“ Đi tìm khách sạn thuê phòng ngủ!” Hứa Anh trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng nói.
“…… Không được.”
“ Tớ ngủ một mình! Không cần cậu!” Tâm tình Hứa Anh bực bội: “ Phiền chết mất, ngủ một giấc còn phải quản tớ…… tớ bất lương như vậy sao? Giống như người luôn tìm trai ngủ cùng sao…..”
Cố Tinh Trầm nắm cánh tay Hứa Anh hướng về phía nhà: “ Một đứa con gái hơn nửa đêm còn đi tìm khách sạn cái gì.”
Nói xong Cố Tinh Trầm lập tức lôi cô về nhà, Hứa Anh hơi há mồm, dùng sức giãy giụa: “ Này, không không không được đâu!”
“ Có cái gì không được? Cũng không phải chưa từng tới.”
“ Lúc ấy bà cậu không ở nhà.”
Hứa Anh khẩn trương không chịu được ---- Hơn nửa đêm, một thân đầy mùi rượu, còn lon ton chạy theo bạn học nam về nhà ngủ.
Nếu cô là người nhà của cậu, cũng sẽ mang chổi ra đuổi.
Đồ thiếu nữ xấu xa.
Hơn nữa lại còn là rất xấu xa.
Tuy rằng…… đây đúng là bản sắc của cô thật.
“ Cậu xác định bà cậu sẽ không đánh tớ một trận, rồi đuổi tớ đi sao?”
“ Sẽ không.”
“ Cậu chắc chắn thật sao Cố Tinh Trầm?”
“ Ừm!”
“ Vẫn là thôi đi….. Tớ sợ lắm.” Hứa Anh lúng túng.
“ Cậu đánh nhau trốn học cũng không sợ, còn sợ một bà lão đang ngủ sao?”
“ Tớ……” Hứa Anh cắn cắn môi: “ Bà là người nhà của cậu, tớ không muốn để cho bà lưu lại ấn tượng xấu với tớ.”
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh trầm mặc một chút: “ Bà không quản tớ bao giờ, cậu yên tâm.”
Hứa Anh nhìn Cố Tinh Trầm liếc mắt một cái: “ Làm gì có bà nào mà mặc kệ cháu của mình.”
Hứa Anh cảm thấy Cố Tinh Trầm lời nói hơi kì quái. Làm gì có người lớn dễ dãi như vậy? Cháu trai của mình mang con gái về nhà ngủ, còn có thể thản nhiên đối mặt?
Bất quá tưởng tượng lại, hình như Cố Tinh Trầm trong mắt người lớn luôn là đứa trẻ người gặp người thích, cực kì bản lĩnh, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh một cái, cũng không giải thích.
---
Cuối cùng, Cố Tinh Trầm túm cô vào nhà, kéo lên lầu, cầm quần áo nhét vào lòng cô bắt đi tắm, nói cô không xóa sạch mùi rượu nồng nặc thì không được phép bước ra khỏi nhà tắm nửa bước!
Hứa Anh ôm quần áo tức giận tới trợn trắng mắt lầm bầm, mắng cậu là bạo quân, nhưng rốt cuộc không dám đối kháng với Cố Tinh Trầm.
Ngày thường bắt nạt Cố Tinh Trầm thế nào cũng được, nhưng thời điểm Cố Tinh Trầm tức giận cô luôn có chút lúng túng, không dám làm gì.
Cố Tinh Trầm tính tình cực tốt, nhưng một khi nghiêm túc lên, không giận tự uy làm người khác sợ hãi.
So với tùy tiện tranh luận cái nhau với ba mẹ, có đôi khi, Hứa Anh càng sợ Cố Tinh Trầm hơn.
Vòi hoa sen bọt nước ngày càng nhỏ, đến khi tí tách.
Hứa Anh ngẩng đầu đem tóc hất tới sau đầu, nhìn nhìn, trong gương là chính mình.
Bởi vì câu dẫn bị cự tuyệt tâm tình có chút không tốt.
---
Đã tới nhà vài lần, Hứa Anh đối với bố cục trong phòng chính là ngựa quen đường cũ.
Bởi vì trong lòng có chút khó chịu, cô cố ý phát ra tiếng bước chân rất lớn đi vào, nhưng Cố Tinh Trầm cũng không để ý. Hứa Anh nhíu mày, ném khăn lông qua, vừa lúc trùm lến đầu thiếu niên, cực kì buồn cười, làm cô phụt cười một cái.
Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái đem khăn lông sửa sang vuốt phẳng, lại treo lên.
