Nhân viên bộ phận đẩy mạnh tiêu thụ khuếch đại âm thanh loa ở khu rau quả, lặp đi lặp lại vài câu quảng cáo, mời chào.
Hứa Anh cầm hộp dâu tây, mắt to trái phải nhìn ngắm, thấy không ai chú ý mới cúi đầu kéo khẩu trang xuống, ngửi hương dâu tây. Đáng tiếc còn cách một lớp màng ngăn, không thể ngửi ra được mùi.
“ Nhìn khá to, không biết có ngọt không…..” Cô lầu bầu.
Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái --- Vừa đội mũ lưỡi trai còn đeo khẩu trang, lén lút giống như ăn trộm.
“ Chọn mấy quả nhỏ mới ngọt.”
Anh cầm mấy quả bên cạnh, cho Hứa Anh xem.
Kết quả Hứa Anh thuận thế ngửi trong lòng bàn tay anh, cô xán đến gần, hô hấp từ kẽ hở dâu tây rơi xuống lòng bàn tay Cố Tinh Trầm, ngứa một chút.
“ Vậy sao, nhìn bé quá.”
Hứa Anh lấy tay vén tóc dài trượt xuống bên tai, Cố Tinh Trầm nhìn thấy hoàn toàn đỉnh đầu cô.
Đột nhiên cảm thấy…. cô giống như thú cưng nhỏ được anh nuôi dưỡng.
Mí mắt hơi xốc, Hứa Anh cười gật đầu: “ Hình như ngọt thật đấy!”
Yết hầu anh hơi rung “ Ừm” một tiếng, nhìn người phụ nữ lùn hơn mình rất nhiều, mí mắt trắng nõn có hai cặp lông mi giống như đôi cánh, rung động.
Cố Tinh Trầm tự nhủ trong lòng: Đúng vậy, thật sự rất ngọt, Hứa Anh.
Bọn họ mua một hộp dâu tay, sau đó chọn vài đồ ăn. Nói đúng ra, là Cố Tinh Trầm chọn, Hứa Anh phụ trách chỉ huy hoặc bực tức cáu kỉnh.
Cố Tinh Trầm tự mình chọn anh đào cho Hứa Anh. Giữa tháng năm, anh đào đã bắt đầu được đưa ra thị trường.
Hứa Anh đứng ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn anh.
Người đàn ông cao cao, quần màu đen dài sạch sẽ, áo sơ mi trắng, khoác ngoài bằng áo màu đen dệt.
Rất đơn giản, nhưng mặc trên người Cố Tinh Trầm, lại có loại hương vị độc đáo. Vừa đơn giản, lại vừa thuần túy.
Không sai, Cố Tinh Trầm chính là một người đàn ông đơn giản thuần túy. Không có gì làm anh đặc biệt quan tâm, hoặc là nói, không thấy anh thật sự yêu cái gì. Anh thậm chí có thể nói là, có chút đơn điệu.
Cái gì cũng không có. Cha mẹ, anh em, anh đều không có……
“ Cố Tinh Trầm.”
Cô dựa qua, lấy cánh tay nhẹ nhàng đâm đâm vào lưng anh, liếc mắt: “ Anh còn chưa trả lời em, vì sao lại không vui?”
“ Không vì sao hết.” Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái: “ Cũng không có không vui.”
“ Lừa người…..”
Hứa Anh ở bên cạnh nhìn Cố Tinh Trầm chọn anh đào, nhớ tới lời của Kim Vũ, bệnh trầm cảm của Cố Tinh Trầm vẫn chưa khỏi. Ánh mắt không khỏi hướng tới cổ tay anh liếc một cái. Nhưng dường như Cố Tinh Trầm phát hiện, nhìn về phía cô. Mắt Hứa Anh hơi nhíu lại, cười.
“ Nhìn em làm gì? Em cũng không phải anh đào.” Hứa Anh cười với anh.
“ Anh biết em không phải anh đào.”
Cố Tinh Trầm duỗi tay, gẩy ra vài sợi tóc rơi trên vai của cô từ lúc nào.
“ Thích ăn sao?” Hứa Anh tùy tay chọn một quả, đặt trong lòng bàn tay, đưa qua cho anh xem.
Cố Tinh Trầm nhất thời không hiểu ý của Hứa Anh........trái cây, hay là…. Em?
Sau đó anh thấy Hứa Anh cười tươi, có chút hương vị “ Ác liệt” “ Xấu xa” đã lâu không thấy. Thật hoạt bát.
Cố Tinh Trầm cảm thấy rung động trong lòng, những áp lực vô hình trong thoáng chốc liền tan biến.
Ở thời điểm Hứa Anh cho rằng anh sẽ không trả lời, Cố Tinh Trầm rũ mắt nhàn nhạt nói: “ So với ăn, anh thích ngâm giữ bên cạnh hơn.”
“ Lâu dài.”
---
Hứa Anh làm minh tinh, không nên dừng ở nơi đông người lâu quá, bọn họ mua đồ vội vàng xong, liền tính tiền chạy lấy người.
Tầng một của siêu thị chính là gara. Xe Cố Tinh Trầm đỗ ở nơi đó, Hứa Anh đè thấp vành nón, kéo cao cổ áo khoác gió cùng khẩu trang, luôn có cảm giác có người theo dõi mình, nhưng quay đầu nhìn lại lại không thấy ai.
Để đảm bảo an toàn, cô lập tức kéo giãn khoảng cách đi bộ cùng Cố Tinh Trầm.
Cô đi theo sau Cố Tinh Trầm vài bước.
“ Sao vậy?” Cố Tinh Trầm cảm thấy cô không ổn.
“ Không có gì….. Có lẽ, là em đa nghi.”
Hứa Anh lại quét mắt về phía sau một cái, mấy chiếc xe đỗ ngay ngắn, cùng với chủ xe đang đi tới đi lui, không phát hiện nhân vật khả nghi: “ Gần đây luôn có cảm giác có người quay phim chụp ảnh mình.”