Khi Tống ŧıểυ Chi còn đang lúng túng, Trần Tinh Phàm, Kim Vũ ngay lập thu lại ánh mắt chú mục, co đầu rụt cổ trở lại vị trí của mình lấy sách tiếng anh che mặt, không dám hé răng.
Chuông vào lớp vang lên.
Từ Tĩnh kẹp sách giáo khoa tiếng anh cùng giáo án đi vào, lớp trưởng Từ Thiếu Khanh hô đứng dậy, những bông hoa của Tổ quốc mọc lên từ đất bắt đầu so le không đồng đều mà chui ra.
“ Chào cô giáo.”
“ Chào các em. Mời ngồi.”
Chào hỏi xong, các bông hoa lại vùi đầu vào trong đất. Học sinh ngoan học, học sinh hư làm việc riêng.
Trước khi đi học, Hứa Anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ hỏi thăm được từ chỗ Đường Thơ mấy ngày mình trốn học hôm nay, những chuyện bát quái về Cố Tinh Trầm. Cô rất ngoài ý muốn, mấy ngày nay nữ sinh gửi thư cho Cố Tinh Trầm thế mà lại nhiều như vậy.
ŧıểυ muội cao cao ở trong lớp vũ đa͙σ, chỉ là một trong ba nghìn giọt nước mà thôi!
Mẹ nó.
Tiết tiếng anh, Hứa Anh nhìn chằm chằm cái gáy Cố Tinh Trầm đằng trước, nghiến răng.
Trước kia thật là không phát hiện ra, Cố Tinh Trầm lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
À, đúng rồi, Hứa Anh nhớ lại, hiện tại tính cô hiền như Phật, hồi cấp hai cô so với hiện tại kiêu ngạo hơn rất nhiều, không có ai không biết Cố Tinh Trầm là của cô.
Ai lại dám đưa thư tình cho người của mình.
Cho nên, hiện tại Cố Tinh Trầm đang tự do, bay bổng khắp nơi.
Mẹ nó!
Hứa Anh nâng má nhìn chằm chằm cái cổ sạch sẽ của Cố Tinh Trầm, nhíu mày.
“ Cải trắng của mình, dựa vào cái gì để cho con heo khác ăn mất.”
“ Có là lan cũng là lan của mình! Tốt hay xấu cũng phải chôn xuống đất.”
Hứa Anh lầm bầm lầu bầu, rút ra quyển sách bài tập mới tinh trong đống sách lung tung rối loạn, ào ào viết xuống một loạt chữ.
Xoạt, lại xé xuống.
“Have you ever been to the countryside? What did you see?” Trên bục giảng, Từ Tĩnh sau khi viết xong đầu đề, bắt đầu đọc diễn cảm đoạn văn một lần.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm từ mục unit2 nhìn lướt qua, mấy bài tập này quá mức đơn giản, không cần lãng phí đầu óc. Chính lúc này, có một cục giấy lướt qua vai cậu, nhảy lên trên dòng chữ "did you see".
Tiếp theo lại có một cục, hai cục, ba cục, liên tiếp nhảy qua nhảy lại đây. Tựa như cố tình trả thù cậu không để ý tới.
Cố Tinh Trầm nhớ tới thư tình của nam sinh đội thể dục, trên viết rất nhiều những lời nói thâm tình, miêu tả cậu ta cùng Hứa Anh lãng mạng ngẫu nhiên gặp được như thế nào.
Cùng với, nam sinh kia còn mộng tưởng “ âu yếm” , để Hứa Anh trở thành người “ phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới” của cậu ta.
Ngòi bút nặng nề xoẹt trên sách vở, vẽ ra một đường, Cố Tinh Trầm có chút bực bội, không quan tâm tới cục giấy của thiếu nữ.
Đương nhiên, cậu vì như vậy mà phải trả giá đại giới.
Ghế dựa bị thiếu nữ táo bạo hung hăng đạp một cái.
“ Thông” một tiếng.
Tiếp theo là thanh âm sách vở bùm bùm rơi xuống đất.
Dọa các bạn học run run.
Ngón tay giữa cùng ngón áp út của Từ Tĩnh đầy đẩy mắt kính, giật mình nói: “ Cố Tinh Trầm, làm sao vậy?”
Cố Tinh Trầm từ trên mặt đất đứng lên, lại từng quyển từng quyển nhặt lên sách của mình.
“ Ghế dựa của em bị hỏng, cô Từ.”
Hứa Anh không nghĩ tới cái ghế yếu ớt như vậy, không chịu nổi một cước, chỉ có một chân của cô đã làm cái ghế tan nát, nhịn không được cúi đầu che miệng cười nhạo.
Đường Thơ biết rõ nguyên do đồng tình nhìn Cố Tinh Trầm, lại sợ lại run hơi dùng ánh mắt khiển trách Hứa Anh.