Hứa Anh nói chăn cậu hôi, tất cả đều là mùi mồ hôi. Cố Tinh Trầm nói đêm này vừa mới đổi mới, không có khả năng bẩn, Hứa Anh liền lấy tay áo dài quá bàn tay che mũi nói: “ Dù sao cũng hôi.”
Cố Tinh Trầm tính tình cực tốt, mới không phát tác, lại yên lặng đi tới tủ quần áo cầm khăn trải giường mới, đổi lại một lần cho cô.
Hứa Anh dúi đầu lên giường, lắc lư chân nhìn Cố Tinh Trầm.
Thật là thần kì, một nam sinh lại làm những chuyện đó, đến cô cũng sẽ không bao giờ làm….. Chẳng lẽ người thông minh làm gì cũng thông minh sao?
Nhìn trong chốc lát, Hứa Anh thò lại gần: “ Tinh Trầm, cậu nói xem, kết hôn có phải chính là loại cảm giác này hay không? Ở trong một cái phòng, nhìn người khác làm việc nhà vụn vặt, sau đó không hề cảm thấy nhàm chán?”
Tay Cố Tinh Trầm dừng lại, chăn ở trong tay cậu nắm chặt: “ Lời nói này của cậu….. Có ý tứ gì?”
Kết hôn sao, cùng cậu?
Hứa Anh có chút kinh ngạc, cũng không biết Cố Tinh Trầm kích động cái gì.
Cô cũng không hề biết, một câu nói vô tình của chính mình, đã làm nỗi lòng của thiếu niên cuồn cuộn.
Sau này rất nhiều năm sau, Hứa Anh hỏi Cố Tinh Trầm lần đầu tiên muốn cầu hôn cô là vào lúc nào. Cố Tinh Trầm lưng dựa vào ghế, rũ mắt lắc lư ly rượu vang đỏ suy nghĩ, “ Lúc mười bảy tuổi.”
Nhưng giờ phút này đối với tâm sự của thiếu niên, Hứa Anh không tim không phổi, hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại cô nhớ vừa rồi thiếu niên nói chính mình không hạ lưu như cô nghĩ, lại nổi lên ý xấu muốn đùa dai.
Cố Tinh Trầm vừa mới thay xong vỏ gối, đang muốn đặt lại, bỗng nhiên quần bị túm lấy, dưới thân đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm vài cái, làm cậu kinh ngạc lùi về sau, còn đụng đổ ghế dựa!
“ Hứa Anh!!”
“ Phốc, ha ha ha…..” Hứa Anh hết sức vui vẻ, chỉ vào thiếu niên đang xấu hổ cười tới không thở nổi.
“ Cố Tinh Trầm, thế mà cậu lại có cái kia!”
“ Ha ha, mất mặt thật! Ai vừa mới nói chính mình không hạ lưu như vậy?”
“ Cậu thử chính mình nhìn lại xem bộ dạng này của cậu không hạ lưu sao?”
Thiếu nữ không biết rụt rè, lại cợt nhả hết lần này tới lần khác dùng sức bỡn cợt cười nhạo đối phương: “ Cố Tinh Trầm cậu thật mẫn cảm, háo sắc! Ở bên tớ cậu thích nhất không phải là mấy cái đó sao, còn giả bộ cái gì?
“ Hứa Anh!” Cố Tinh Trầm tức giận đến ong ong đầu óc, nhìn chằm chằm Hứa Anh thở dốc, nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu mắng cô, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “ Con gái rụt rè một chút không được sao?”
Những lời nói đó, cậu nghiêm túc cùng cô nói, hy vọng cô có thể hiểu được thâm ý trong đó. Biết được rằng khi cậu ở bên cạnh cô, những cái đó không phải là quan trọng nhất.
Kết quả là, cô chẳng những không hiểu còn lấy cái này cười nhạo cậu, đùa giỡn cậu!
--- Thật xấu xa!
--- Hứa Anh.
---
Cố Tinh Trầm rời đi trong chốc lát, Hứa Anh cũng không biết cậu đang làm gì, chờ cậu trở về, mới thấy tóc cậu có chút ướt.
Hóa ra là đi tắm rửa.
Cố Tinh Trầm lạnh băng cực hạn nhìn chằm chằm Hứa Anh một cái, ngủ trên mặt đất, cậu đại khái thật sự rất tức giận, không muốn để ý tới cô nữa.
Hứa Anh nằm nghiêng lặng lẽ nhìn cậu, không tiếp tục làm trò, khó có được mà lâm vào trầm tư, mày nhăn chặt.
Cố Tinh Trầm nằm thẳng, sườn mặt loáng thoáng, mũi thẳng cao, khá xinh đẹp.
