng về phía biển rộng, thở một hơi thật dài.
Điều vẫn được giữ ở trong lòng kia, hình như cuối cùng cũng bị cô gỡ thành mảnh vụn nghiền thành những hạt bụi, nhổ ra một lần. Cô là Du Nguyệt Như, cô là Du Nguyệt Như. Mà Du Nguyệt Như từ trước đến giờ luôn là người phụ nữ vô cùng kiên cường….
Không phải là không muốn khóc lớn một trận, chẳng qua cô là người có thói quen để mình ở trên cao, làm sao cô có thể khóc?
Chậm rãi ngồi xổm xuống ( Từ này nghe không ổn lắm nhưng mà không có từ khác thay thế ấy :v ), ôm lấy mình, đầu chôn sâu vào giữa hai gối, cuộn thành một khối.
Thật kỳ lạ, nhiều năm như vậy chưa từng rơi nước mắt, vậy mà lúc ở bên cạnh Thi Dạ Diễm lại có thể khóc càn rỡ như vậy…
Tên anh tràn ra bên môi cô, lại không kìm nén được cảm giác không chân thật.
Đêm đó anh có được cô, mặc dù cô đã đánh mất lý trí, nhưng vẫn còn ký ức. Những lời Thi Dạ Diễm nói, những lời cô đã đồng ý, thật ra cô vẫn luôn nhớ.
Anh nói, “Không cần biết em là ai, từ giờ trở đi em chỉ là Tiểu Như của Thi Dạ Diễm.”
Cô không phải là Nguyệt Như của Đường Lạp An, không phải là tiểu công chúa của cha…Người đầu tiên nói với cô câu đó trên đời này, lại là người đàn ông của cô mạnh mẽ lấy được.
Anh nói, “Em không giống.”
Cô cũng đã từng cho rằng mình không giống, là một đứa trẻ không người thương. Đối với Thi Dạ Diễm, anh cưng chiều cô đến trình độ dung túng, mà không biết cô lấy đâu ra dũng khí lại dám đánh anh?
Anh nói, “Em quan trọng, đương nhiên là người quan trọng.”
Nếu thật sự là người quan trọng, vì sao cứ như vậy để cho cô rời đi?
Anh nói, “Không để cho em phải sợ, không để cho em phải khóc, có chuyện gì anh sẽ thay em gánh vác.”
Dù là như vậy cô không nên để cho mình rơi vào nguy hiểm để kiểm tra xem anh có nói được làm được hay không?
Cô cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, lúc trước không cảm nhận được, sau khi rời khỏi anh cô lại càng cảm nhận được trong lòng mình thiếu đi một khối. Không còn ai dùng tư thế chiếm hữu mạnh mẽ ôm cô. Không còn ai ép cô ăn những thức ăn mà cô ăn không hết, không còn ai làm cho cô tức giận, không còn ai gọi cô là Tiểu Như, không còn ai đang đi làm bỗng nhiên lại trở về chỉ vì muốn hoan ái cùng cô. Không còn ai lúc cô cực khoái dùng giọng nói mê người gọi cô “tỷ tỷ”….
Du Nguyệt Như chợt bật cười, tất cả cảm giác lộn xộn cứ như vậy từ từ tuôn ra.
Đàn ông không có một người nào tốt. Thi Dạ Diễm cũng không ngoại lệ, đầu tiên là mạnh mẽ bỏ qua kháng cự chiếm giữ thân thể cô….Lại dùng dáng vẻ mạnh mẽ như vậy chiếm giữ lòng cô.
Còn chưa qua bao lâu anh lại có thể nói ra câu nói hời hợt kia. “Gặp lại.”
Ngoại trừ Đường Lạp An, cô còn chưa từng ngày đêm chung sống với người đàn ông nào, cũng không cùng người đàn ông nào kiên trì cùng giường chung gối đến khi trời sáng. Thi Dạ Diễm làm rối loạn quy luật cuộc sống của cô, tất cả thói quen, sao đó cứ như vậy thay đổi…
So với anh còn có ai đáng ghét hơn không??
Cô đơn cùng rét lạnh như thủy triều hướng về phía cô đánh tới, cô tự nói với mình thật ra cô cũng chưa từng nhớ ai như vậy, tất cả những điều này, đều không phải là nhớ nhung.
Lôi Khải vừa xuống máy bay việc đầu tiên là đến tìm cô. Từ xa đã nhìn thấy người phụ nữ này co mình lại thành một khối nho nhỏ, bộ dạng đáng thương.
Một đôi ủng quân nhân nam chợt hiện trước mặt, lòng Du Nguyệt Như chợt nhảy lên, bỗng ngẩng đầu.
Lôi Khải từ trên cao nhìn xuống cô, làm sao không nhìn thấy ánh sáng từ vui mừng rồi đến thất vọng trong mắt cô. Anh ta buồn cười ngồi xổm xuống, “Nghĩ tôi là ai? Hả?”
Cô từng gặp Lôi Khải đẹp trai lúc tây trang phẳng phiu, từng gặp anh ta lúc rảnh rỗi vui đùa lúc phóng túng mê người, từng gặp dáng người tốt như móc treo quần áo của anh ta (dáng người chuẩn như ma-nơ-canh ý) , nhưng chưa từng thấy anh ta giống như hôm nay một thân áo ngắn veston chỉnh tề, chân đi ủng quân nhân hiên ngang mạnh mẽ. Nếu là trước đây kiểu gì cô cũng sẽ thưởng thức một phen, nhưng bây giờ cô chỉ muốn xé nát săc mặt cợt nhả của anh ta.