--- Đáng thương cho cỏ gần hang, có một con thỏ bạo lực nhắm tới.
Trần Tinh Phàm nhíu nhíu lông mày nhỏ giọng nói: “ ŧıểυ Anh, cậu cũng thật thích bắt nạt Cố Tinh Trầm nhỉ. Đáng thương cậu ấy chỉ …”
Hứa Anh dương dương mặt: “ Ai bảo chính cậu ấy không biết kiềm chế, khắp nơi thả thính.”
Trần Tinh Phàm có chút không biết nói gì, lặng lẽ hỏi Kim Vũ:
“ Này, cậu có cảm thấy, ŧıểυ Anh từ lúc gặp gỡ Cố Tinh Trầm liền đặc biệt nghịch, đặc biệt hư, luôn bắt nạt người ta đến chết. Cậu xem, cậu ta còn vì Cố Tinh Trầm mà đưa tớ xe máy đâu?”
Cô sờ sờ cằm, tấm tắc: “ Ai, Cố Tinh Trầm này nói đến cùng thật kì quái, tình tình thật là quá tốt, bị như vậy cũng chưa thấy tức giận.”
Kim Vũ vừa tự hát thầm lại khúc phổ nhạc, nghe vậy ngó Trần Tinh Phàm liếc mắt một cái:
“ Yêu tinh tự mình nuông chiều ra, còn có thể trách ai.”
“ Gì? Có ý tứ gì.”
Trần Tinh Phàm hơi khó hiểu một chút, một lúc sau mới sáng tỏ, xem xét nam sinh ngồi xổm trên mặt đất an tĩnh nhặt lại sách vở của mình, bài tập, đồ dùng học tập --- Cố Tinh Trầm.
“ Cậu là nói, Cố Tinh Trầm nuông chiều ŧıểυ Anh sao?”
Kim Vũ hạ mắt một mí, liếc mắt một cái người nội liễm giống cậu ngồi trên đất, thiếu niên trầm tĩnh.
Đại khái là tính cách có phần tương tự, một ánh mắt đã thấy rõ, Kim Vũ nhai kẹo cao su, đeo lại tai nghe không trả lời Trần Tinh Phàm.
Trần Tinh Phàm thần kinh thô, không mẫn cảm như Kim Vũ, ngoáy lỗ tai nhỏ giọng thì thầm:
“ Ghét nhất là cái loại như cậu trầm mặc ít lời, suy nghĩ cũng giữ hết trong người. Nói ra thì chết à …”
Ghế dựa đã hỏng rồi, Từ Tĩnh chỉ còn cách để cho Cố Tinh Trầm đi lấy ghế khác về ngồi.
“ Báo cáo cô giáo!”
Hứa Anh đứng lên: “ Bạn học Tinh Trầm chưa đến chỗ giáo vụ hậu cần bao giờ, em muốn hưởng thụ niềm vui khi giúp đỡ người khác, em sẽ dẫn cậu ấy đi!”
Không chờ Từ Tĩnh đồng ý, Hứa Anh giống như hồ điệp vẫy cánh bám theo Cố Tinh Trầm bay ra khỏi phòng học.
Cuối tháng ba cảnh xuân mênh mông ấm áp, gió nhẹ thổi tới, ánh mặt trời bị bóng cây ngăn cản, lưa thưa chiếu trên đường phố, một mảnh quầng sáng lay động.
Đôi giày vải bạt của thiếu nữ dẫm gót xuống, lộ ra mắt cá chân lả lướt.
Hứa Anh chắp tay sau lưng, chỉ chọn chỗ có ánh sáng mà dẫm.
Nữ sinh mười bảy tuổi, dáng người đã có chút trưởng thành lả lướt, tóc dài đen nhánh buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, chảy trên vòng eo.
Thanh xuân, xinh đẹp đến mức kì cục, giống như một đóa hoa hải đường nở rộ.
“ Này học bá, cậu đi nhanh như vậy làm gì vậy. Chỉ như vậy mà đã trở về rồi sao?”
“ Tiết học có gì hay. Chúng ta hẹn hò được không?”
Đôi mắt Cố Tinh Trầm hơi hơi hướng về phía sau sườn, ngắm Hứa Anh một cái, ánh mắt lại lạc về phía trước. Chuyên tâm đi con đường của mình.
Thiếu niên chân dài, bước chân cũng lớn, đi rất nhanh.
Hứa Anh có chút cố đến hết sức, tay chống hông chạy chậm theo sau.
“ Này, cậu đợi tớ được không Cố Tinh Trầm.”
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của thiếu nữ, Cố Tinh Trầm rũ mắt, trước sau cũng không quan tâm, chỉ là bước chân đã thả chậm lại.