Hứa Anh nhìn trong chốc lát, gương mặt cười đùa tức giận chậm rãi trầm tĩnh đi xuống.
“ Tinh Trầm, chúng ta không náo loạn nữa, tớ có vấn đề nghiêm túc muốn hỏi cậu.”
Ánh mắt Cố Tinh Trầm nhìn cô đánh giá một chút: “ Ừ.”
Hứa Anh cắn môi suy nghĩ vài giây, mới có tâm tư nhỏ nghiêm túc hỏi ra câu hỏi cô sớm muốn hỏi.
“ Tinh Trầm, cậu đừng vòng vo, nói rõ ràng cho tớ, vì sao không muốn cùng tớ làm cái kia….”
“ Có phải cậu….”
Cố Tinh Trầm lại cho rằng cô muốn không tâm không phổi đùa giỡn, nhắm mắt lười nhìn, xoay người đưa lưng về phía cô: “ Mau ngủ! Ngày mai không phải muốn hát sao, ngủ không tốt giọng sẽ khó nghe.”
Sau đó không khí liền an tĩnh xuống.
Thiếu niên buồn ngủ mông lung nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả đêm bị Hứa Anh lăn lộn, Cố Tinh Trầm xác thật có chút mệt mỏi. Trong thời điểm sắp đi vào giấc ngủ, đầu óc cậu chợt hiện lên một ý niệm, cảm thấy Hứa Anh an tĩnh hơi kì quái.
Nhưng cậu quá mệt nhọc, trong nháy mắt liền đã ngủ.
Hứa Anh không ngủ, nhìn góc nghiêng của Cố Tinh Trầm trầm tư.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng gặp nam sinh thứ hai có khí chất giống Cố Tinh Trầm.
Bằng không, cô cũng sẽ không vì sau khi chán ngấy chia tay cậu còn nhớ mãi không quên lâu như vậy, còn ngỏ ý với cậu vươn tơ lòng, nối lại tình xưa.
Nhưng dù sao, nữ sinh không tâm không phổi cũng có mặt tâm tư tinh tế. Đại khái, nữ sinh như nào đi nữa, vẫn luôn có một mặt yếu ớt.
Mấy năm nay, cô thật sự quá kiêu ngạo tùy ý không biết trời cao đất dày, khó tránh có một ít lời đồn đại vớ vẩn.
Bất quá từ trước tới nay Hứa Anh không để bụng, cùng với những ác ý hãm hại cực nhỏ kia căn bản chẳng làm gì được cô.
Chỉ là, khi cô từng cho rằng Cố Tinh Trầm đã biến mất ở sinh mệnh mình, cậu lại lần nữa đi vào trong tầm mắt, cô bỗng nhiên có chút hối hận, không muốn, không muốn để cậu nghe được những lời nói bậy ấy.
Thời điểm giữa trưa ở nhà ăn, bạn bè tới nói cho cô, ở buồng vệ sinh nghe được hai nữ sinh nói với Cố Tinh Trầm những lời vớ vẩn về cô, nói cô tác phong lăng nhăng đa tình, cùng rất nhiều nam sinh có những thứ linh tinh....
Nếu như trước kia, cô khẳng định sẽ chẳng thèm để ý, nhiều lắm chỉ đem người bịa đặt ra trừng trị một lần. Những loại chuột kiến nhát gan chỉ cất giấu những suy nghĩ âm u hại người khác cô căn bản chẳng thèm bỏ trong mắt.
Nhưng hiện tại, ngày càng để ý, Cố Tinh Trầm có phải nghe được hay không, có phải để ý hay không.
Giữa trưa Hứa Anh nhìn thấy nữ sinh ngồi đối diện cậu, sạch sẽ, điển nhã, rụt rè, cô hỏi bạn bè, nói nữ sinh kia họ Điền, gia cảnh cũng không tồi, là nữ sinh năng khiếu dương cầm, cực kì có tu dưỡng.
Nhìn cô cùng Cố Tinh Trầm nói đùa như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô rất không thoải mái, bằng không cũng sẽ hơn nửa đêm còn chạy tới tìm cậu.
Hứa Anh vẫn luôn biết mình là loại mặt hàng gì, trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, trong nhà có tiền, còn có sở trường gì đâu?
Học tập không tốt, chữ thì khó coi, là đối tượng bị người lớn phỉ nhổ, nói thục nữ, rụt rè, ngoan ngoãn thì khỏi cần bàn tới!
Trừ bỏ gương mặt xinh đẹp cùng dáng người tạm tính là nóng bỏng, cô thật sự không nghĩ ra Cố Tinh Trầm sẽ còn thích cô ở chỗ nào.