“Nếu hiện tại tôi có súng nhất định sẽ bắn chết anh!” Trông vẻ cắn răng nghiến lợi của cô, Lôi Khải cũng không sợ chết đi tới ngồi xuống đất bên cạnh cô, trong mắt không che được vẻ mệt mỏi. “Thật là ở lâu cùng Eric, trở nên bạo lực như vậy, tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình.”
Thấy cô muốn phát tác, Lôi Khải khéo léo nói sang chuyện khác. “Tôi bị cô cho gọi liền buông chuyện bên kia xuống chạy về đây, nữ vương đại nhân có chuyện gì phân phó xin nói rõ.”
Lôi Khải là người đàn ông biết điều, anh ta không hỏi vì sao bỗng nhiên cô lại từ Canada trở về, càng sẽ không tìm tòi nghiên cứu vẻ thất vọng chợt lóe lên trong mắt cô.
Du Nguyệt Như cắn môi, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Lôi Khải, anh nợ tôi, bây giờ tôi sẽ cho anh cơ hội trả nợ.”
“Muôn lần chết không chối từ, tuyệt đối không từ chối.” Lôi Khải cười trầm thấp, luôn miệng đồng ý. Không nói đến chuyện hhi đó vì Lâm Thất Thất, không để ý tới nguyện vọng của cô giao cô lại cho Thi Dạ Diễm. Anh ta thưởng thức một Du Nguyệt Như độc lập biết rõ đạo lý, thời gian qua lại cũng coi như vui vẻ, nếu cô mở miệng, anh ta không có lý do cự tuyệt.
Nghe cô nói xong chuyện muốn anh ta giúp một tay thì anh ta chỉ có cảm giác rốt cuộc mình đã tạo ra cái tội gì, gặp gỡ một đôi nam nữ khó trị như vậy. Du Nguyệt Như thấy anh ta lộ ra vẻ mặt khó xử, lập tức sa sầm nét mặt. “Anh vừa mới nói muốn lần chết không chối từ, tuyệt đối không từ chối!”
Lôi Khải cười khổ. “Cô nhóc nhà họ Chử không phải là người của Thái Tử sao? Tại sao không đi tìm Thái Tử? Tôi là người buôn bán hiền lành, tôi có thể làm cái gì?”
Du Nguyệt Như hung hăng trừng anh ta, “Anh coi tôi là người ngu chắc, mặc dù tôi không điều tra xem rốt cuộc thân phận của anh là gì, nhưng cũng biết Lôi Thị đều do anh một mình quản lý.”
Ánh mắt Lôi Khải sâu sắc thêm một chút, nét vui vẻ trên mặt không thay đổi. “Cô thật không đơn giản, tôi nên giết cô diệt khẩu mới đúng.”
Cô không thèm để ý hừ lạnh, “Nếu anh thật sự muốn ra tay còn có thể để tôi sống đến hôm nay sao, nói mau rốt cuộc anh có giúp hay không?”
“Chuyện Eric cần làm, người khác ngăn cản rồi à? Cô coi trọng tôi?”
“Vậy anh đáng để tôi xem trọng không?”
Lôi Khải ngoắc ngoắc khóe miệng, cười không tiếng động, suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng.
“Cô sợ nếu Thái Tử biết sẽ làm chuyện không có lợi cho Eric, hay là sợ Eric làm chuyện không có lợi cho Thái Tử? Tôi không hỏi chuyện của cô và Eric, vậy quan hệ của cô với Thái Tử là như thế nào? Đừng nói dối, tôi nghe ra.”
Du Nguyệt Như ngay lập tức im bặt. Cô cũng biết Lôi Khải là người tuyệt đối không thể khinh thường, lại không ngờ tới tâm tư của anh ta lại kín đáo đến trình độ này.
Lôi Khải đốt điếu thuốc kiên nhẫn chờ cô trải lời. Du Nguyệt Như im lặng một lát, lấy từ chỗ anh ta một điều thuốc, hít một hơi thật sâu. “Chuyện trước kia tôi cùng làm với anh nói cho Thái Tử biết cũng không sao, nhưng chuyện này cậu ấy thật sự không nên biết, anh phải giữ bí mật thay tôi.”
Thấy anh ta đồng ý, Du Nguyệt Như suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra sự thật. “Tôi là chị gái của Thái Tử.”
Lôi Khải không phải là không kinh ngạc, thể nào cũng không nghĩ tới người phụ nữ này lại có quan hệ thân thiết với thái từ như vậy….
Anh ta chợt bất đắc dĩ thở thật dài mà chấp nhận. “Sai một ly, đi một dặm, tôi thật sự là thiếu nợ hai người các cô, thật là phải chết.”
Một người sai anh ta giết người, một người sai anh ta cứu người. Nhưng quy củ của “Bắc Đấu” chính là nhận tiền ủy thác sau đó tuyệt đối không dừng tay. Quy định này do thủ lĩnh quyết định, ai cũng không thể phá hư.