Nhưng cậu chưa kịp nghĩ xong có phải nên để cho Hứa Anh một chút sắc mặt tốt liền …
Hứa Anh hướng tới cặp mông có độ cong đẹp mắt vỗ vài cái, lại xoa một phen.
Đón nhận ánh mắt tức giận của Cố Tinh Trầm, Hứa Anh cười hì hì: “ Quần cậu có dính bụi, tớ đã giúp cậu phủi đi rồi.”
Kia có chút nào giống phủi? Rõ ràng là sờ.
Đùa giỡn trắng trợn táo bạo.
Gương mặt thanh lãnh của Cố Tinh Trầm đỏ ửng, bước chân càng nhanh.
“ Đừng đi theo tớ, một cái ghế cũng không cần cậu giúp đỡ.”
“ Thể lực của tớ không bằng anh trai trong đội bóng, nhưng chút sức lực này cũng không thiếu.”
Hứa Anh chớp mắt, nha nha nha, ghen sao? Cố Tinh Trầm đang ghen tỵ hả? Cậu thế mà cũng biết ghen?
Sờ sờ mặt, Hứa Anh cảm thấy có chút thần kì. Lực tự chủ của Cố Tinh Trầm rất mạnh, rất ít khi mất khống chế.
“ Ai nói thể lực cậu không tốt?” Hứa Anh không biết xấu hổ mà nhìn cậu ái muội cười:
“ Thể lực cậu tốt tớ biết rõ, đừng ghen, ngoan.”
Mặt Cố Tinh Trầm hơi nóng, vùi đầu đi.
Hứa Anh giống như chó con dính người, vây quanh đôi chân dài của thiếu niên nhảy nhót. Triền miên không dứt khiến cho Cố Tinh Trầm không thể trái phải thay phiên bước, sợ mình không cẩn thận dẫm lên chân cô.
“ Này, Cố Tinh Trầm, vì sao cậu không trả lời giấy của tớ?”
“ Tớ viết nhiều như vậy, cậu không biết xấu hổ mà trả lời sao? Cậu có phải là muốn tuyệt giao với tớ không?”
“ Thành thật đi, cậu đã thu bao nhiêu thư tình của nữ sinh rồi?”
“ Cậu thích ai?”
“ Cậu coi trọng ai nói cho tớ nghe một chút đi, nếu chẳng may cậu không muốn quay lại với tớ tớ cũng có thể chúc phúc cậu, bất quá nhất định phải là nữ sinh so với tớ xinh đẹp hơn mới được, bị một con trâu xấu xí đánh bại tớ thật mất mặt!”
“ Cậu nói cho tớ tên, tớ sẽ giúp cậu điều tra gia đình thân thế của ŧıểυ cô nương kia có sạch sẽ hay không.”
“ Cậu tuyệt sắc như vậy nữ hài tử bình thường không xứng.”
“ Thôi cậu vẫn là đi với tớ thôi Cố Tinh Trầm.”
“ Tớ là hoa hậu giảng đường, cậu ở bên cạnh tớ tuyệt đối là xứng!”
“ Cả trường tớ xinh đẹp nhất, nhà tớ có tiền, bố mẹ tớ còn thích cậu, cậu nói xem cậu không chọn tớ thì chọn ai?”
Miệng nhỏ thiếu nữ bô bô ba ba mà nói không để yên, náo nhiệt không chịu nổi.
Cố Tinh Trầm lạnh mặt không để ý tới cô, nhưng mà trong lòng, lại có một cỗ sung sướиɠ lưu động.
Cậu cùng với Hứa Anh, là hai người hoàn toàn tương phản.
Tới gần Hứa Anh, Cố Tinh Trầm mới cảm thấy được chính mình đang tồn tại chân thật, sống ở cuộc sống tươi đẹp, được cảm nhận sự náo nhiệt trong đám người.
“ Này, cậu từ từ Cố Tinh Trầm, tớ, tớ không theo kịp bước chân cậu ….”
Hứa Anh ho tới thở không nổi, khom lưng chống đầu gối, nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm.
“ Cố Tinh Trầm, vì sao cậu cứ như vậy, còn không nói cho tớ, vì sao không trả lời giấy của tớ đâu?”
Cố Tinh Trầm đứng yên, quay đầu lại.
Đồng phục Bát Trung khá đẹp, Cố Tinh Trầm mặc sơ mi trắng sạch sẽ, khoác lên một chiếc áo khoác mỏng màu xanh đen, có huy hiệu trường Bát Trung, dưới là quần dài đơn giản màu xanh đen.
Đầu xuân, ánh sáng mặt trời ấm áp dừng trên người thiếu niên rụt rè, vóc dáng cậu cao lại gầy, một thân phong độ tri thức, gương mặt thanh lãnh nổi lên ý cười nhàn nhạt ---