Kì thật sau khi gặp lại không lâu, cô liền lần lượt làm ra vẻ mặt dày thử cậu.
Nhưng cậu luôn cự tuyệt.
Có ý tứ gì?
Hứa Anh xuống giường, tay chân nhẹ nhàng dán vào thiếu niên nằm xuống, duỗi tay ôm cậu: “ Cậu không muốn cùng tớ làm cái kia, có phải bởi vì nghĩ rằng tớ kết giao nhiều bạn trai, cảm thấy tớ….. không sạch sẽ.”
Từ này thốt ra, chính là cô ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng người nói xấu sau lưng.
Hứa Anh đem chóp ngũi ghé vào tóc ngắn của thiếu niên nhắm mắt hít sâu một hơi, toàn bộ xoang mũi đều là hương vị nhàn nhạt của dầu gội.
“ Đừng không để ý tới tớ…….”
“ Tớ chỉ luôn, có một người đàn ông là cậu, Tinh Trầm.”
---
Sáng sớm, ánh mặt trời từ song của sổ tiến vào.
Khi Cố Tinh Trầm tỉnh lại, Hứa Anh thế mà lại đi rồi.
Quần áo ngủ đưa cho cô, đang ở bên gối cậu.
Vị trí bên cạnh, mơ hồ có dấu vết người nằm qua, sờ tới, còn đang ấm áp, trên gối, còn có một sợi tóc dài đen nhánh.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô….
Cố Tinh Trầm hơi sửng sốt một chút.
Cửa mở ra, bà vẫn nhẹ nhàng gõ cửa, trong tay còn cầm theo một cái cặp sách nữ sinh.
“ Tinh Trầm……….”
Hơi thở người già yếu ớt, Cố Tinh Trầm nghe thấy.
Bà nɠɵạı đẩy đẩy kính lão nhìn xung quanh xem thiếu niên đang làm gì, sau đó nhìn thây, xúc động.
Thiếu niên ngồi trong nắng sớm, rũ mắt mỉm cười, không hề có bộ dạng thâm trầm lạnh băng.
Hóa ra khi cậu cười lại ấm áp đẹp đẽ như ánh mặt trời vậy.
Giờ phút này cả người Cố Tinh Trầm đầy sức sống, trên người có một loại không kể ôn nhu như dòng suối.
Nghe thấy âm thanh ho khan, Cố Tinh Trầm mới ngẩng đầu thấy bà cụ, vì thế gọi một tiếng.
Bà cười rộ lên, nếp nhăn giống như gợn nước trên dòng lưu động, già nua lại hiền từ: “ Đứa trẻ kia cũng quá vô ý, đi học đến cặp sách cũng không mang.”
Cố Tinh Trầm cười một cái, nhận lại cặp sách Hứa Anh: “ Bà nɠɵạı, cô ấy không thích đi học.”
“ A? Không thích đi học không tốt lắm, tương lai không đỗ đại học thì làm sao bây giờ?” Bà nɠɵạı sốt ruột.
“ Không sao, tùy cô ấy. Cũng không thể ai cũng thi được hạng nhất, dù sao cũng phải có người lót đế, cô ấy cũng coi như vì các bạn học khác hi sinh.” Cố Tinh Trầm nói, trong lòng còn có một chút ấm áp không tan đi, làm miệng lưỡi cậu hơi mang mùi vị sủng nịch.
Bà nɠɵạı gật gật đầu, người đã tới số đủ tuổi kia, chuyện gì cũng bình thản. Bà dùng tay chống eo, hỏi Hứa Anh có phải là nữ sinh làm cậu từ phương Bắc ngàn dặm xa sôi tìm tới hay không, Cố Tinh Trầm hơi chần chừ.
Bà nɠɵạı cười ngâm ngâm, gật gật đầu: “ Thật là một ŧıểυ cô nương xinh đẹp, người cũng rất lễ phép, chỉ là tâm hơi thô, lại hơi hồ đồ, ha hả. Làm học sinh sao lại có thể đem cặp sách để quên…..”
Bà lão một bên cười ha hả nói, một bên chống lưng đi xuống lầu. Vừa đi còn vừa nhắc mãi chân tay không nhanh nhẹn vân vân, nhưng cũng không trách cứ cái gì.
Hứa Anh đã nói hôm nay sẽ không đi học. Cố Tinh Trầm cũng không mang cặp sách của cô đi theo, mở giá sách, để vào giữa ngăn.
Cặp sách vừa đặt lên, đè xuống một tập giấy khen dày cộp, cùng một ít giấy chứng nhận vinh dự.
Nhưng, những giấy khen đó cũng không phải tên Cố Tinh Trầm.
Mà là một nam sinh tên Cố Hiểu Đông.
Thời gian, cũng đã bảy tám năm trước.
Không chỉ là giấy khen này, cả một ngăn tủ sách, trừ bỏ một bộ phận nhỏ là Cố Tinh Trầm tự thêm vào, còn lại toàn bộ bìa sách đều viết “ Cố Hiểu Đông.”
Còn có cây dương cầm kia.
Cố Tinh Trầm cũng hoàn toàn chưa từng động.
---
Thu dọn chỉnh tề, Cố Tinh Trầm đẩy xe đạp ra cửa, vừa mới đi không xa, bà nɠɵạı liền đuổi theo ra, trong tay cầm lấy một xấp tiền Cố Tinh Trầm để lại trên bàn, nhét trở lại vào tay cậu.
“ Đứa nhỏ ngốc, lại còn phải đưa tiền thuê nhà, cũng không phải người ngoài.”
Cố Tinh Trầm đẩy trở về: “ Nhận đi bà nɠɵạı, tiền thuê nhà trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Bà không cần, cháu sẽ dọn đi.”
Bà nɠɵạı rất khó xử, nhưng Cố Tinh Trầm kiên trì: “ Bà bị bệnh phải bỏ tiền, so với cháu bà càng cần tiền hơn.”
Bà lão ho khan xua tay: “ Lần trước bà là sinh bệnh đã hoàn toàn dựa vào hỗ trợ của cháu…… Tiền này…… Bà thế nào cũng không thể nhận được nữa.”
Bà nɠɵạı cố khăng khăng đem tiền bỏ vào cặp sách Cố Tinh Trầm, chậm rì rì nói: “ Mẹ cháu năm đó tới nhà của bà ở tạm, bà đã rất muốn nhận làm con gái nuôi… Đáng tiếc không có duyện phận, hiện tại cháu có thể tới đây chăm sóc bà, bà đã rất hạnh phúc.”
Bà lau nước mắt một phen: “ Tinh Trầm, nhìn thấy cháu, thật giống như nhìn thấy cháu trai bà thời điểm vẫn còn sống…. Bà cho rằng bà làm cho cháu miếng độn giày, dùng tốt không?” Tay Cố Tinh Trầm bị bà lão cầm lấy, lòng bàn tay thô ráp, nhưng khô ráo cùng ấm áp: “ Tinh Trầm, về sau hãy coi chỗ bà chính là nhà của mình, được không? Tiền thuê nhà không cần nhắc lại.”
Thân thể bà nɠɵạı Cố không tốt, Cố Tinh Trầm cũng không muốn cùng bà lôi kéo thoái thác, nghĩ tới chờ khi bà sinh bệnh lại tiếp tục cho bà.
Thấy Cố Tinh Trầm không nhét tiền trở lại, bà nɠɵạı Cố mới thở dài một hơi, nắm tay Cố Tinh Trầm có chút nghẹn ngào:
“ Cuộc sống thật khổ, thiếu niên thất thân, lão niên tang tử. Cháu trai, hai chúng ta, đều là người mệnh khổ….”
Bà nɠɵạı Cố đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Cố Tinh Trầm, bước đi tập tễnh, về nhà.
Nhìn theo bóng dáng lẻ loi một mình của bà lão, trên mặt Cố Tinh Trầm cũng không có chút động dung.
Cậu cũng không có tư cách đồng tình bất luận ai hết.
---
Đường phố hai bên dậy sớm, các của hàng rong đều đã đã bận bịu mở cửa, sớm một chút, quán đồ ăn, quán cá….. các loại hương vị hỗn tạp thể hiện ra trăm ngàn sắc thái nhân sinh.
Cố Tinh Trầm ăn mặc đồng phục ngăn nắp sạch sẽ, dắt xe đạp, nhàn nhạt đi qua khu ầm ĩ.
Hứa Anh đã lầm, bà nɠɵạı Cố không phải là bà nɠɵạı ruột của cậu. Cậu làm sao có nhiều thân thích như vậy, chỉ là vừa lúc bà cùng ở một thành phố, gần trường học.
Bà nɠɵạı Cố, chỉ là một người xưa năm đó mẹ cậu quen biết.
Cậu cũng không phải là vì thân thích mà tới, cậu chỉ là vì cô mà tới.
Vẫn luôn là như vậy
Thế giới này, không có chỗ nào quyến luyến, nếu còn có, chỉ có một mình cô.